Dật vẫn chưa về sao? Hứa Thiên Ái tựa người vào tường, khuôn mặt tròn tròn như trái táo nhăn lại, rốt cuộc hắn đi đâu? Gọi điện thoại di động thì tắt máy, đến nhà thì không có về,...
Vậy ở đây đợi hắn về là tố nhất. Hứa Thiên Ái cuộn thân thể lại, ngồi trên mặt đất, vùi mặt trong hai đầu gối, cô muốn ở đây đợi hắn về...
Mười một giờ đêm.
Tư Hiên Dật trở về nhà trọ, đang chuẩn bị lấy chìa khoá ra mở cửa, một thân ảnh nhỏ co rúm lại làm động tác của hắn ngừng lại, là Thiên Ái, sao cô lại ở đây? Hắn nửa ngồi xổm xuống nhìn cô, cô ngủ thiếp đi, nhưng ngủ thật không yên, hai hàng lông mày nhíu chặt, là vì hắn sao? Hắn quyết định không nhìn cô nữa, nhưng sự xuất hiện của cô, lại làm tim hắn bắt đầu dao động động... Cô lại dễ dàng ngăn lại quyết định của hắn lần nữa.
Mở cửa, Tư Hiên Dật bế Hứa Thiên Ái đi vào nhà, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cầm lấy tấm mền màu trắng thiên nga đắp lên cho cô...
“Ưm...” Hứa Thiên Ái giật giật mày, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Tư Hiên Dật, thần chí vẫn còn chưa khôi phục lại.
Hắn lẳng lặng nhìn cô, sau đó không nói một lời quay sang chỗ khác, đi đến phòng ngủ của mình.
“Dật!” Cô phục hồi tinh thần lại, xoay người xuống giường.
“Chờ một chút!” Cô bắt lấy vạt áo của hắn, không hắn rời đi.
Tư Hiên Dật đẩy tay Hứa Thiên Ái đang nắm lấy vạt áo của hắn ra, đưa lưng về phía cô, bình tĩnh nói: “Tạm thời chúng ta đừng nên gặp mặt, nếu em thức dậy rồi thì về đi” Hắn cần điều chỉnh lại tâm tình của mình.
“Em, không, muốn!” Hứa Thiên Ái đứng trước mặt Tư Hiên Dật, lớn tiếng nói, “Tại sao lại tạm thời không gặp mặt, là vì buổi chiều em nắm tay người khác sao?”
Nhớ đến cô nắm tay người khác, cười vui vẻ, tim của hắn lại buồn bực, “Tránh ra,” hắn lạnh lùng đẩy cô ra, “Anh muốn yên tĩnh một chút!”
Hứa Thiên Ái mất thăng bằng ngã nhào xuống, “Anh rất không tốt! Rõ ràng yêu em, tại sao lại không muốn gặp mặt em!” Cô giống hệt đứa con nít, ngồi trên đất khóc lu loa lên.
Tiếng khóc của cô làm hắn dừng bước, xoay người nhìn khuôn mặt trái táo của cô đầy nước mắt, tim của hắn lại bắt đầu dao động, “Đừng khóc.” Hắn ngồi xổm người xuống, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cô, “Anh yêu em, cho nên anh không chịu được khi nhìn thấy em chạm vào tên con trai khác, hoặc họ chạm vào em, nếu yêu anh, em sẽ rất mệt mỏi, nếu ngày nào đó em làm anh thương tổn, anh thậm chí có thể giết em. Vậy em còn muốn ở cùng một chỗ với anh sao?” Hắn sợ hắn không khống chế nổi, tạo nên thương tổn không thể xoá nhoà cho cô.
“Em cực kỳ yêu an!” Hứa Thiên Ái ngừng khóc, hai tay ôm lấy cổ Tư Hiên Dật, nằm úp sấp lên bờ vai hắn, lẳng lặng nói.
“Trên thế giới này, người em yêu nhất chính là anh, anh giống như bầu trời của em vậy, ở cạnh em bảo vệ em, dùng phương thức của em, dần dần trao tình yêu cho em. Ở bên anh em thấy rất vui vẻ, cho dù có khi anh cũng làm em thương tổn, nhưng em biết, nó cũng chứng minh rằng anh yêu em, khi anh thương tổn em, anh lại càng đau lòng hơn. Cho nên, câu trả lời của em là – em muốn ở cạnh bên anh.”
Tư Hiên Dật giật mình, mở to hai mắt nhìn, “Cho dù cũng có lúc như ngày hôm nay?”
“Đúng, cho dù giống ngày hôm nay.” Cô ngẩng đầu lên, kiên định nhìn thẳng hắn, “Nhưng em hy vọng sau này anh tin tưởng tình cảm của em, cho dù trong lúc em vô ý lại nắm tay tên con trai khác, nở nụ cười với họ. Tin em, trừ anh ra, em sẽ không yêu người khác, vĩnh viễn cũng không phản bội anh.”
Hắn nhẹ phẩy tóc cô, nhàn nhạt nở nụ cười, “Anh tin em!” Hắn sẽ cố gắng tin tưởng cô.
“Chúng ta thử tìm một điểm thăng bằng, có được hay không?” Hứa Thiên Ái bắt đầu đề nghị
“Điểm thăng bằng?”
“Đúng vậy a! Sau này, khi anh nổi giận phải tận lực khống chế tính tình của anh, phải quen em cười với người khác, đương nhiên, người khác cũng bao gồm con trai, vì đối với em mà nói, đây là chuyện cực kì bình thường. Còn em, sẽ vì anh mà tận lực tránh tiếp xúc cùng con trai – bất quá, không bao gồm cha em. Như vậy, tình yêu của chúng ta mới là mãi mãi, thiên trườn địa cửu.” Hứa Thiên Ái giải thích về đề xuất của mình.
Tư Hiên Dật trầm mặc. Hắn làm được sao?
“Như thế nào? Có được hay không vậy!”
Hắn muốn tiếp tục canh chừng cô, “Anh sẽ thử làm.” Hắn cũng không muốn làm tổn thương cô nữa.
“Thật tốt quá!” Hứa Thiên Ái cao hứng kêu lên. Cúi đầu, thò tay vào túi, “Vậy bây giờ anh có thể nhận sợi dây chuyền này không?”
“Dây chuyền?” Tư Hiên Dật nhìn vòng cổ mà Hứa Thiên Ái lấy ra, “Là cái mà buổi chiều em liều mạng bảo vệ?”
Cô lần mò dây chuyền, gật gật đầu.
“Tại sao muốn bảo vệ nó?” Hắn vỗ về mu bàn tay sưng đỏ của cô hỏi. Nếu không phải Tử Nhai đột nhiên đi vào, không biết tay cô sẽ biến thành thế nào.
“Bởi vì nó giống anh.”
“Giống anh?” Hắn mê hoặc nhìn về phía cô, không ngờ đáp án của cô lại là như vậy.
“Đúng, làm người ta có cảm giác không thể đoán được, rất giống anh.”
Hắn làm cô đoán không được?
“Anh có thể đep nó được không?” Hứa Thiên Ái chờ mong nhìn Tư Hiên Dật, cô thật sự rất hy vọng hắn có thể đeo sợi dây chuyền này, đây là quà tặng đầu tiên cô mua cho hắn mà.
Tư Hiên Dật không nói gì nhìn Hứa Thiên Ái, thật lâu sau, hắn cúi đầu, vung những sợi tóc tán loạn trên vai lên, lộ ra cái cổ hoàn mỹ.
Hứa Thiên Ái nở nụ cười, dịu dàng đeo vòng cổ cho hắn.
Tư Hiên Dật nghịch nghịch vòng cổ, “Chữ thập và cánh cho ma vương?”
“Rất hợp với anh.” Cô thò đầu qua, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn. Hắn là thiên sứ của cô, chỉ là thiên sứ của một mình cô...
Tay hắn chiếm hữu eo cô, nhiệt liệt đáp lại nụ hôn của cô.
Không phải là không có cảm tình, chỉ là đều đặt lên cùng một người, cho nên mới kịch liệt như thế,toàn bộ thế giới của hắn, chỉ có mình cô mà thôi...
– %%%※%%% –
Hứa Thiên Ái năm thứ nhất ngành Hán ngữ cùng hội trưởng hội học sinh – Tư Hiên Dật chính thức yêu nhau hai tháng, toàn trường đều biết. Chỉ là do điều kiện của hội trưởng hội học sinh vĩ đại của chúng ta quá tốt, mà dung mạo của em gái Hứa lại không xuất sắc, vì thế, các vị em gái trong vườn trường vẫn chưa từ bỏ ý định, nhận định mình còn có cơ hội. Chẳng qua Tư đại hội trưởng mỗi ngày thần long thấy đầu không thấy đuôi, mà nơi duy nhất có thể tìm hắn chỉ là đến văn phòng hội học sinh – cũng là vùng cấm trong trường, trừ những người trong hội học sinh ra, những người khác đều không được vào, hại các vị em gái không còn cơ hội đưa thư tình. Không còn cách nào, đành phải hờ em gái nhỏ Hứa kia làm hộ...
“Hứa Thiên Ái, em thật sự đồng ý giúp chị giao thư tình cho hội trưởng?” Một vị hoa hậu của ngành nào đó không dám tin hỏi. Cô không phải bạn gái của Tư hội trưởng sao? Nhưng nghe nói thư tình của tất cả nữ sinh trong trường đều do cô giao cho anh ấy.
“Thật, nhưng chị phải nộp 100 đồng tiền thủ tục.” Hứa Thiên Ái chỉ chỉ cái lọ trên bàn. Lại thêm một người đưa tiền nữa.
“Đương nhiên.” Hoa hậu lớp lấy 100 đồng ra bỏ vào lọ, giao thư tình cho Hứa Thiên Ái, “Thật sự có thể đưa đến tận tay hội trưởng?” Cô vẫn không yên lòng hỏi han.
“Dĩ nhiên rồi!” Hứa Thiên Ái nhận lấy thư tình bỏ vào ngăn kéo, “Nếu chị không tin, vậy thì tự tay đưa cho anh ấy đi”
Cô không có cơ hội mới đưa cho cô ấy gửi hộ! Hoa hậu lớp thầm nói trong lòng, “Lưu luyến không rời” đi ra phòng học.
“Lại lấy tiền được rồi!” Phương Linh cười bắt tay, nặng nề vỗ lên vai Hứa Thiên Ái, “Chuyện này nếu không cẩn thận coi chừng bị trời phạt.” Chưa từng thấy người nào kiếm tiền như vậy, giao thư tình của tình địch cho bạn trai mình.
“Tớ đang làm việc thiện, giúp người khác hoàn thành tâm nguyện nha, ông trời làm sao có thể phạt!” Hứa Thiên Ái vừa lấy lại cái lọ, vừa biện giải cho mình.
“Thiện? Vậy 100 đồng kia là cái gì?” Phương Linh nghiêng nghiêng mắt nhìn cái lọ trên tay Hứa Thiên Ái. Cô thật đúng là biết lợi dụng thời cơ!
“Ha ha!” Hứa Thiên Ái gãi đầu, cười khan vài tiếng, “Dù sao thì cũng phải thu một ít phí chứ.”
“Cái gì cậu nói cũng có lí.” Phương Linh lộ ra biểu tình ‘hết cách’ với cô, “Đúng rồi, hôm nay nhận được mấy phong thư tình.”
“Đây, ở đây hết.” Hứa Thiên Ái lấy một chồng thư tình từ trong ngăn kéo ra cho Phương Linh xem.
“Tư Hiên Dật biết chuyện này có phản ứng gì?” Đây là điều Phương Linh tò mò nhất.
“Không phản ứng.” Hứa Thiên Ái bỏ thư tình vào trong túi, thuận miệng tung một câu.
“Không phản ứng? Có ý gì?”
“Ý chính là tớ chỉ nhận giao thư tình cho Dật, đâu có nói Dật nhất định xem, cho nên những thứ này cứ chất đống trong văn phòng hội trưởng hội học sinh, mấy ngày sau thì biến thành tro bụi.” Hứa Thiên Ái lấy túi đi đến cửa phòng học.
A? Cô đang gạt tiền! Cằm Phương Linh rơi xuống, nếu những em gái kia biết thư tình mình cất công viết ra bị biến thành tro bụi, không biết sẽ có cảm tưởng gì...
Nơi xa, một người rình coi buông kính viễn vọng xuống... Cô sẽ không tha thứ cho cô ta, nếu không phải tại Hứa Thiên Ái, Hiên Dật sẽ không vứt bỏ cô, lại càng không làm vậy với gia tộc của cô, kết cục của cô hôm nay đều là do cô ta gây ra, cô không cho phép cô ta hạnh phúc như vậy...
– %%%※%%% –
Bốp!
Cánh cửa phòng hội trưởng hội học sinh bị mở ra, một thân ảnh đi đến trước bàn Tư Hiên Dật và Lăng Tử Nhai đang ngồi thảo luận.
“A, lớp trưởng Lăng, anh cũng ở đây hả!” Hứa Thiên Ái lên tiêng chào hỏi với Lăng Tử Nhai.
“Đúng vậy, qua đây nói với Dật một chút chuyện.” Lăng Tử Nhai mỉm cười, chỉ vào thư báo cáo trong tay nói.
“À.” Hứa Thiên Ái gật gật đầu, đi thẳng đến trước bàn làm việc của Tư Hiên Dật, lấy chồng thư tình từ trong túi ra, đặt lên bàn, ” Đây, thư hôm nay của anh đây, em đưa hết rồi đó.”
Tư Hiên Dật chán ghét lườm thư tình trên tay cô một cái, hai tay ôm ngực, bất đắc dĩ nhìn cô, “Sau này đừng lấy ra nữa.” Đống thư tình chồng chất ở chỗ này, làm hắn không thể không kêu Tử Nhai dùng máy cắt giấy xử lí hết.
“Đừng, em còn chưa kiếm đủ a!” Hai tay cô chống nạnh, nói với hắn. Một phong thư tình một trăm đồng, chuyện tốt như vậy đi đâu mà tìm, khó khi có nhiều em gái tự nguyện bỏ tiền cho cô, cô không thể không thu.
Hắn trầm mặc, sau đó không nói gì, rút một tấm thẻ vàng từ trong túi ra đưa cho cô.
“Đây là cái gì?” Hứa Thiên Ái nhận thẻ vàng, tò mò hỏi.
“Thẻ vàng. Bên trong có hai trăm vạn, em muốn mua cái gì thì mua.”
Hai trăm vạn? Lỗ tai của cô vẫn chưa điếc chứ. Đã sớm biết hắn là kẻ có tiền, nhưng không cần khoa trương đến mức vừa đưa tay ra là có 200 vạn đi!!!
“Không cần!” Cô rất có chí khí, trả chiếc thẻ lại cho hắn, tuy cô yêu tiền, nhưng dùng tiền tự mình kiếm được càng có cảm giác thành công hơn.
Xem ra cô ngoan cố hơn hắn tưởng tượng. Tư Hiên Dật thở dài một hơi, đứng dậy, kéo Hứa Thiên Ái lại gần mình, “Em thật sự muốn tiếp tục giúp những cô gái khác đưa thư tình cho anh?” Hắn cúi đầu, thâm tình khẩn thiết nhìn cô, thanh âm trong veo lạnh lùng giờ trở nên dịu dàng vô cùng.
Đáng giận! Hắn lại muốn sử dụng tài năng thiên phú của hắn để bắt cô khuất phục. Tuy chuông báo động trong đầu Hứa Thiên Ái đã sớm vang lên, nhưng mắt cô vẫn nhịn không được mà nhìn hắn.
“Câu trả lời của em là gì?” Thanh âm của hắn ôn nhu như chứa nước trong đó vậy.
Hứa Thiên Ái kinh ngạc nhìn Tư Hiên Dật, không nhịn được mà tán thưởng trong lòng, đẹp mắt, thật sự cực kỳ đẹp mắt. Cho dù ngày nào cũng gặp, nhưng cô vẫn thường có cảm giác kinh ngạc khi nhìn thấy hắn. Biểu tình thâm tình này của hắn đủ để cho rất nhiều cô gái hồn xiêu phách lạc, chẳng trách ngày nào cô cũng nhận nhiều thư tình như vậy.
“Em muốn tiếp tục đưa!” Cô quay mặt đi lớn tiếng nói. Bây giờ cô không có năng lực phản kháng với “sắc đẹp” của hắn, nhìn mặt hắn làm cô không nói nên lời.
A..., Tư Hiên Dật tương đối hứng thú nhíu mày, lần này Em gái béo khó đối phó hơn hắn nghĩ.
“Thật vẫn muốn đưa?” Tay hắn nhẹ nâng mặt cô, để tầm mắt cô chạm vào hắn.
Hai tròng mắt mị hoặc lòng người cùng am thanh dịu dàng làm mặt cô thoáng chốc đỏ lên...
“Hay là em hy vọng anh xem những bức thư tình này?” Hai mắt tà mị tràn đầy hấp dẫn.
Cô không muốn! Cô không muốn hắn dùng đôi mắt đẹp như vậy để xem thư tình của nữ sinh khác! Hứa Thiên Ái cong miệng lên.
“Em không cho anh xem thư tình!”
“Không cho phép?” Tư Hiên Dật tiện tay rút một phong thư tình ra, làm bộ như muốn xem.
“Anh không giữ lời hứa!” Cô đoạt lại thư tình từ tay hắn, lớn tiếng chỉ trích hắn, “Lúc trước rõ ràng anh đã đồng ý không xem.”
“Anh hối hận.” Lúc trước? Cô còn không biết xấu hổ nói đến lúc trước! Tư Hiên Dật đảo cặp mắt trắng dã, nếu hắn biết ngày nào cô cũng sẽ cầm một đống thư tình đến đây, đáng lẽ nên mở xem từ phong thư đầu tiên, dạy dỗ cô một chút, để cô khỏi ngày nào cũng mang đến làm phiền hắn.
“Anh là tiểu nhân.” Tức chết cô, hắn cư nhiên – xấu lắm!
“Anh là tiểu nhân!” Hắn nói lại, lại tiếp tục rút một phong thư tình từ trên bàn ra.
“Phì!” Lăng Tử Nhai ở một bên nhịn không được bật cười.
Hai người đang tranh chấp đồng thời dừng lại, bốn ánh mắt tập trung lên mặt Lăng Tử Nhai.
“Anh đang cười cái gì!” Hứa Thiên Ái không khách khí vạch trần sự thật. Hắn đang cười cái gì? Là đang cười cô sao?
“Thực xin lỗi.” Lăng Tử Nhai ôm bụng cười áy náy. Nghiêng mắt nhìn ánh mắt cảnh cáo của Tư Hiên Dật, trong lòng hắn ngầm kêu khổ, không phải hắn cố ý muốn phá không khí bây giờ, nhưng thật sự đối thoại của bọn họ quá buồn cười.
Cười vui vậy sao? Hứa Thiên Ái nhìn Lăng Tử Nhai đang ôm bụng cười buồn bực nghĩ. Thôi, quay đầu lại, Hứa Thiên Ái oán hận đoạt lấy thư trong tay Tư Hiên Dật.
“Được, về sau em không đưa thư tình cho anh nữa” Thư tình và hắn, dĩ nhiên là hắn quan trọng hơn, cô thật đáng thương, tiền cứ như vậy mà bay mất.
“Tốt lắm.” Hắn cầm lấy thư tình trên bàn, quăng cho cô, “Phiền em xử lí hết.”
Xử lý? Đang bắt cô ném hết sao? Hứa Thiên Ái nhìn một chồng thư tình trong tay, chậm rãi bỏ vào cái sọt. Các em gái ngàn vạn đừng trách cô nha, cô thật vô tội...
“Này, Tư Hiên Dật, anh trai tôi có ở trong này không?” Lăng Hảo Hảo giống như trận gió xoáy, cuốn vào văn phòng hội trưởng hội học sinh.
“Có phải hắn không?” Tư Hiên Dật miễn cưỡng nhìn Lăng Hảo Hảo, chỉ vào Lăng Tử Nhai nói.
Good, anh trai của cô quả nhiên đang ở đây! Lăng Hảo Hảo nhanh chóng vọt tới trước mặt Lăng Tử Nhai, nắm lấy cổ áo của hắn, “Thành tích cuối kì của em có phải anh nói cho mẹ nghe không?” Cô che giấu lâu như vậy, cuối cùng mẹ cũng biết, hại cô bị chửi từ sáng đến giờ, cũng may mẹ cần đến công ty ở Hà Lan thị sát, nếu không, không biết cô còn bị mắng đến khi nào.
“Các người là anh em?!” Thư tình trên tay Hứa Thiên Ái rớt xuống đất. Xã trưởng và lớp trưởng Lăng là anh em?
“Tiểu Ái, em cũng ở đây à?” Lăng Hảo Hảo quay đầu, kinh ngạc nhìn Hứa Thiên Ái.
“Em tới tìm Dật.”
Ưm, cũng đúng, Tiểu Ái và Tư Hiên Dật là người yêu, cô ở đây cũng bình thường.
“Chị vá anh ấy thật là anh em sao?” Hứa Thiên Ái hỏi. Cô thật không thấy bọn họ giống nhau chỗ nào.
“Có lẽ là vậy, ít ra là từ khi ta sinh đến nay, chị đã gọi hắn là anh hai mươi năm.” Lăng Hảo Hảo níu chặt áo Lăng Tử Nhai nói.
“Huống hồ, em không phát hiện bọn chị đều họ Lăng sao?”
Xin nhờ, cái đó và họ có quan hệ gì, họ Lăng trên thế giới có rất nhiều, Hứa Thiên Ái nói thầm trong lòng.
“Được rồi, em buông tay ra trước được không?” Lăng Tử Nhai cầm tay Lăng Hảo Hảo nói. Cổ áo bị nắm làm hắn cực kì không tự nhiên.
“Vậy anh trả lời em, thành tích cuối kì có phải anh nói cho mẹ biết không?”
“Không phải!” Đáp án cực kì khẳng định từ miệng Lăng Tử Nhai thốt ra.
“Không phải anh, vậy là ai?” Người có bản lĩnh biết thành tích cuối kì của cô không nhiều, anh trai là một trong số đó.
Lăng Tử Nhai không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt vô tội nhìn Tư Hiên Dật.
Được được, cô biết nên tìm người nào tính sổ rồi! Lăng Hảo Hảo Lăng Tử Nhai buông ra, đi đến trước mặt Tư Hiên Dật, tay nặng nề vỗ lên bàn làm việc, “Là cậu nói cho mẹ tôi biết đúng không?”
Tư Hiên Dật trở về ghế dựa, hai tay ưu nhã vòng lên gối đầu, không chút để ý đáp: “Đúng thì thế nào?”
“Cậu...” Cô oán trách nhìn hắn, “Tại sao cậu lại nói thành tích của tôi cho mẹ tôi biết?” Bình thường không thấy hắn nhiệt tình như vậy,sao bây giờ lại nhàn hạ đến nỗi nói cho mẹ biết thành tích của cô?
“Không tại sao hết, chẳng qua là bác gái gọi điện đến tìm Tử Nhai, Tử Nhai không có, tôi nhận điện thoại,thấy bác gái hình như không biết thành tích của cậu, vì thế, tôi cực kỳ ‘Hảo tâm’ lấy hồ sơ ra nói cho bác ấy biết.”
“Cậu cố ý!” Lăng Hảo Hảo nghe xong “Giải thích” của Tư Hiên Dật, giận dễ sợ. Hảo tâm? Hảo tâm của hắn thật là đúng lúc!
“Không có, chỉ là nhàm chán thôi.” Tư Hiên Dật nhàn nhạt nói. Ngày hôm đó thật sự quá nhàm chán, cho nên mới có thời gian rãnh rỗi đi kể thành tích của cô ấy.
“Tóm lại, cậu chính là không ưa tôi!” Đây là kết luận của cô.
“Cậu nghĩ vậy, tôi cũng không còn cách nào.” Đây là câu trả lời của hắn.
Vì thế, Lăng Hảo Hảo tức giận hung hăng đánh lên khuôn mặt tuấn tú của Tư Hiên Dật, lại bị tay Tư Hiên Dât ngăn lại giữa không trung, tùy ý hóa giải, đồng thời, tay hắn bổ về sau cổ cô...
Hứa Thiên Ái nghẹn họng trân trối nhìn xem hai người trước mắt, không lầm chứ! Không hiểu sao cô lại có cảm giác như đang xem phim kiếm hiệp, cô nghe Phương Linh nói Dật biết nhiều loại võ, nhưng khi nhìn thấy hắn ra tay, cô vẫn kinh ngạc không thôi.
“Bọn họ đánh như vậy không sao chứ?” Cô thì thầm nói. Nhìn bọn họ đánh kịch liệt như vậy, lỡ như thất thủ, cho dù là thương tổn ai cũng không tốt.
“Đừng lo lắng.” Lăng Tử Nhai ở một bên xem kịch vui nói, “Bọn họ đánh từ nhỏ đến lớn, không hợp thì vung tay đánh nhau, chẳng qua...”
“Chẳng qua cái gì?”
“Hảo Hảo chưa từng thắng A Dật mà thôi.”
Lời còn chưa dứt, tay trái Tư Hiên Dật đã hoá thành lưỡi dao, đặt lên cổ Lăng Hảo Hảo, “Cậu thua.”
Cô biết cô thua, nhưng hắn cũng không cần nói ra chứ, ai nhìn mà không biết hắn thắng. Lăng Hảo Hảo tức giận quăng cho Tư Hiên Dật một cái ánh mắt, “Được, được, tôi biết tôi thua, làm phiền tôn giá bỏ tay xuống.
“Đáng giận”, một ngày nào đó cô sẽ thắng hắn!
Tư Hiên Dật sửa sang lại y phục, giơ tay lên xem đồng hồ một chút, sáu giờ. Thuận tay vuốt tóc một cái, vỗ lên mặt Hứa Thiên Ái vẫn còn đang thất thần, “Muộn rồi, anh lái xe đưa em về nhà.”
“A...!” Hứa Thiên Ái ngơ ngác gật gật đầu, nhấc lấy ba lô trên bàn, đột nhiên kêu to, “Trời, em quên cái lọ trong phòng học.” Cô trở về lớp học lấy, bên trong đều là tiền mà cô vất vả tìm được, “Anh đứng trước cửa chờ em, em xuống liền.” Cô quay đầu, vội vàng nói với hắn.
“Ngày mai đi lấy đi.” Tư Hiên Dật nhíu mày. Hắn cảm giác giống như có chuyện gì đó nghiêm trọng sắp xảy ra vậy.
“Không được mà. Để ở trường không an toàn, ai, dù sao anh cũng chờ em có một chút, anh đứng trước cổng đi.” Nói xong, cô nhanh chóng chạy đến phòng học.
Tư Hiên Dật nhìn bóng lưng Hứa Thiên Ái đi xa, có vẻ đăm chiêu...
– %%%※%%% –
Hứa Thiên Ái chạy về, phòng học đã không còn bóng người, nhanh chóng đến trước bàn của mình, dùng tay mò mẫm vào trong bàn học... A? Cái lọ của cô đâu a? Sao không thấy nữa, chẳng lẽ cô nhớ nhầm? Cô cúi đầu, nhìn chung quanh hộc bàn.
“Cô đang tìm cái này sao?” Thanh âm âm hiểm truyền đến, một bóng người đi tới, trong tay cầm một cái lọ.
Á! Là cái lọ của cô! Hứa Thiên Ái vui vẻ đi lên, cầm lấy cái lọ, “Cám ơn, cám ơn!” Cô nói lời cảm ơn với người kia, “Là cô nhặt được cái lọ của tôi?”
“Không, là tôi lấy cái lọ của cô.” Người nọ đóng cửa phòng lại.
Ách! Cô mãnh liệt ngẩng đầu, “Là cô?!” Tống Kỳ Nghi?!
“Đúng, là tôi!” Tống Kỳ Nghi oán hận nhìn Hứa Thiên Ái, nếu không phải tại cô ta, cô sẽ không bị đuổi ra trường học, lại càng không từ một thiên kim được người người hâm mộ trở thành một con chuột bẩn thỉu chạy qua đường bị người đời xua đuổi, “Chắc cô kinh ngạc lắm, tại sao tôi vẫn còn xuất hiện trong trường học.”
“Cô bị đuổi học?” Hứa Thiên Ái giật mình nói. Cô vẫn còn thắc mắc, tại sao hai tháng trước, Tống Kỳ Nghi cho cô một cái tát xong liền không thấy mặt đâu nữa.
“Có lẽ bây giờ cô vui vẻ lắm, đoạt Hiên Dật từ tay tôi, còn làm cho tôi trở nên như bây giờ.” Cô duỗi tay, gắt gao nắm lây tay Thiên Ái, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tôi không có, tôi căn bản không biết chuyện cô bị đuổi học!” Lúc này, cô mới nhìn rõ Tống Kỳ Nghi. Cô – sao lại biến thành như vậy? Mái tóc xinh đẹp vốn xoã dài bên vai, bây giờ lại trở nên bên cao bên thấp, quần áo khô cứng nhàu nhĩ, giống như đã được ngâm qua trong nước rất lâu, khí chất ngạo mạn tự tin từng làm cô hâm mộ bây giờ đã không thấy nữa, trong mắt cô giờ chỉ còn hận ý... Sát ý?
Hứa Thiên Ái liều mạng muốn gỡ tay Tống Kỳ Nghi ra, bây giờ cô ta có chút không bình thường, hận ý của cô ta nhìn cô làm cô thấy sợ hãi.
“Đừng vùng vẫy.” Tống Kỳ Nghi âm trầm mở miệng nói, “Tôi sẽ nhanh chóng làm cô không còn động được nữa.” Rút cây dao từ sau lưng ra.
Cô ta muốn giết cô? Hứa Thiên Ái khiếp sợ con dao sắc bén trong tay Tống Kỳ Nghi, cô nhìn thấy được, cô ta thật muốn cô chết.
“Không!” Cô vùng vẫy mạnh hơn.
“Tôi không phải đã nói với cô sao, đừng vùng vẫy nữa, bởi vì cô rất nhanh sẽ không còn cử động được nữa” Tống Kỳ Nghi cầm chặt Hứa Thiên Ái, tay kia cầm dao đâm về phía tim cô...
Không! Cô không muốn chết! Hứa Thiên Ái nhéo một cái thật đau trên tay Tống Kỳ Nghi, khi Tống Kỳ Nghi thả lỏng tay ra, cô mới dùng lưc đẩy cô ta ra...
Hai người như là đồng thời ngã nhào trên đất.
Đau quá! Hứa Thiên Ái vỗ về cánh tay, tuy cô tránh được đòn chí mạng kia, nhưng cây dao vẫn xẹt qua tay, bắt đầu chảy máu.
“Cô trốn không thoát đâu.” Tống Kỳ Nghi bò dâỵ, cầm lấy cây dao trên mặt đất, chậm rãi đến gần Hứa Thiên Ái.
Làm sao bây giờ, cô biết cô phải mau chóng trốn đi, nhưng máu chảy nhiều làm đầu óc cô hoa mắt choáng váng, ngay cả sức lực đứng lên cũng không có
“Dật!” Cô kêu lên, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Cô sắp chết, trong đầu chỉ hiện ra bóng dáng của hắn, nụ cười của hắn.
“Hừ, cho dù cô có gọi thế nào, hắn cũng không đến cứu cô được đâu.”
Nghe thấy cái tên Tư Hiên Dật, hận ý trong mắt Tống Kỳ Nghi càng sâu hơn, cô ta ngồi xổm người xuống, giơ dao lên, hung hăng đâm xuống...
Ầm!
Cửa phòng học bị đá bật mở ra. Tư Hiên Dật vọt vào, tiện tay lấy cái thẻ vàng trong túi bắn về phía Tống Kỳ Nghi...
Cây dao rơi xuống đất, Tống Kỳ Nghi đau khổ nhìn Tư Hiên Dật. Hắn đến đây, nhưng lại không phải vì cô.
Tư Hiên Dật ôm lấy Hứa Thiên Ái nằm trong vũng máu, dùng tay dò xét hơi thở của cô. Cô còn sống! Hắn không dám nghĩ, nếu hắn đến muộn một chút thôi, cô sẽ như thế nào, có lẽ, hắn sẽ mất cô mãi mãi.
“Cô lại dám làm cô ấy bị thương!” Tư Hiên Dật nhìn cánh tay bị nhiễm đỏ do máu của Hứa Thiên Ái, lạnh lùng nói.
“Đúng, tôi làm cô ta bị thương! Nhưng cũng là vì anh!” Tống Kỳ Nghi lớn tiếng kêu. Cô không cam lòng, vì sao Hiên Dật luôn chỉ chú ý đến cô gái kia?
Tư Hiên Dật giơ nhẹ chân phải lên, đá cây dao lên không trung, tiện tay bắt lấy. Cây dao dán lên cổ Tống Kỳ Nghi, “Vậy cô cũng không cần sống nữa.”
“Dật,” Hứa Thiên Ái cố gắng mở to mắt, khẽ gọi Tư Hiên Dật, cô biết, với cá tính của Dật, nhất định sẽ giết Tống Kỳ Nghi, “Buông tha cho cô ấy đi, kỳ thật... Cô ấy, vô cùng... Đáng thương.” Cô đứt quãng nói dứt lời, sau đó lâm vào hôn mê.
Đúng vậy, một cô gái, yêu một người vĩnh viễn không yêu mình, kỳ thật rất đáng thương...
Tư Hiên Dật nhìn người trong lòng, “Được, anh buông tha cho cô ta.”
Dao rơi xuống đất, hắn ôm cô ra khỏi phòng học, không quay đầu nhìn lại người ngồi như hoá đá bên trong...