- Em có thích cưỡi ngựa không?
- Ôi, em thích lắm, nhưng mà không biết cưỡi ngựa có khó không nữa?
- Thế em đã leo lên ngựa bao giờ chưa?
- Rồi ạ - Nguyên cười tinh nghịch - Hồi nhỏ em có leo lên con ngựa gỗ của anh em cưỡi không biết bao nhiêu lần, có lần cũng ngã ngựa bổ chửng...
Tôi cười theo:
- Vậy còn ngựa thật?
- Ngựa thật thì có lần em leo lên ngồi cho người ta dẫn đi vòng vòng, lúc đó em bé tí, hình như đi ngựa ở thác Cam Ly thì phải. Nhưng mà cưỡi ngựa thì em thích cưỡi chạy ào ào như trong phim, như thế mới gọi là cưỡi ngựa.
- Ngày mai em đến thung lũng cạnh nhà anh tập cưỡi ngựa không? Anh cho em tập với con Phi, nó hiền lắm!
Mắt Nguyên sáng ánh lên. Em gật đầu đồng ý ngay lập tức. Đúng như tôi đoán, Nguyên rất thích được tập cưỡi ngựa. Tôi thon thót lo bao nhiêu thì Nguyên hồ hởi bấy nhiêu. Em có biết đâu tôi chỉ mong em đến thung lũng của tôi để nhìn ngắm những luống hoa hồng. Tôi không phải là anh nghệ sĩ bán ngôi nhà của mình để mua cho Nguyên triệu đóa hồng vì tôi ở nhà của ba mẹ tôi ai mà dám, tôi đâu phải là kẻ bán... nhà không cần văn tự, nhưng tôi đoán Nguyên sẽ thích hơn khi được tự do trong cả một vườn hoa hồng trong thung lũng. Công trình vất vả bao nhiêu tháng trời của tôi, dẫu chỉ làm cho Nguyên vui một chút tôi cũng hả lòng. Chỉ cần Nguyên đứng bên những luống hoa, tôi sẽ nhìn vào mắt Nguyên để em hiểu những gì tôi muốn nói mà không dám nói. Nguyên sẽ cảm động vì hiểu ra tại sao tay tôi luôn bị trầy xước mà trước đây em hỏi hoài tôi không nói.
Theo lời hẹn, Nguyên qua thung lũng. Đúng hôm em đến, hoa hồng trong thung hé nở rất nhiều. Mẹ tôi không có nhà, bà đang bán hoa hồng ở cổng trường đại học, những bông hồng không phải do tôi trồng. Nguyên reo lên trước những... con ngựa của tôi và của đám bạn đang gặm cỏ gần vườn hoa. Em gần như không một chút cảm xúc nào trước vườn hoa hồng của tôi. Hình như Nguyên luôn là một cô gái mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức không thích bông thích hoa. Tôi nhận ra ở em sự tinh tế, nhạy cảm lẫn cả sự mạnh mẽ âm thầm đến khó ngờ của một người con gái.
Thằng tôi như bánh tráng nhúng nước ỉu xìu. Ai mà biết được Nguyên không thích hoa? Nhà của chú Nguyên đầy hoa leo, tôi ngỡ đâu... Nguyên ơi là Nguyên, em có biết được khi em loay hoay lên ngựa cũng là lúc tôi bải hoải hoài công, hoài... kế hoạch, lại lo con ngựa có trở chứng quăng em xuống thung lũng không? Còn Nguyên thì cười rất tươi. Tôi dắt con Phi được vài vòng, Nguyên nói:
- Anh thả con Phi ra đi, chắc là không sao đâu.
- Lỡ Phi chạy, em té thì sao?
Nguyên cười lớn, giọng em trong và mềm:
- Cỏ ở đây êm lắm anh, có té thì té xuống cỏ mềm cũng thích mà.
- Em đừng thúc con Phi nhé, cứ đi từ từ cho quen đã.
Nguyên và con Phi dạo bước thong dong bên vườn hồng của tôi. Làm gì có cảnh em đứng giữa vườn hồng cho tôi trao ngàn lời qua ánh mắt. Tại sao em lúc nào cũng vậy, không mè nheo nhõng nhẽo làm điệu làm bộ như nhiều người con gái khác để tôi có thể là người đàn ông mạnh mẽ trước em. Nguyên cũng không cá tính mạnh đến mức người con trai khi ở bên cạnh cảm thấy mình đang ở bên cạnh một "thằng đàn ông" khác.
Nguyên vẫn đằm thắm, hiền hòa. Em sống chân thành, hết mình và như một hình bóng lãng du. Và thế là em đã không cho tôi một cơ hội nào rồi, Nguyên ơi! Em có hiểu tình yêu đơn phương buồn như thế nào không?
Chỉ đến khi Nguyên tập cưỡi ngựa mệt nhoài xong, em vỗ về xoa xoa má con Phi rồi chợt ngoảnh sang hỏi:
- Hoa hồng ai trồng mà không theo luống, cũng không thèm cắt bán, để nở hết trơn rồi vậy anh Quân?
- Em có muốn vào không? Vườn anh trồng đó, chỉ để ngắm thôi mà.
Tôi ướm thử, lòng rộn lên một chút hy vọng nhỏ nhoi. Nguyên nhìn tôi lạ lùng như không thể hiểu được. Em chân thật:
- Em không thích hoa hồng. Nó đẹp nhưng mà kiêu sa quá! Em chỉ thích những loài hoa mộc mạc, mạnh mẽ, chân tình.
- Ví dụ như hoa gì hả Nguyên?
- Forget-me-not, lưu ly, Marguerite, Goclico, thạch thảo... nhiều loại lắm, nhưng mà nói chung hình như là những loài hoa hoang dại, nở hồn nhiên em đều thích. Em thấy trên những triền đồi, vào đầu mùa mưa hay nở rất nhiều những bông hoa y như là mọc lên từ đất, em không biết tên chúng. Em thì lại thích những bông hoa như thế.
Trời ạ, những hoa đó thì trồng nhanh và dễ hơn hoa hồng nhiều. Nhưng làm sao tôi biết được, tưởng em cũng như bao nhiêu phụ nữ khác luôn thích hoa hồng. Chỉ cần em có một chút xúc động đặt tay lên một đóa hồng, tôi sẽ nói: "Anh trồng vườn hoa này tặng cho Nguyên đó, em có thể đến đây bất cứ lúc nào em thích vì bây giờ nó là thung lũng hoa hồng của em mà!". Giờ thì tim tôi giống như bị gai hồng đâm lủng lỗ chỗ, cảm nhận mình giống như đang cố nắm bắt sợi khói bay trước mặt. Đau lắm! Nguyên biết không? Em vừa gần vừa xa, vừa như bên tôi vừa như trong giấc mộng, dẫu không kiêu sa, có khoảng cách với tôi nhưng em vẫn là của riêng em, tôi không thể nào chạm đến được.
Khi Nguyên về, tôi đau đớn quật, chém nát vườn hoa.
Điên rồ!
Mặc kệ giùm tôi!
Mặc kệ đời tôi!
Rồi tôi sẽ trồng cho em cả một vườn hoa dại như em muốn.
Ừ thì em không kiêu sa, em cứ hoang dại để cho phố núi này cần em. Cần em trong mơ hồ, mà không thể nào có em được. Hoa hồng kiêu sa chấp nhận cho người ta cắm trong nhà, uốn nắn theo ý người ta, chứ loài hoa hoang dại thì làm gì chấp nhận việc uốn nắn cắm tỉa, làm gì theo ý ai.
Tôi giận lây sang cả con Phi. Ít ra thì mày cũng được cô ấy ôm cổ bá vai! Tôi không nói chuyện với nó, chỉ cột gần vườn hoa rồi leo lên nhà gặm nhấm nỗi buồn dứt dứt từng mảng hồn. Những vết xước lớn trên tay, trên cổ tôi rỉ máu, tôi vẫn chỉ biết nằm im, dường như mình không còn biết đến mình.
Khi mẹ tôi về, bà đứng sững người nhìn đám hồng gục nát trong thung. Thấy tôi ngồi im trên ghế, bà không nói gì, lẳng lặng lấy bông và oxy già đưa cho tôi:
- Con lau mấy vết máu khô đi!
Tôi im lặng làm theo. Mẹ không lau cho tôi. Bà ngồi bên cạnh không nói gì cho đến khi tôi lau xong những vệt máu ri rỉ. Khi bà đứng dậy mang đám bông băng đi, tôi mới nhận ra đôi mắt của bà ướt nước. Bà nói rất nhỏ, đủ để tôi nghe như mơ hồ:
- Rồi những nỗi buồn sẽ qua!
Và nỗi đau còn ở lại. Lần đầu tiên tôi thấy mình bế tắc. Không phải là bế tắc trong tình yêu, mà nhận ra lối cụt mình đi vào tương lai. Tôi đau đớn nhận ra mình đang thất vọng về chính mình.
Những ngày sau đó, tôi ít nói chuyện với Nguyên. Mỗi lần em bắt chuyện, nỗi đau của tôi bừng lên nhức nhối. Tôi tìm cách từ chối khi Nguyên muốn xuống thung lũng thăm con Phi. Ban đầu Nguyên có vẻ giận, nhưng rất nhanh, dường như em cảm nhận được rất nhạy nên chỉ hỏi thăm Phi và những bông hoa của tôi.
Những đám hồng bị tôi chặt phá gục trên đất đã héo queo. Trên vài gốc hồng còn lại, những vết thương đã khô xước. Buổi chiều, khi tôi đang tháo dây chuẩn bị dẫn con Phi lên nhà thắng vào xe, Nguyên hiện ra đột ngột trên dốc. Tôi không có phản ứng gì hơn ngoài việc đứng im lọng ngọng như một thằng hề. Nguyên xuống thung lũng, đứng nhìn đám hoa hồng một lúc rồi hỏi:
- Anh đang chuẩn bị ra hồ à?
- Ừ.
- Mình dọn đám xác hoa này trước được không anh?
Tôi theo ý Nguyên, cùng dọn dẹp đám hoa hồng tội nghiệp. Cả hai đứa không nói gì, còn tôi thì không hiểu nổi Nguyên. Em lúc nào cũng làm tôi bất ngờ với tính cách của một cô gái khó hiểu và nhạy cảm. Im lặng được một lúc, tôi nghe tiếng Nguyên kêu lên nho nhỏ vì gai đâm. Tôi vội cầm tay em lên. Một mảnh gai hồng mắc lại trong ngón tay.
- Không sao đâu anh! Em làm được mà.
Nguyên giật tay lại. Khi tôi đang đưa tay nóng ruột định nắm lại bàn tay ấy để rút gai ra, Nguyên đã nhanh chóng rút mảnh gai và bóp chảy ra giọt máu dính gai. Em lại thế nữa rồi!
- Sao anh lại nhìn em? Thế còn hôm bữa thì sao, ai lấy gai ra cho anh?
Nguyên pha trò. Tôi nhướng mắt:
- Hôm bữa là hôm nào?
- Hôm anh phá vườn hoa này nè.
Tôi cười. Nguyên làm tôi dễ chịu hơn khi em mỉm cười.
- Chẳng có ai hết.
- Em đoán ngay hôm sau anh lên lớp võ, vì thấy người anh đầy những vết gai cào. Ai biểu anh xử tệ với những cây hồng làm chi?
Từ hôm đó, Nguyên hay trò chuyện với tôi về "những chuyện buồn sẽ phải qua" của em. Tôi chỉ biết em đã rất buồn mới lên phố núi tìm chút bình yên, còn cụ thể đó là nỗi buồn gì tôi không biết. Nhiều lần tôi muốn hỏi mà không dám. Nhiều lần ngồi bên cạnh Nguyên, tôi thầm mong em sẽ dựa đầu vào bờ vai tôi và òa khóc. Có thể nước mắt sẽ cuốn trôi đi nỗi buồn của em. Có thể bờ vai của tôi sẽ làm em cảm thấy có một điểm tựa vững vàng hơn cho những bước chân vào ngày mai. Có thể ở bên cạnh tôi em cảm thấy có được sự chia sẻ, đồng cảm. Có thể và có thể. Tôi nhìn lên trời và hỏi liệu có thể những điều có thể ấy sẽ xảy đến với tôi không? Và câu trả lời là tiếng con Phi hí vang ở dưới thung. Tôi nhắm mắt thấy mình cứ mãi rong ruổi trên những chiếc xe thổ mộ. Rồi tôi sẽ giống như ba tôi? Hay là tôi sẽ chia sẻ và hiểu được Nguyên? Một gia đình? Thật ra tôi là ai? Tôi không biết! Hình như chỉ là một kẻ thấp bé trong xã hội, một gã đàn ông không ra đàn ông với mộng sẽ luôn ở bên cạnh mẹ tôi để chăm sóc thay cho ba. Cuộc sống mịt mù cứ thế bình lặng trôi. Đám sương mù trôi ngang đèn cao áp vàng vọt mỗi đêm trôi về đâu? Tôi không biết! Tôi chẳng thể nào biết. Kiến thức của tôi nhỏ như hạt cát. Làm sao tôi hiểu được Nguyên? Làm sao Nguyên có thể tin tưởng ở tôi để dựa đầu vào vai tôi mà khóc, mà thổ lộ những nỗi buồn. Tôi chẳng là gì! Vậy còn tôi cần chi đây? Hình như cũng là những nhịp lóc cóc rất đều rất đều của vó ngựa. Tôi cần gì, tôi không biết! Tôi yêu mẹ tôi. Tôi cũng muốn hiểu được Nguyên. Mà hình như cứ thế này cuộc đời mẹ con tôi cũng trầm buồn lặng lẽ. Nếu có còn ba thì bây giờ tôi sẽ như thế nào? Tôi không biết! Một ngày nào đó Nguyên cười bên một bờ vai khác, tôi sẽ như thế nào? Chắc là buồn lắm! Nhưng đàn ông thì không được yếu đuối. Nguyên là cỏ dại hồn nhiên, em là của sương của trăng và gió, của ánh mặt trời, của tự do và của tất cả. Tôi làm sao có thể là nơi cọng cỏ tìm thấy sự bình yên được. Bởi vì, Nguyên mạnh mẽ và tự tin hơn cả tôi.
Cứ như thế, ý nghĩ đuổi nhau mơ hồ, bất nhất trong đầu tôi, không rõ rệt điều gì.
Những ngày sau đó, tôi trằn trọc trong đêm. Thấy quanh mình toàn là lối cụt, trừ phía trước mà tôi luôn lảng tránh.
Mẹ tôi cũng trở mình nhiều, không phải vì lạnh.