"Nó bự quá, không vào được đâu......" Đằng Cận đã sắp khóc đến nơi, ấm ức nói với Xà Cương, "Hình, hình như đâu có dễ chịu như vậy...... Tớ thấy hơi đau rồi......"
Vật đang tiến vào kia như muốn thô bạo lấp đầy cậu, giờ cậu mới bắt đầu sợ hãi.
Cậu muốn chạy trốn nguy hiểm theo bản năng, lần đầu nếm mùi đau đớn tạm thời kéo cậu về thực tại, nhưng đồng thời hậu huyệt bị xâm nhập lại cảm nhận được khoái cảm chưa từng có do tình dục mang lại, hệt như muốn hòa tan lý trí của cậu trong kẹo đường ngọt ngào, để cậu dần từ bỏ ý định giãy dụa.
Xà Cương luôn phớt lờ cậu nhưng cậu chỉ thấy lúng túng chứ không vì vậy mà ghét đối phương, thậm chí còn cảm thấy người anh em này thật cool ngầu làm sao.
Đúng là cậu đơn phương thích Xà Cương, đến mức chỉ cần hắn dễ gần một chút, thân thiện với cậu một chút thì khúc mắc nhỏ nhoi này lập tức tan biến sạch trong lòng cậu.
"Dù sao cũng là lần đầu tiên của tụi mình mà, cậu đã ăn vào nhiều lắm rồi." Xà Cương hôn miệng cậu một cái rồi dịu giọng an ủi, "Còn chút xíu nữa thôi, từ từ tụi mình sẽ làm được."
Cậu chảy mồ hôi ròng ròng, thân thể Xà Cương lại mát lạnh nên cậu liên tục cọ xát vào người hắn, dụi mũi vào cổ hắn cho bớt nóng.
Nhưng tại sao khi áp vào làn da lạnh buốt của Xà Cương, đầu óc cậu lại càng mụ mẫm hơn nhỉ?
"Đừng sợ." Hơi thở Xà Cương cũng dồn dập theo, "Đằng Cận, không phải cậu muốn tớ vào sâu hơn à? Cậu cũng phải cố gắng một chút chứ."
Đúng là Đằng Cận rất ngoan, mặc dù cảm thấy cửa huyệt bị căng ra hơi khó chịu nhưng vẫn nghe lời Xà Cương thở hổn hển nhấc mông lên xuống.
Hình như chỗ sâu chảy ra rất nhiều nước dâm, cậu ưỡn eo về phía trước rồi thè lưỡi liếm môi Xà Cương như thú con liếm băng để giải nhiệt.
Xà Cương ôm vòng eo mịn màng săn chắc của thiếu niên, con ngươi có lại, thuận theo động tác của Đằng Cận há miệng ra, đầu lưỡi chạm vào lưỡi cậu nếm được vị bánh kem ngọt ngào.
Hắn không ngờ Đằng Cận chủ động như vậy nên hơi luống cuống.
Là kẻ săn mồi xảo quyệt, vốn dĩ hắn định dùng độc tố để làm tê liệt con mồi mình quan sát lâu nay, nhưng giờ răng nanh còn chưa cắn rách da con mồi mà đối phương đã tự chui vào ngực hắn, còn khoe ra ngực bụng mềm mại với hắn nữa.
Đằng Cận thực sự quá ưa giúp đỡ người khác, cũng không biết cách từ chối nên đôi khi lộ ra vẻ ngốc nghếch.
Hắn ngồi cuối lớp nhìn chằm chằm đầu tóc xoăn của Đằng Cận, nghĩ thầm cậu nhóc này ngốc quá, ngốc đến nỗi hắn cảm thấy không thể tùy tiện há miệng ăn hết được.
Nhưng thật ra cũng không thể nói trong lòng hắn Đằng Cận chỉ là một cậu nhóc đáng yêu tốt bụng quá mức được.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2. Tường Vy Trăng Non
3. Cực Phẩm Nam Nhân: Ảnh Đế Thỉnh Tự Trọng
4. Âm Nương
=====================================
Hắn cố gắng hạn chế tối đa sự giao tiếp giữa hai người, thế mà Đằng Cận còn hay nhìn trộm hắn, buổi trưa thấy hắn nằm ngủ trên bàn học không đến nhà ăn còn đem cơm cho hắn.
Nhóc ngốc toàn làm mấy việc tốn công vô ích thôi. Xà Cương vừa múc cơm thịt xào Đằng Cận mang tới vào miệng vừa cau mày nghĩ thầm.
Hắn rất đói, nhưng thứ hắn muốn ăn đâu phải cái này.