Mười sáu tuổi, độ tuổi kiểm tra giới tính thứ hai.
Thế giới tồn tại "giới tính thứ hai" được gọi là Alpha, Beta, Omega, ngoài giới tính nam nữ. Trong quá khứ, sự phân biệt đối xử giữa A có ưu thế và O có bất lợi dựa trên "giới tính thứ hai" rất phổ biến trong xã hội nhưng thời đại thay đổi, cái nhìn phiến diện về nhóm người O đã giảm dần.
Khi Alpha đang "phát tình" cắn vào cổ Omega đang trong kỳ phát tình thì hai người sẽ trở thành một cặp được gọi là bạn đời. Khi bị cắn vào sau cổ để trở thành bạn đời thì vết cắn sau gáy Omega sẽ vĩnh viễn không phai mờ. Trong quá khứ có rất nhiều Omega đeo vòng cổ vì không muốn trở thành bạn đời với đối tượng không mong muốn nhưng, ngày nay với sự phát triển của thuốc ức chế thì có rất ít Omega còn đeo vòng cổ.
Chỉ có Alpha và Omega đặc biệt mới có thể bị thu hút bởi nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên và trở thành bạn đời duy nhất của nhau. Vì cơ hội gặp mặt nhau rất hiếm nên trong quá khứ đã từng có rất nhiều Alpha khao khát được gặp "bạn đời định mệnh". Tuy nhiên xu hướng gắn bó với địa vị xã hội của "giới tính thừ hai" đã giảm bớt nên số người gắn bó với "bạn đời định mệnh" cũng ít.
Pheromone tràn ra bên ngoài theo chu kỳ hoặc đột ngột chính là một đặc tính của Omega. Khi Alpha bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi loại Pheromone này, Alpha cũng chuyển sang trạng thái "phát tình". Hiện tại, thuốc ức chế đã phát triển nên bọn họ có thể kiểm soát kỹ động dục theo chu kỳ.
Nhưng một khi Omega bị đánh dấu, cả đời đều thuộc về Alpha, vĩnh viễn không thể thay đổi, trừ phi Alpha đó chết, liên kết bị đứt.
Dạ Tinh Hàm từ trước tới giờ chưa từng quan tâm đến vấn đề đó. Hắn nghĩ mình là cái loại nào cũng chẳng có vấn đề gì.
Nhưng tại lúc này, hắn thực hi vọng hắn là Alpha, Bạch Vũ Hải là Omega.
Trong lớp học đều là tiếng ồn ào thảo luận. Mỗi người đều hồi hộp chờ đợi thầy giáo gọi tên mình.
Được trở thành một Alpha, thông minh tài giỏi, đứng ở đâu nơi đó chính là đỉnh, không ai không muốn.
Làm một Beta, sống một cuộc sống bình đạm như người thường, không có kì phát tình, không sợ bị kiểm soát, thoải mái tự do, không gì là không tốt.
Bị biến thành Omega, tuy rằng thời đại đã không còn cổ hủ, người giỏi vẫn được trọng dụng, nhưng kì phát tình và nỗi sợ hãi bị đánh dấu đôi khi cũng khiến con người ta không thể yên ổn sống.
Nhưng mỗi giới tính, đều có sự hạnh phúc của riêng nó.
Không quan trọng là cái nào.
Thầy giáo gõ lên bàn mấy cái, tiếp tục đọc tên:
"Bạch Vũ Hải!"
Nghe được tên mình, trái tim nhỏ của cậu cũng đập thình thịch nhanh hơn mấy cái. Kiếp trước cậu là một Beta, yên bình sống tự do tự tại, không sợ hãi điều gì liên quan đến giới tính thứ hai.
Nhận lấy tờ giấy từ tay thầy giáo, Bạch Vũ Hải không dám xem ngay, cậu lặng lẽ cầm về chỗ ngồi.
"Tôi là Beta, ông thì sao?"
Tiếng Lục Đông vang trên đỉnh đầu, Bạch Vũ Hải siết lấy góc của tờ giấy, hai mắt híp lại, hít một hơi, nhẹ nhàng thở ra. Cậu cảm thấy khoảnh khắc hồi hộp nhất từ trước đến giờ chính là lúc công bố kết quả giới tính này. Bị điểm kém so với nó còn kém xa.
Cậu không có khả năng trở thành một Alpha, tỉ lệ phần trăm rất nhỏ, không có hi vọng. Nhưng tỉ lệ trở thành Omega chỉ chênh lệch với Beta 0,1%.
Có nghĩa là, nếu thiếu 0,1 đó, cậu chính là một Omega. Bạch Vũ Hải không hề ghét bỏ giới tính Omega, nhưng Dạ Tinh Hàm là Alpha, cậu nghe nói hắn ghét Omega, đời trước chưa từng tiếp xúc với bất kì ai.
Dạ Tinh Hàm từng nói trước mặt một Omega tỏ tình công khai với hắn:
"Cậu không xứng."
Người ta là một Omega xinh đẹp, dịu dàng, học tập tốt. Là con nhà người ta trong truyền thuyết, nhưng Dạ Tinh Hàm sẵn sàng từ chối, ghét bỏ ra mặt. Hắn không hề cho cậu ta vào mắt.
Bạch Vũ Hải trong đầu chỉ còn một suy nghĩ, trở thành Beta, có thể tiếp tục ở bên cạnh hắn. Hoặc chỉ có thể lặp lại quá khứ...
Cậu căng thẳng bao nhiêu, Dạ Tinh Hàm ở bên cạnh gấp bấy nhiêu.
Hắn tự an ủi mình, nếu Bạch Vũ Hải không là Omega, là Beta cũng được, hắn vẫn có cách biến cậu hoàn toàn thuộc về mình.
Trên tờ giấy ghi rõ,
Bạch Vũ Hải, mười sáu tuổi, nam Beta.
Ngay lập tức, cậu nhảy dựng lên, Lục Đông ở bàn trên cũng vui vẻ chúc mừng cậu.
"Tiểu Đông Đông, tao là Beta!"
Hai người vui, một người buồn.
Tờ giấy báo kết quả bị Dạ Tinh Hàm nắm nhăn nheo, đôi mắt hắn càng trở nên thâm trầm, nhìn Bạch Vũ Hải tươi cười đối với Lục Đông.
Hắn cảm thấy mình sắp nổi điên. Hắn đã nghĩ mọi thứ rồi sẽ ổn thôi, bởi vì hắn và bảo bối nhỏ là một cặp trời sinh.
Nhưng hiện thực thật đáng sợ, hắn sắp mất hết kiên nhẫn vốn có của mình.
Vậy mà bảo bối còn rất biết cách thử thách lòng nhẫn nại của hắn, đối với hắn đều là ý cười:
"Dạ Tinh Hàm, chúc mừng! Nhất định sau này cậu sẽ trở thành một Alpha xuất sắc! Hô mưa gọi gió, ước gì được nấy!"
Thật sự có thể được như thế sao?
"Ứớc gì được nấy", có nghĩ là bảo bối nhỏ sẽ chấp nhận làm theo mọi mong ước của hắn đúng không?
Hắn rất tò mò, cái gáy nhỏ kia có thể chịu đựng được bao nhiêu vết cắn của hắn.
Bộ dáng mê người chìm trong bể dục, hắn muốn thấy. Tất cả của cậu, đều là của hắn!
Hắn phát hiện ra hắn không có cách nào tự lừa dối chính mình được nữa.
Hắn không muốn Bạch Vũ Hải làm Beta.
Thế nhưng rõ ràng, người kia vẫn chưa cảm nhận được cái gì cả. Cậu vẫn ngây thơ vui vẻ nói chuyện với mọi người.
*
Thời gian nghỉ trưa trôi qua rất nhanh, sau khi đến tiết học buổi chiều. Thầy giáo thông báo với cả lớp một chuyện, trong lớp hiếm khi lại không có lấy một tiếng trò chuyện.
"Bạch Vũ Hải, nhà trường chân thành xin lỗi em, vì có sự cố sai sót từ việc sắp sếp mẫu máu, đây mới là kết quả chính xác."
Vừa dứt lời, các học sinh đều đồng loạt ngẩng đầu lên, lớp học yên tĩnh vô cùng, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Bạch Vũ Hải đang ngẩn người ngồi trước bàn học.
Chỉ trong một ngày, rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
Cậu không phải Beta, mà là một Omega.
Giống như ông trời hoàn toàn cắt đứt sự sống của cậu. Bạch Vũ Hải hoàn toàn suy sụp.
Thầy giáo nhìn quanh lớp một vòng, tiếp tục nói:
"Trải qua một thời gian, tôi tin rằng các em cũng đã có một chút hiểu biết về bạn học cùng lớp, chúng ta sẽ thay đổi chỗ ngồi, hy vọng sau khi thay đổi vị trí, những em ngồi cùng bàn có thể tạo thành một đôi bạn cùng tiến, học hỏi lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ."
Câu nói triệt để tiêu diệt chút hi vọng sót lại của Bạch Vũ Hải. Đổi chỗ ngồi, chẳng khác nào dập tắt tình bạn mới chớm nở của cậu và Dạ Tinh Hàm.
Mọi âm thanh ở xung quanh không lọt tai Bạch Vũ Hải. Cũng không lọt tai Dạ Tinh Hàm.
Hai người yên lặng không nói chuyện.
Trông thấy thời gian đang trôi qua từng phút, cũng sắp tới giờ tan học rồi, Bạch Vũ Hải cuống đến sắp khóc. Nhưng cậu muốn thử một lần, dù cho chỉ là một chút hi vọng nhỏ nhoi...
"Ừm?"
Mí mắt của Dạ Tinh Hàm khẽ nâng lên, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc lắng nghe, đôi mắt đen nhánh như mực chăm chú nhìn về phía Bạch Vũ Hải.
Trái tim cậu đột nhiên tăng nhanh lên mấy nhịp, cậu nhẹ nhàng nhéo lấy đầu ngón tay của mình, ép buộc bản thân tỉnh táo:
"Cậu, có thể tiếp tục ngồi cùng bàn với tớ được không?"
Vừa nói dứt câu, thời gian tưởng chừng như đang dừng lại.
Thình thịch, thình thịch, Bạch Vũ Hải có thể nghe thấy rõ ràng tiếng trái tim mình đang vang lên từng hồi.
Một lúc sau, Dạ Tinh Hàm hơi rũ mắt, đôi môi mỏng khẽ mở:
"Tại sao?"
"Bởi vì, bởi vì..."
Trong đầu hiện lên vô số câu trả lời, đủ loại cảm xúc liên tục quẩn quanh trong lòng cậu, bờ môi khẽ động đậy, mở ra rồi khép lại.
Rõ ràng, cậu đã bị người ta chán ghét.
Dạ Tinh Hàm nhìn khóe mắt đỏ hoe của cậu, vốn chỉ định trêu trọc một xíu, ai ngờ được, trêu đến mức bảo bối ấm ức đến sắp khóc.
Hắn trực tiếp cầm tay kéo cậu đi theo mình ra khỏi lớp.