Trước đó, Vương Thuật nói với Lý Sơ rằng cô là “nhân vật nữ phụ quan trọng”, có phần phóng đại, thực ra cô chỉ là “một trong những nhân vật nữ phụ quan trọng”. Tổng cộng thời gian diễn của cô cũng chỉ khoảng năm phút, nhưng điều đó cũng đủ để cô trông thật xinh đẹp. Trước khi lên sân khấu, cô đặc biệt nhờ Tiền Tuệ Tân cầm điện thoại di chuyển khéo léo để chụp hình cô từ mọi góc độ mà không cản trở tầm nhìn của khán giả.
“Người yêu cuộc sống thật dễ thương.” Lâm Hòa Tĩnh nhìn Vương Thuật đang mải mê cùng Tiền Tuệ Tân nhận xét về những bức ảnh và thở dài cảm thán.
Lý Sơ nhìn anh ta một cái mà không nói gì.
“Nhưng sự dễ thương vẫn có chút e dè trước cái đẹp.” Ánh mắt của Lâm Hòa Tĩnh chuyển sang Tiền Tuệ Tân.
Tiền Tuệ Tân mặc dù đeo một chiếc kính gọng đen lớn, để kiểu tóc ngắn như bị chó cạp, và thường mang vẻ mặt không biểu cảm, nhưng vẫn không che giấu được nét đẹp tinh tế trên khuôn mặt cô, mang phong cách cổ điển của Hồng Kông, đầy vẻ mạnh mẽ và tinh tế.
“Cậu cứ giữ lời khen đó trong miệng, suy nghĩ cho thật kỹ, bạn của em ấy chắc chắn có lý do để độc thân, đừng dễ dàng đưa ra quyết định gì khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.”
“Hiện tại tôi chỉ giữ trong miệng thôi, cũng chỉ nói vài câu với người ta thôi mà.”
Hơn nữa, chỉ nói vài câu là giới thiệu bản thân và hỏi cô ấy muốn uống trà sữa vị gì.
Lúc này là năm giờ chiều, chưa đến giờ ăn tối, một nhóm người đang ở quán trà sữa trên phố ẩm thực Tân Đạt.
“Nhân vật nữ phụ quan trọng” sau khi kết thúc màn biểu diễn đã chủ động mời mọi người, để cảm ơn vì đã dành thời gian đến ủng hộ.
Vương Thuật trong ánh sáng tự nhiên ngoài trời đã ngắm từng bức ảnh Tiền Tuệ Tân chụp rồi mỉm cười mãn nguyện bước vào cửa. Lý Sơ đã lấy trà sữa cho họ, hai người ngồi xuống cảm ơn một cách hời hợt, rồi tiếp tục thảo luận nên chọn chín bức ảnh nào để đăng lên WeChat.
“Không được, hai bức này góc chụp có vấn đề, nhìn béo quá.”
“Vốn dĩ là nha hoàn béo, càng béo nhìn càng vui mắt. Mày không hiểu về hình tượng nhân vật đâu.”
“Tao đang nói về cái bụng, tao chụp từ góc này, làm mày trông như đang mang thai sáu tháng ấy.”
“Hả? Ồ? Đúng thật! Mày phải chú ý chứ, hai bức này đáng tiếc quá, biểu cảm của tao diễn đạt đến vậy mà.”
“…Hai bức mày vừa lướt qua, tao thấy được đấy.”
“Được cái gì mà được, mày không có chút tế bào nghệ thuật nào hết, tao cười hớ hênh mà, mày không nhận ra à?!”
…
Lý Sơ quan sát họ tranh cãi trong năm phút rồi lặng lẽ đưa điện thoại của mình cho Vương Thuật, anh cũng chụp cho cô… hàng chục bức ảnh. Vương Thuật nhìn vào album ảnh trên điện thoại của anh, chỉ lướt qua một lần liền chuyển hướng ngay, nói rằng từ giờ sẽ theo Lý Sơ chụp ảnh. Về trình độ nhiếp ảnh, Tiền Tuệ Tân và Lý Sơ cách nhau vô số Vương Thuật.
Bức ảnh mới nhất vừa được đăng lên, Vương Thuật nhìn ba người bạn đều đã bấm thích, cuối cùng cũng chịu yên tâm uống trà sữa. Bốn người ở hậu trường buổi diễn “Yên Chi” đã kết bạn WeChat với nhau.
“À, tao quên chưa nói với mày, Tân Tân, nhà của anh Lý Sơ nằm ngay phía bên kia của Đại lộ Cẩm Tú. Ôi, một bên là căn hộ duplex trên Đại Lộ Cẩm Tú, một bên là khu ổ chuột ‘Tam Thu’, sự đối lập này có phải rất có chuyện để kể và đậm chất văn chương không?”
Tiền Tuệ Tân gật đầu, nghiêm túc nói: “Xét từ khía cạnh câu chuyện và văn học, nếu mày và Lý Sơ yêu nhau thì chắc chắn sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Một là từ mẹ của Lý Sơ, một là từ cô em hàng xóm của anh ấy. Mẹ anh ấy thích cô em hàng xóm dịu dàng, hiểu chuyện, ghét cô em có thể ăn được hai bát to.”
“Chuyện mày nói tao xấu tạm không bàn, chuyện khó khăn đầu tiên tại sao lại không thể là bố của anh Lý Sơ?”
Vương Thuật đau khổ lắc đầu:
“Các tác phẩm điện ảnh hiện nay luôn thiên về việc xây dựng những nhân vật nữ ngang ngược, không nói lý lẽ. Định kiến này đã ăn sâu vào tâm trí của nữ sinh đại học hiện nay.”
Tiền Tuệ Tân mở miệng mà không nói nên lời.
“…Có một điều cần làm rõ, anh không có em gái hàng xóm.”
Lý Sơ thực sự không muốn tham gia vào cuộc nói chuyện nhảm nhí này.
“Hai đứa em chỉ đang nói chuyện phiếm thôi, anh đừng nhập tâm quá. Những nam thanh niên ở các căn hộ duplex và các nữ thanh niên ở ‘Tam Thu’ đều có câu chuyện và tính văn học.”
Vương Thuật mỉm cười an ủi anh.
“…Hiểu rồi.”
Lâm Hòa Tĩnh chống cằm xem trò vui, đồng thời không để lộ biểu cảm quan sát Tiền Tuệ Tân. Tiền Tuệ Tân khi ở bên Vương Thuật và khi không ở bên là hai trạng thái khác nhau. Lâm Hòa Tĩnh đã nhiều lần gặp Tiền Tuệ Tân trong trường, mỗi lần cô ấy đều mang khuôn mặt lạnh lùng, một mình đi lại, dù gặp thầy cô trên đường cũng chỉ khẽ nở một nụ cười xã giao. Trước buổi biểu diễn “Yên Chi” chiều nay, Lâm Hòa Tĩnh đã vào trang cá nhân của cô ấy để giết thời gian, kết quả là trang cá nhân của cô trống rỗng, phù hợp với ấn tượng ban đầu của anh ta về cô ấy. Nhưng khi ở bên Vương Thuật, cô ấy lại vui vẻ như một Vương Thuật khác.
Tiền Tuệ Tân cuối cùng cũng nhận ra ánh mắt thỉnh thoảng nhìn mình của Lâm Hòa Tĩnh, cô ấy chỉnh lại kính và mỉm cười lạnh nhạt với anh ta. Lâm Hòa Tĩnh có lý do tin rằng nụ cười này của cô ấy hoàn toàn là vì có Vương Thuật ở bên, nếu không cô ấy có thể đã phớt lờ anh ta.
Vương Thuật dưới sự hướng dẫn của Lý Sơ, đang tỉ mỉ kể lại những kỷ niệm “vừa hận vừa yêu” với Tiền Tuệ Tân: “…Ban đầu không muốn đến nhà cậu em, chê nhà cậu cũ kỹ, cũng chê cô gái hàng xóm tên ‘Tân Tân’, tính tình quá tệ, khi tức giận giống như một con chó điên không kiềm chế được ấy. Chỉ vô tình làm bẩn con búp bê bông của nó, có một chút thôi, có người lớn ở đó khuyên ngăn, em cũng đã xin lỗi mà nó vẫn xông qua cào rách mặt em.”
Trời dần tối, chỗ ngồi của Lý Sơ khuất ánh sáng, Vương Thuật đang hăng hái kể chuyện bỗng dừng lại, cô ngỡ ngàng nhìn vào bóng dáng của Lý Sơ trong ánh hoàng hôn, một cảm giác kỳ lạ chạy dọc sống lưng. Cô luôn biết anh đẹp. Cô không mù, nhưng lúc này với ánh sáng vừa vặn, cô bỗng nhận ra anh không chỉ đẹp mà ánh mắt lặng lẽ, chân thành của anh khi nhìn cô khiến tim cô đập loạn nhịp.
Còn về lý do tại sao trái tim cô lại đập loạn nhịp, thì phải kể từ những ngón tay trắng muốt đã vén tấm khăn voan đỏ của cô.
Vương Thuật có chút không yên lòng, không trách nhiệm mà qua loa kết thúc chuyện quá khứ của họ: “Sau này thì thân với Tân Tân hơn, trong một đêm hè nóng bức em đã lên mái nhà đếm sao cả đêm, rồi dần dần trở nên mong ngóng nó.”
“Cô bé ‘Tiểu Thanh’ là búp bê duy nhất của em lúc đó, phải khóc với mẹ vài ngày mới được mua.” Tiền Tuệ Tân chậm rãi giải thích.
“Và cái gọi là ‘xin lỗi’ của mày, là nói đầy tự đắc rằng ‘Đồ keo kiệt, cùng lắm thì bồi thường cho mày, bố tao mua cho tao cả đống, tao chẳng thèm.’ Mày tự nói xem, mày có oan khi bị cào mặt không.”
Vương Thuật đã sớm quên mất lời nói đáng ghét đó rồi, cô tránh ánh mắt của Lý Sơ, cong ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mũi đột nhiên có chút ngứa, ngượng ngùng nói: “Đến bây giờ mày còn nhớ rõ câu nói đó, có thể thấy tao bị cào mặt cũng không oan.”
Lý Sơ nghe cận cảnh màn biểu diễn hài hước này cảm thấy tinh thần sảng khoái. Ống hút trong miệng đột nhiên phát ra âm thanh kỳ lạ, Lý Sơ cúi mi mắt nhìn, ngỡ ngàng khi thấy một cốc trà sữa siêu lớn không dưới 500cc, lại còn ngọt ngào, anh đã uống cạn trong lúc nghe những câu chuyện không dinh dưỡng nhưng rất thú vị của cô.
Vương Thuật cũng húp nhanh hai ngụm, cô hút cạn trà sữa của mình, lau miệng sạch sẽ rồi đứng dậy, giống như một giáo viên thể dục, vỗ tay “bốp bốp” hai cái. Chỉ tiếc là miệng không có cái còi, thản nhiên nói: “Được rồi, trời tối rồi, tan họp đi mọi người. À, quên nói, lốp xe trước của tao xì hơi rồi, Tân Tân, chúc mừng, mày có cơ hội chở tao về nhà.”
Tiền Tuệ Tân đẩy đẩy gọng kính, bực bội nói: “Lốp xe sau của tao xì hơi, mày đi xe buýt đi.”
Lý Sơ vừa nói “Anh…”, đã bị Vương Thuật lập tức ngắt lời.
“Xe anh không có ghế sau, em đã thấy rồi.” Vương Thuật nói.
“Hôm nay anh đi ô tô.” Lý Sơ nói.
…
Vương Thuật theo Lý Sơ đến bãi đậu xe gần đại học G, ngay lập tức nhìn thấy chiếc xe hatchback màu xám bạc ở phía trước bên trái. Chiếc xe này có đường nét thật đẹp, giống một mẫu xe trong “Fast & Furious”, chỉ có điều màu khác. Có lẽ các chủ xe đều hiểu chiếc xe này va chạm là đền không nổi, nên chiếc Jetta bên trái và chiếc Jinbei bên phải đều đỗ rất cẩn thận, gần như đè lên vạch.
Vương Thuật hai tay chắp sau mông đi theo Lý Sơ ngược lại, không ngừng ngoái đầu nhìn chiếc xe đó, Lý Sơ đột nhiên dừng lại không báo trước, cô không có mắt sau gáy nên đâm ngay vào anh.
Lý Sơ có chút lúng túng gãi mũi, anh nói “Anh không giỏi định hướng lắm…”, rồi quay đầu đi ngược lại… và cuối cùng dừng lại trước chiếc xe hatchback.
Ánh mắt kinh ngạc của Vương Thuật lướt qua giữa Lý Sơ và chiếc xe hatchback, miệng bất giác hơi mở ra, rồi nhẹ nhàng “à” hai tiếng. Một tiếng là nhận ra rằng dù đã tưởng tượng táo bạo nhất nhưng dường như cô vẫn hiểu sai không ít về cuộc sống phía bên kia đường Đại lộ Cẩm Tú, một tiếng là tự mình trấn tĩnh: May mà phát hiện sớm, kịp thời dừng lại trước bờ vực.
2.
Buổi chiều, Vương Nhung theo lời của giám đốc tài chính đi ngân hàng nộp chứng từ của công ty. Hôm nay không biết sao, cửa sổ xử lý nghiệp vụ doanh nghiệp ở góc đông bắc của ngân hàng rất vắng vẻ, chỉ có “ba con mèo nhỏ”, Vương Nhung hoàn thành việc nộp chứng từ sớm hơn dự kiến hơn một giờ, và cũng về nhà sớm hơn một giờ.
Vương Nhung vừa xuống Đại lộ Cẩm Tú, vừa rẽ vào phố Thanh Đồng liền bị chiếc xe thể thao phía trước chặn lại. Phố Thanh Đồng vốn đã không rộng, lúc này lại là giờ cơm tối, từ đầu phố đến cuối phố đều là xe ba bánh bán rau, xe điện chở trẻ con, và xe đạp điện hoặc xe đạp của học sinh trung học gần đó. Chiếc Polo nhỏ của Vương Nhung kẹt giữa bầu không khí chợ búa này chịu đựng chút uất ức thì cũng đành chịu, nhưng thực sự là thấy bức bối thay cho chiếc xe thể thao chạy với tốc độ 10km/h phía trước.
Chiếc Polo nhỏ đi theo chiếc xe thể thao qua cảnh náo nhiệt của Tam Thu, cuối cùng cùng dừng ở bãi đậu xe đầu ngõ Thu Lương. Vương Nhung tắt máy, với lấy túi xách bên ghế phụ và hai túi rau chuẩn bị xuống xe, mắt vô tình nhìn lên rồi dừng lại.
Người xuống từ ghế phụ của chiếc xe thể thao đó lại là Vương Đầu To của nhà họ Vương.
Vương Thuật một đường tâm trạng rối bời, không phát hiện ra xe nhà mình đi theo phía sau.
“Anh đừng quay đầu, tiếp tục đi thẳng qua cầu, bên đó không kẹt xe. Anh biết cây cầu đó ở đâu chứ Lý Sơ, ở ngay…”
Vương Thuật cúi người dặn dò Lý Sơ, trên mặt hiếm khi lộ ra nụ cười hơi e dè. Ban đầu cô chỉ yêu cầu Lý Sơ thả cô ở Đại lộ Cẩm Tú, nhưng Lý Sơ không nghe, anh lái thẳng vào phố Thanh Đồng.
Lý Sơ nhìn nụ cười không tự nhiên của Vương Thuật, anh cau mày im lặng một lúc rồi nói: “Trước đây anh cũng thường xuyên chạy đến gần Tam Thu chơi, chỉ cách một con phố thôi. Chỗ này anh có thể còn quen thuộc hơn cả em.”
Vương Thuật ngượng ngùng cười “hì hì” hai tiếng, đứng thẳng dậy nhìn Lý Sơ rời đi.
Vương Thuật vừa vào nhà được vài phút, Vương Nhung liền xách túi xách và hai túi rau vào theo. Một túi là cần tây, một túi là khoai môn, đều là lúc kẹt xe cô tiện mua từ người bán bên đường qua cửa sổ xe. Vương Nhung ném túi xách vào ghế sofa, trên mặt mang nụ cười đầy ẩn ý, chị liếc Vương Thuật một cái, suy nghĩ xem nên chọc cô từ góc độ nào.
Cửa chính đột nhiên vang lên những tiếng “đinh đang”, sau đó là tiếng xe ba bánh điện đi vào, cùng với câu hỏi của Dương Đắc Ý khi thấy chiếc Polo ngoài tường.
“Nhung Nhung, sao hôm nay con về sớm thế? Có chỗ nào không khỏe à?”
Vương Nhung lùi lại hai bước, chị thò đầu ra nói: “Hôm nay con đi ngân hàng nộp đơn, không phải xếp hàng, nên về sớm.”
Dương Đắc Ý vui vẻ nói: “Mẹ thấy trời sắp chuyển, cũng nên về sớm. Để mẹ giục bố con, tối nay nấu lẩu ăn, lần trước viên lẩu còn lại không ít, không ăn thì sẽ hỏng. Con cầm gì thế? Khoai lang phải không? Con đi rửa đi, dùng cái nồi nướng của công ty con cho nướng vài củ lót dạ trước.”
Vương Nhung lần thứ tám sửa lại cho bà: “Gọi là nồi chiên không dầu, không phải nồi nướng.”
Dương Đắc Ý không quan tâm cũng chẳng muốn tiến bộ: “Nó thích gọi gì thì gọi.”
Vừa từ chiếc xe hatchback của giai cấp tư sản bước xuống, Vương Thuật nghe hai người nói vài câu chuyện đời quá đỗi bình dị, nhất thời không chịu nổi sự khác biệt, cô nheo mắt thốt ra tiếng hừ không kiên nhẫn rồi đứng dậy trở về phòng mình. Vương Nhung nghe tiếng liền quay lại nhìn, chị cau mày không hiểu, một lúc sau, chị nhớ lại dáng vẻ Vương Thuật tiễn Lý Sơ, đại khái đoán ra nguyên nhân, hiện lên vẻ mặt không thể tin được.
Dương Đắc Ý đỗ xe ba bánh vào mái che mưa sát tường, bà cúi đầu tháo vòng bít tay rồi đi vào nhà, hỏi: “Thuật Thuật về chưa? Hôm nay buổi chiều nó không có tiết học, nói là đến trường làm gì đó rồi về.”
Vương Nhung ra hiệu về phía phòng Vương Thuật, che giấu chút bực bội, sau đó quay người đi vào bếp rửa khoai lang.
…
Vương Thuật tuy tính cách vui vẻ, nhưng không phải là người dễ tính, nhất là khi ở trước mặt gia đình. Thật tình cờ, Vương Nhung cũng như vậy. Vì thế, bên ngoài gió tuyết thổi mạnh, bên trong hai chị em ngồi bên nồi lẩu đang sôi, từ những lời nói đầy mỉa mai dần trở nên căng thẳng.
Ban đầu, Vương Thuật với thái độ khó chịu đi tìm đủ mọi cách gây chuyện. Cô đi vào bếp rót nước, phàn nàn cửa sổ bếp không kín, gió lùa vào; đi ra sân dùng nhà vệ sinh, lại phàn nàn đèn nhà vệ sinh chớp chớp như có ma; cuối cùng ngồi vào bàn ăn, khuỷu tay tỳ lên bàn, dính vào chút nước không rõ, càng thêm khó chịu, cô kéo dài giọng gọi: “Mẹ ơi…”
Lần đầu và lần thứ hai, Vương Nhung đáp lại với giọng điệu mỉa mai, chị nói rằng “Gió vào cho mát”, “Nhà họ Vương chúng ta sợ ma sao?”, đến lần cuối thì Vương Nhung phát bực, trực tiếp mắng vào mặt Vương Thuật.
“Gọi mẹ gì mà gọi mẹ?! Tự mình không thể lau à?! Ai nợ mày hả?! Ngồi xe thể thao có vấn đề à? Cái miếu nhỏ ‘Tam Thu’ này không chứa nổi mày rồi à? Mày sinh ra trong một gia đình bình thường như thế này, mày nên sớm nhận ra sự thật này, đừng làm trò lố lăng.”
Vương Thuật nghe ra ý ngầm của Vương Nhung, thẹn quá hóa giận.
“Chị bị dại hả, cứ phun bậy phun bạ? Đèn nhà vệ sinh hỏng em không được nói à?! Trên bàn có nước em không được nói à?!”
Vương Thuật quay sang nhìn Dương Đắc Ý đang cúi đầu vớt cá viên từ nồi lẩu, cô bất bình kêu lên: “Mẹ ơi, mẹ không nói chị ấy sao!”
Vương Nhung lạnh lùng hừ một tiếng, chị định tiếp tục công kích, nhưng bị ánh mắt sắc bén của Dương Đắc Ý ngăn lại. Dương Đắc Ý không kiên nhẫn nói: “Có vấn đề gì sao? Cãi nhau cái gì? Cứ không dứt mãi! Còn hai viên cá này, ăn không? Không ăn thì để cho bố con.”
Vương Nhung lấy một viên từ cái vợt, không suy nghĩ cắn một miếng.
Vương Thuật dùng đũa gắp viên còn lại, xoay một vòng rồi đặt vào bát của Dương Đắc Ý.
Trong việc nịnh nọt, Vương Thuật luôn là số một.
Vương Nhung và Vương Thuật thay phiên nhau rửa bát, tuần này đến lượt Vương Nhung. Vương Nhung chậm rãi chọn nhạc nền, chuẩn bị xắn tay áo lên làm, Dương Đắc Ý đi vào. Hàng xóm không chịu nổi không khí u ám trong nhà, sau bữa cơm đội gió tuyết sang thăm, tiện thể chơi vài ván cờ với Vương Tây Lâu, Dương Đắc Ý vào đun nước pha trà cho khách.
“Đừng chấp nhặt với nó, nó vẫn là trẻ con mà.” Dương Đắc Ý vừa rót nước vừa không để ý nói.
Vương Nhung trước đó khi rửa rau đã kể nguyên do cho bà nghe rồi.
“Trẻ con mà, thấy kẹo trong túi người khác nhiều, chẳng phải sẽ khóc vài tiếng để tỏ ra mình ít kẹo sao. Nhưng khóc xong là xong. Với lại, nó thật sự không biết sao? Thật sự nếu so sánh những thứ đó, dù lấy xương bố mẹ nó nấu cũng không đủ.”
“Người một trăm cân (*) mà, hừ, không biết điều.” Vương Nhung vẫn còn chút bực bội.
…
Đêm đó, Vương Thuật không kìm được suy nghĩ lung tung, cuối cùng không thể không mất ngủ. Bản lề cửa đã được bôi dầu, nửa đêm không còn tiếng “cọt kẹt” nữa, cô yên tâm mặc thêm áo, lặng lẽ ra ngoài.
Vương Thuật bước trên lớp tuyết mỏng đi vệ sinh, xong rồi theo thói quen ngước nhìn về phía tây ngắm “Phủ tiên”. Lúc này gió đã ngừng, tuyết vẫn rơi lất phất. Vương Thuật nhìn “Phủ tiên” lơ lửng trên cao, lại nhìn ánh đèn ấm áp qua khung cửa sổ trước mắt, khóe miệng giả vờ cong xuống, nhưng trong mắt lại là nụ cười ấm áp sáng ngời.
Vương Thuật thích nơi này, và ngày càng thích hơn. Cuộc sống hiện tại, ví dụ như cuối tuần ngồi trong sân nhỏ tắm nắng, hoặc quên mua rau có thể ra vườn nhà bà hai trước mặt hay nhà bà con kế bên hái vài nhánh rau đem vào nấu, chính là cuộc sống mà cô mơ ước.
Cô chỉ là bị kích thích bất ngờ, không kiềm chế được đã nổi cáu với người nhà thôi.
Chú thích:
(*) 100 cân tương đương 50 kilogram