MinGi cầm ly rượu trên tay cậu, hất xuống đất.
-Tránh ra!
Cậu gạt cô sang một bên, cầm chai rượu lên ngửa cổ uống.Rượu chảy ra ngoài, thấm đẫm áo sơmi trắng.
-Anh sao lại thành ra như vậy?
Cô giữ chai rượu, không cho cậu uống.
-Cút!!!
Cậu đẩy cô ngã xuống. Cứ tiếp tục uống rượu.
*Reng Reng Reng*
Điện thoại của cậu sáng đèn. Một dãy số lạ hiện lên.
-Alo...?!
Cậu khàn khàn nghe máy.
-Lục tổng cậu đến mau đây đi!
Bên kia là giọng hoảng sợ của Lịch Chỉ.
-Có chuyện gì?Cậu đang rất khó chịu.
-Lý tổng, cô ấy...cô ấy...
-Cô ấy làm sao?
Cậu bỗng nhiên nghiêm mặt lại.
-Cô ấy đang trong phòng cấp cứu.
Vừa nghe hết câu, cậu cúp máy. Lấy áo khoác vắt trên ghế, đặt thẻ tín dụng lên quầy:
-Thanh toán bằng thẻ này cho tôi!
Rồi chạy ra ngoài. MinGi cũng vội chạy theo.Trời tối. Cơn gió lạnh cứ đập vào mặt khiến cậu dần tỉnh.Đôi chân chạy cũng nhanh hơn. Nhưng chạy đi đâu?! Lúc nãy Lịch Chỉ đã kịp nói cho cậu biết Lý Thần ở đâu đâu!
-Tiểu Bối! Lên xe em đưa anh đi!
MinGi chạy xe bên cạnh cậu, bấm còi inh ỏi.
-Nhưng...nhưng...
Cậu phân vân, chần chừ giây lát.
-Em biết Lý tổng ở đâu!
Cậu lên xe. Cô chở cậu đến bệnh viện ở một vùng ngoại ô.
-Em chắc là ở đây chứ?!
-Sau khi anh cúp máy chạy ra ngoài, em đã gọi cho Lịch thư ký.
Cô trả lời.
-Anh vào đi, em đi đỗ xe.
Cậu chạy vào trong. Vừa vào đã thấy Lịch Chỉ đứng ở quầy đang làm thủ tục.
-Lịch thư ký, cô ấy sao rồi?
-Lục tổng, cô ấy đang ở trong phòng hồi sức.
-Chuyện gì đã xảy ra?!
-Đi theo tôi.
Lịch Chỉ kéo cậu vào một phòng bệnh ở cuối hành lang. Cánh cửa bằng gỗ cũ kĩ khiến căn phòng biệt lập với toàn bệnh viện.Cậu đẩy cửa.Trong phòng không có ai, nhưng đèn bàn vẫn sáng.Mọi thứ đều lộn xộn, bừa bãi.
-Đây là phòng bệnh của Lý Thần 15 năm trước. Cô ấy mắc bệnh về thần kinh.
Lịch Chỉ bật công tắc đèn phòng, đồ đạc hiện rõ ra. Giường chiếu xộc xệch, tủ quần áo mở toang hoang, bàn làm việc ngổn ngang sách vở, kệ sách bụi bặm... Tất cả vẫn nằm đó, như chưa từng có ai động vào từ rất lâu rồi.
-Cô ấy thực sự đã từng ở đây sao?
Tiểu Bối gạt gạt mạng nhện trên sô pha, ngồi phịch xuống.
-Năm đó, Lý Thần vừa tốt nghiệp trường cảnh sát, đã làm đến đội trưởng đội đặc nhiệm, được nhiều người trọng vọng. Nhưng Phương Chủ tịch đã không đồng ý, muốn cô ấy liên hôn với Bắc thị.
-Phương chủ tịch?!
Cậu thắc mắc.
-À...Phương chủ tịch là cha của Lý Thần nhưng vì ông lấy vợ hai nên cô ấy theo họ mẹ. Cả người em cùng cha khác mẹ của cô ấy cũng mang họ Lý. Vì vợ hai của ông chính là em ruột mẹ Lý Thần.
-Thật phức tạp!
-Đúng, thật phức tạp! Đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến Lý Thần bị bệnh. Không chịu kết hôn, cô ấy đã bị dùng phép thôi miên ép tham dự lễ cưới. Nhưng vì hôn lễ xảy ra biến cố hoả hoạn, Lý Thần hôn mê trước khi giải thuật. Lúc tỉnh lại, thần kinh không ổn định, lúc nhớ lúc quên, khiến cô ấy phải từ bỏ nghiệp cảnh sát và điều trị tâm lý suốt 8 năm trời.
-Nhưng điều đó liên quan gì đến cô ấy của hiện tại?!
-Lý Thịnh, em trai cùng cha khác mẹ của cô ấy là bậc thầy tâm lý học, cũng là người đã thôi miên cổ lần đó, sắp trở về tiếp quản Phương ký. Cô ấy chuẩn bị phải từ chức, và cắt đứt mọi quan hệ với Phương gia. Vì sợ cậu bị liên luỵ, cô ấy đã lạnh nhạt với cậu sáng hôm nay. Khi cậu đi, vì nhớ lại kí ức cũ, Lý Thần lên cơn co giật nặng.
Nghe Lịch Chỉ kể lại, tim cậu chợt nhói đau. Nữ tổng ngạo kiều trước mắt cậu, vốn dĩ không mạnh mẽ như cậu tưởng.
-Lịch tiểu thư, Lý tổng tỉnh lại rồi!
Một bác sĩ chạy đến thông báo.
-Tôi biết rồi. Đi thôi!
Cô và cậu đi theo đến phòng của Lý Thần. Bên trong cô đã thay đồ, mặc bộ vest nữ đen sang trọng.
-Lý tổng, cô làm gì vậy?! Mau nằm xuống nghỉ đi!
Lịch Chỉ vội vã dìu Lý Thần về giường.
-Buông tôi ra!!
-Lý tổng,...
-Buông ra!
Lý Thần gạt Lịch thư ký sang một bên, đi đến chỗ Tiểu Bối đang đơ người ra.
-Theo tôi đến hộp đêm đi.
-Dạ.