Chắc chắn Bảy, Tin và con Thắm đỏ mặt không phải vì xấu hổ. Nhưng cô giáo nghĩ thế, những đứa bạn cũng nghĩ thế.
Ba kẻ lưu lạc trên đảo hoang bối rối đưa mắt nhìn nhau.
Ánh mắt của chúa đảo phu nhân và phó chúa đảo như muốn nói: Ai là chúa đảo vậy ta?
Thằng Tin đành ngước mắt nhìn con, ấp úng:
- Thưa cô, tụi em không cóp bài của nhau đâu ạ.
- Thế tại sao các em đều kể về hòn đào Robinson! Lại kể giống đến từng chi tiết nữa. Chẵng lẽ trí tưởng tượng của con người ta giống nhau đến thế ư?
- Thưa cô, chúng em không tưởng tượng đâu ạ. - Tin gần như rên lên, trông nó giống như người vừa bị roi đét vào mông - Robinson là hòn đảo có thật, thưa cô.
Cô giáo tròn xoe mắt:
- Đó là hòn đảo có thật và các em đã tới đó rồi?
Bảy hăng hái đáp thay bạn, cảm thấy đã đến lúc phó chúa đảo nên chia sẻ gánh nặng với chúa đảo:
- Đúng thế, thưa cô. Ba đứa em lạc vào hòn đào đó đã gần một tháng rồi ạ. Tụi em cùng viết chung “Nhật ký đảo hoang” nên khi làm văn tụi em tự nhiên… giống nhau thôi ạ.
Tiết lộ của Bảy khiến tụi bạn có cảm giác đang bị ai cù. Trong khi cô giáo lộ vẻ ngẩn ngơ, lớp học như bị rơi thẳng vào một cơn địa chấn.
“Hê hê”
“He he”
“Hi hi”
“Hí hí”
“Ha ha”
“Há há há”
- Các em yên lặng nào! - Cô giáo nhịp thước xuống bàn, rồi quay nhìn ba đứa nhóc vẫn đang thao láo mắt nhìn mình, cô hỏi, rất nghiêm trang, vì vậy mà có cảm tưởng cô đang giễu cợt:
- Thế hòn đảo Robinson ở đâu vậy các em?
Con Thắm vọt miệng, nó nghĩ dù sao mình cũng là chúa đảo phu nhân, trong tình cảnh này cũng nên nói một câu:
- Hòn đảo đó ở trong vườn nhà bạn Tin đó cô!
CON THẮM HÉT LÊN KHI THẤY THẰNG Bảy cởi trần trùng trục, trên người chỉ có mỗi cái quần xà lỏn từ nhà lon ton chạy qua:
- Bạn ăn mặc kiểu gì vậy?
Bảy hừ mũi:
- Mày ngốc quá. Tao là thổ dân. Tao nghĩ ra rồi. Là thổ dân thì chỉ mặc quần cộc thôi.
Tin nheo mắt nhìn bạn, gật gù:
- Ờ, trông mày giống thổ dân đấy.
Bảy nhìn con Thắm, mặt hếch lên trời:
- Mày nghe chúa đảo nói gì chưa, Thắm?
Con Thắm quay mặt đi chỗ khác, không thèm trả lời.
Tin lướt mắt trên người Bảy một vòng, tặc lưỡi:
- Nhưng nhìn kỹ thì chưa giống lắm.
- Thế làm sao cho giống?
- Mày chờ tao chút!
Tin buông gọn, rồi co giò chạy vào nhà.
Lát sau, nó chạy ra, tay cầm theo sợi dây buộc tóc của chị Hai và mấy cọng lông gà.
Bảy hiểu ngay Tin muốn nó làm gì. Nó từng nhìn thấy thổ dân trên tivi rồi mà.
Bảy quấn sợi dây buộc tóc quanh trán, rồi nghiêng đầu về phía Tin cho bạn cắm lông gà lên.
Một phút sau, nó ngúc ngoắc đầu trước mặt con Thắm:
- Tao là thổ dân đây! Mày sợ không?
- Mày chưa phải là thổ dân đâu. - Con Thắm chưa kịp đáp, Tin đã mỉm cười chen ngang.
Bảy thô lố mắt:
- Chưa phải á?
Tin thò tay vào túi quần lấy ra một mẩu than:
- Làm gì có thổ dân da trắng như vậy. Mày lại đây!
Tin bôi một lát, mặt mày và người ngợm thằng Bảy vằn vện trông rất kinh.
Lúc này con Thắm mới mở miệng. Nó cười hinh hích:
- Bây giờ thì bạn giống thổ dân ăn thịt người rồi đó, Bảy!
ĐANG NẰM SOÃI NGƯỜI TRÊN TÀU LÁ DỪA khô, thả mắt lên những đám mây trắng như bông trên cao, chúa đảo Tin bỗng nghiêng tai nghe ngóng.
Có tiếng lao xao từ đâu đó vọng tới. Mưa chăng? Mưa rơi trên cát, trên tán cọ?
Tin xòe tay ra. Không có giọt nước nào rụng trên tay nó. Đầu cổ, mình mẩy vẫn không vướng một chấm mưa.
Gì vậy nhỉ? Tin tự hỏi, quay sang Bảy và con Thắm, chưa kịp hỏi đã thấy phó chúa đảo và chúa đảo phu nhân ngồi bật dậy.
Rồi hai dứa nó đứng hẳn lên tàu lá dừa.
Thằng Bảy giống như đang múa may. Nó huơ tay, chân nhảy tưng tưng, trông giống y hệt thằng thổ dân Thứ Sáu trong phim Robinson khi thấy tàu ngoài khơi tiến vào hòn đảo:
- Cô giáo! Cô giáo tới!
Con Thắm hớn hở phụ họa:
- Đúng rồi! Là cô giáo!
Tiếng reo của hai đứa bạn bẩy Tin lên khỏi chỗ nằm và vặn đầu nó đúng một vòng.
Nhác thấy cô giáo và một đám bạn lủ khủ phía sau đang đứng ngoài cổng nhìn vào, Tin nhảy phóc một cái đã bay vèo qua đại dương, quên phắt nếu nó sảy chân rơi xuống biển chắc chắn sẽ làm mồi cho cá mập.
Sau lưng nó, phó chúa đảo và chúa đảo phu nhân cũng liều lĩnh nhảy ngang qua mặt biển, vù ra cổng.
- Chào cô ạ! - Tin mừng rỡ chào, rồi láu táu hỏi, tay cuống quýt mở cổng - Cô dẫn mấy bạn đi đâu vậy cô?
Cô giáo cười:
- Cô đến thăm em.
Tin há hốc miệng:
- Thăm em ạ?
Cô giáo nhìn vào trong sân, vui vẻ:
- Ừ, cô dẫn các bạn đi thăm hòn đảo của tụi em.
- HÒN ĐẢO Ở ĐÂU VẬY CÁC EM? - CÔ GIÁO hỏi khi đặt chân qua cổng.
Từ nãy đến giờ, Bảy vẫn nấp sau lưng Tin. Nghe cô hỏi, nó ngứa ngáy thò đầu ra, chỉ tay về phía đống cát, nhanh nhẩu:
- Nó đàng kia kìa, cô!
Nhưng cô giáo không nhìn về phía hòn đảo. Cô ngạc nhiên rọi mắt khắp người Bảy:
- Sao em không mặc áo hở, Bảy? Lại bôi gì chằng chịt khắp người thế kia?
Bấy giờ Bảy mới sực nhớ ra nó đang cởi trần trước mặt cô giáo, vội co người lại, mặt đỏ bừng, lí nhí:
- Thưa cô… thưa cô…
“Hi hi hi”
“Ha ha ha”
Tràng cười của tụi bạn lấp ló sau lưng cô giáo lấp đầy cổ họng Bảy làm nó nghẹt thở.
Tin đỡ lời:
- Bạn ấy là thổ dân đó, cô!
Cô giáo nhíu mày:
- Thổ dân à?
Trong khi Bảy nơm nớp chờ một lời quở mắng thì ánh mắt cô giáo chợt dịu đi, và cô cười khoe hàm răng trắng bóng:
- À, cô nhớ rồi. Ba đứa em lạc vào một hòn đảo hoang…
Lòng thằng Bảy vừa rộn lên đã lập tức thắt lại khi nghe cô hỏi tiếp:
- Ủa, nếu em là thổ dân thì em đâu có đi lạc. Cô nghĩ em phải sống trên hòn đảo này từ bé chứ.
Cô thắc mắc đúng quá làm thổ dân Bảy đực mặt ra.
Lại thằng Tin giải vây cho nó:
- Bạn ấy trước đây sinh sống trên một hòn đảo khác, thưa cô. Chả biết loạng quạng thế nào lại lạc tới hòn đảo này.
BÂY GIỜ THÌ CÔ GIÁO VÀ LŨ HỌC TRÒ đang đứng quanh hòn đảo Robinson.
- Đây là đống cát mà. - Một đứa nói, tay chống lom khom trên hai đầu gối, thò lỏ mắt nghiêng ngó.
- Ơ, thế này mà gọi là đảo à? - Một đứa khác khịt mũi hùa theo.
Rồi một đứa khác nữa:
- Đảo gì bé tí tì ti thế này!
Tin sầm mặt:
- Với tụi mày nó là đống cát nhưng với tụi tao nó là hòn đảo.
Giọng đầu tiên cãi:
- Với ai cũng vậy thôi. Nó là đống cát.
- Đống cát! Đống cát! Đống cát!
Giọng thứ hai không cãi, nhưng “điệp khúc” đó còn trêu ngươi hơn là cãi, khiến tụi thằng Tin tức muốn xịt khói lỗ tai. Nếu không có mặt cô giáo, chắc Tin đã nhào vô đánh nhau rồi.
- Lúc đầu mình cũng nghĩ như mấy bạn. - Con Thắm nhỏ nhẹ nói - Mình nghĩ nó là đống cát. Nhưng bây giờ thì mình tin nó là hòn đảo.
Tụi học trò tự nhiên chia làm hai phe. Phe “đống cát” và phe “hòn đảo”.
Phe “hòn đảo” yếu hơn, chỉ có ba đứa. Phe “đống cát” có tới năm đứa.
Phó chúa đảo Bảy cảm thấy có trách nhiệm phải xoay chuyển tình thế cho cả bạn, dù sao trong ba đứa chỉ có mỗi nó là… thổ dân.
- Cô nói gì đi cô! - Bảy nhìn cô bằng ánh mắt cầu cứu - Nó là hòn đảo phải không cô!
Tám cái miệng há ra và mười sáu con mắt mở to sau câu hỏi của Bảy. Trông cái cách cả bọn bu quanh cô giáo lúc này giống hệt cảnh hai đội bóng đang hồi hộp chờ lời phân xử của trọng tài.
Cô giáo âu yếm lướt mắt qua từng gương mặt rồi quay nhìn tụi thằng Tin, cô mỉm cười:
- Từ khi đọc bài làm văn của ba đứa em, cô đã tin nó là hòn đảo rồi!