- Nè khùng hả ??_ nó tức tối chữi vào mặt hắn .
- Không......cậu làm ơn vào soi gương giùm _ hắn nén cười cố gắng nói .
Nó bực bội bước vào phòng soi gương xem ra sao thì thấy một khuôn mặt hết sức đẹp đẻ , tóc thì bù xù như ổ rạ , mắt thì còn dính ghèn , khóe miệng có vệt nước dãi . Bỗng nhiên cơn tức giận tan biến mà thay vào đó một nổi xấu hổ vô cùng , mặt nó đỏ cả lên , chạy nhanh vào phòng vệ sinh rửa mặt sạch sẽ , một lúc sau nó bước ra mà mặt thì cứ cuối gầm xuống đất . Bà vừa bưng đồ ăn ra đặt xuống bàn :
- Làm gì mà mới sáng cái mặt như bánh bao chìu thế cháu gái của bà ??_ bà ngồi xuống quay sang nhẹ nhàng hỏi nó .
- Dạ....không...có...gì_ nó vẫn cúi đầu lập lững nói trong khi hắn thì cứ ngồi bụm miệng cười suốt thôi .
Ngồi ăn sáng mà cứ nghe tiếng cười rút rít của hắn hoài làm nó phát cáu quên cả xấu hổ :
- Bộ vui lắm sao cười hoài vậy ??_ nó tức giận nạt hắn .
- hì hì _ hắn không nói chỉ vừa cười vừa gật đầu . Làm nó càng tức điên người cứ ngồi gầm gừ suốt .
- Nè hai đứa có chuyện gì thế hả ??_ bà nhăn mặt khó hĩu .
- Dạ chuyện là vậy , sáng nay cháu được thấy .........................................._ hắn chưa kịp nói xong thì nó đã nhảy qua chỗ hắn bụm miệng hắn lại :
- Không có gì đâu bà ơi , không có gì hết á _ nó vừa bụm miệng hắn vừa cười trừ rồi nói .
- a...ưm...._ hắn bị nó bịt miệng thì khó thở hơ tay hơ chân tùm lum .Đến lúc này nó mới chịu buông hắn ra .
- Bó tay hai cái đứa này _ bà nhìn mà bật cười thật to .
- Cậu ác thật ấy ,bịt như vậy thì làm sao tớ thở hả ??_hắn vừa được giải thoát thì nói ngay .
- Ai bảo cậu cười hoài chi ??_ nó kênh mặt nhìn hắn .
- Thì có chuyện vui tớ mới cười chứ bộ _ hắn cười đểu nhìn nó với vẻ mặt đầy chăm chọc.
-Cậu .............._ nó nhìn hắn tức tối .
- Thôi hai cái đứa này . Àk mà tí bà đi công chuyện , 2 đứa ở nhà trông nhà không thì đi đâu đó chơi đi _ bà nhăn mặt nói .
- Dạ _ cả 2 cùng đồng thanh .
Sau bữa ăn bà đi liền , cả 2 tụi nó chán nản ,hắn thì uể oải nằm xem tivi còn nó thì ngồi chống cầm nhìn ra ngoài . Mọi hôm đi học thế mà còn đỡ hơn là ở nhà chán nản chẵng có gì làm thế này . Một lúc sau hình như đã chịu hết nổi hắn mới lên tiếng :
- Hay là mình đi đâu đó ,ở nhà ngộp quá đi _ hắn tắt cái tivi đi lai chỗ nó nói .
- Ờ cũng được đó _ nó đang ngồi nghe nói ra ngoài bỗng sảng khoái hẳn lên .
Chả là gần nhà nó có một dòng sông , thế là cả 2 đứa kéo ra bãi cỏ gần đó ngồi cạnh nhau :
- Mát quá nhỉ ??_nó đưa tay lên hứng những cơn gió cứ từng đợt thoảng qua mát rượi .
- Ừ ngồi trong nhà nó chật hẹp , nóng nực sao ý _ hắn chống 2 tay xuống ngả người ra phía sau mắt nhìn về phía xa xăm .
- Lâu lắm rồi mới có cảm giác gần gũi với thiên nhiên như thế này _ nó nhắm mắt hưỡng thụ cái cảm giác trong lành này .
- Nhiều lúc tớ nghĩ rằng một kẻ với cái đầu trống rỗng như thế này thì nên chết đi cho rồi _ hắn ngồi nhìn xa xăm nói .
- Hahah còn tớ thì tớ ước gì được như cậu _ nó bật cười một cách chua xót .
- Như tớ sao , một kẻ mất trí nhớ ??_ hắn tròn xoe mắt hỏi .
- Ừ đúng vậy _ nó quay sang mỉm cười với hắn .
- Tại sao ??_ hắn hỏi mà vô tình chạm vào nổi đau của nó .
- Vì tớ mang trong đầu một cái ký ức quá kinh tởm , và tớ đã cố gắng xóa nó đi nhưng tất cả chỉ là vô vọng _ nó cười một cách buồn bã .
- Ký ức kinh tởm ??? _ hắn giật mình hỏi ngược trở lại .
- Ừ cậu có muốn nghe không ??_ nó quay sang nhìn hắn .
- Sao cậu lại quyết định kể cho tớ nghe ??_ hắn nhìn nó , nhìn xoáy vào đôi mắt ánh lên một nổi buồn vô tận .
- Tại vì cậu là người bạn duy nhất của tớ . Và cũng vì tớ muốn một lần nữa thử cố gắng thoát ra cái ký ức này , mà cách duy nhất để thoát khõi nó là đối diện với nó_ nó mỉm cười nhẹ .
- Vậy cậu kể đi , tớ đang sẵn sàng nghe đây _ hắn nói rồi gật đầu xuống .
Vào một ngày trời không được đẹp cho lắm , những đám mây đen kéo đến vây quanh cả bầu trời , nó chạy thật nhanh vào nhà trên tay cầm con búp bê mà mẹ mới mua cho nó hôm trước , nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào thì thấy người cha lăng nhăng của nó đang nằm dưới đất bất tỉnh , đôi chân bé nhỏ vội chạy thoan thoắt đến chỗ cha mình thì nhận ra máu từ đầu bắt đầu loang ra , nó sợ hãi đứng dậy , ngước nhìn lên cầu thang nơi mẹ nó đang đứng một cách bần thần . Gương mặt nó trở nên vô cùng hoang man sợ hải và tâm trí bé thơ đã chợt nhận ra một sự thật kinh khủng đã xảy ra ở ngôi nhà này, sự thật là mẹ nó giết chết ba nó . Nó hét lên một cách sợ hãi ..........
Kết thúc câu chuyện nó vẫn còn run cầm cập . nước mắt bắt đầu chảy ra , hắn đã nắm chặt tay nó trong suốt quá trình nó kể . Và kết thúc câu chuyện hắn đã hoàn toàn bất ngờ nhưng cũng đưa tay ôm chặt nó vào lòng để xoa dịu nổi bất an và sợ hãi trong nó :
- Không sao đâu , đừng sợ nữa _ hắn đưa tay ôm chặt lấy nó .
Nó cảm nhận được hương thơm lan tỏa từ người hắn , giọng nói của hắn mang đến cho nó một cảm giác an toàn . Một lúc sau nó rời khỏi vòng tay hắn :
- Cảm ơn cậu đã lắng nghe cái câu chuyện kinh khủng này _ nó mỉm cười nhẹ .
- Tớ phải cảm ơn cậu mới đúng _ hắn đáp lại nhẹ nhàng .
- Sao lại cảm ơn tớ ???_ nó nhăn mặt hỏi .
- Vì cậu đã giúp tớ hĩu hơn về cậu _ hắn cười tươi . Nụ cười dưới ánh nắng của buổi ban trưa , đã làm cho trái tim nó lỗi đi một nhịp .
- Ờ....._ nó cuồi đầu xuống để che cái gương mặt đang đỏ lừ lừ kia .
- Vậy đây lí do cậu đeo cái này phải không ??_ hắn nói rồi chỉ vào cái mặt nạ trnê mặt nó .
- Ừ _ nó nhẹ nhàng đáp .
- Vậy đến khi nào cậu sẽ tháo bỏ nó _ hắn vô tư hỏi .
- Đến khi nào tớ quên hẳn được ký ức đó , đến khi tớ cảm nhận được rằng tâm hồn mình không bị vấy bẩn bởi người phụ nữ đó _ nó mỉm cười buồn đáp .
- Thôi mình về thôi kẻo bà về thì lo đấy _ hắn nhìn nó mà cảm thấy nhói trong tim .
Cả 2 nắm tay nhau , tảng bộ về nhà . Trong khi đó ở một bệnh viện :
- Cháu nghĩ bà nên vào bệnh viện để tiện việc kiểm tra sức khỏe cho bà ạ _ một bác sĩ trẻ ngồi đối diện với bà .
- Không cần đâu , bà còn phải chăm sóc cho cháu gái của bà nữa _ bà mỉm cười buồn đáp .
- Nhưng..................................._ bác sĩ chưa kịp nói thì bà đã chen vào :
- Đây là toàn bộ số thuốc phải không bác sĩ ??? _ bà nghiêm giọng nói .
- Vâng ạ _ vị bác sĩ trẻ khẽ lễ phép gật đầu .
- Vậy bà về đây , tạm biệt cháu _ bà nhẹ nhàng kéo ghế ra và đứng dậy .
Để lại sau lưng bác sĩ trẻ dõi theo bước bà đi . Đây là người bệnh nhân cứng đầu nhất mà anh từng gặp , tuy vậy anh vẫn mến bà vì bà là một con người hiền hậu và tốt bụng .
Bà bị bệnh gì ???