Gã bác sĩ nghèo năm đó, đã một đường thăng chức thành đại chủ nhiệm.
Lưu Trì nhìn Đinh Lăng, tâm lý vẫn có chút phức tạp.
Hắn không hy vọng Đinh Lăng bởi vì hắn rời đi mà suy sụp tinh thần, nhưng tận mắt nhìn thấy đối phương trải qua như thế tự nhiên thành như vậy, còn có bản lĩnh cua thanh niên, tại sao hắn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Lưu Trì nhắc nhở chính mình.
Không nên như vậy, làm người không thể có lòng tham không đáy.
Có thể khi hắn còn sống toàn tâm toàn ý chăm sóc hắn, bảo vệ quan tâm hắn đến đoạn cuối của sinh mệnh, đã rất không dễ dàng rồi.
Hắn không thể ích kỷ cho rằng Đinh Lăng cần phải tình sâu nghĩa nặng với hắn như trước, đau đến muốn chết, sống qua ngày như một con rối.
Huống chi, Lưu Trì cũng không nỡ Đinh Lăng bị hắn lãng phí, có thể dốc sức để mai nở lần nữa, sau đó đường đời dài dằng dặc có thể cùng ai đó đi, vẫn được xem là một loại chuyện tốt.
Huống chi, nói cho cùng thì người khác không chiếm được lợi, người mới người cũ, nói thật ra chỉ có một mình hắn.
Lưu Trì nhấp ngụm trà, lúc ngước mắt lên đã thu liễm thiên ngôn vạn ngữ trong lòng.
Hắn cười với Đinh đại chủ nhiệm gọn gàng xinh xẻo.
“Em rất không dễ nuôi đó.”
Chung quy ——
Vẫn không nỡ bỏ anh.