"Thủ lĩnh, xem ra bầy sói đi về phía tây, có đuổi theo không?" Jason ngồi xổm trên mặt đất, gạt thêm tuyết ra, vài vết máu lốm đốm còn sót lại trên mặt băng, mở miệng nói, "Đây là một bầy lớn, căn cứ vào tần suất đi săn, số lượng chắc chắn hơn năm mươi con."
Lúc hắn nói chuyện, một cô gái có mái đỏ và dáng người nóng bỏng bước xuống từ chiếc xe trượt tuyết thứ hai.
Vai cô gái quấn một bộ lông cáo biến dị, màu lông trắng như tuyết, càng làm nổi bật mái tóc đỏ, tựa như một ngọn lửa rực cháy.
Vòng eo mảnh khảnh quấn ba sợi dây nịt, vắt một hàng ba thanh đao ngắn mỏng như lá liễu, toàn bộ đều không có vỏ đao, lưỡi đao sắc bén đến thấu xương, cực kỳ lạnh lẽo.
"Thành chủ, tốc độ di chuyển của bầy sói này rất không bình thường.
Mùa tuyết sắp kết thúc, nhiều nhất là một tháng nữa, mùa mưa sẽ đến." Cô gái nói.
Tiêu Môn đứng bên hồ băng, phóng mắt nhìn về phía rừng rậm kéo dài vô tận ở phía xa, bỗng nhiên rút ra trường đao đeo sau lưng ra, quỳ một gối xuống đất, mũi đao sắc bén nhắm thẳng mặt hồ, cắm thẳng xuống.
Thân đao ghim sâu vào trong băng, phát ra âm thanh vỡ vụn rõ ràng, một vết nứt hình mạng nhện từ bên bờ chạy thẳng đến giữa hồ.
Tay Tiêu Môn cầm chuôi đao, tóc mái rủ xuống che khuất gương mặt, trong khoảnh khắc, đồng tử anh từ màu đen biến thành trong suốt, không khác gì với hàn băng dưới chân.
Jason và cô gái không lên tiếng, im lặng đứng sau anh.
Mãi đến khi anh rút trường đao về, đứng lên, Jason mới mở miệng hỏi: "Thủ lĩnh, Rose nói thật à?"
"Đúng vậy." Tiêu Môn tra đao vào vỏ, "Hồ băng đã bắt đầu tan, không quá nửa tháng nữa mùa tuyết sẽ kết thúc."
"Còn đuổi theo không?" Rose hỏi.
"Không theo, trở về thành."
Một khi mùa tuyết kết thúc, mùa mưa sẽ nối gót mà đến.
Nhiệt độ không khí sẽ thay đổi đột ngột, hôm trước vẫn còn gió lạnh thấu xương tuyết rơi đầy trời, hôm sau băng tuyết vừa tan thì mưa rơi tầm tã.
Thời tiết biến đổi cực đoan thế này, nghe qua có vẻ khó tin, nhưng sau đại tai thì đây là chuyện rất đỗi bình thường.
Sau mùa mưa là đến hai tháng mùa khô, nhiệt độ trung bình khoảng ba mươi đến bốn mươi độ, cao nhất có thể lên đến năm mươi độ.
Bất kể là dã thú hay con người, đều là thử thách và hành hạ.
Tiêu Môn ra quyết định xong, Jason và Rose lần lượt bước lên xe trượt tuyết.
Diệp An núp sau gò tuyết không dám hạ cảnh giác, tận lực giảm nhẹ hơi thở, không dám động đậy, tuyết đọng trên người phủ một lớp dày, như hòa thành một thể với cảnh vật xung quanh.
Tiêu Môn rời khỏi hồ băng, đi ngang qua chỗ Diệp An ẩn thân, khoảng cách giữa hai người không quá hai mươi bước.
"Thủ lĩnh?" Thấy Tiêu Môn bỗng nhiên dừng lại, Jason ló đầu ra khỏi cửa sổ xe, khó hiểu nhìn.
Diệp An căng thẳng cả người, nhất là khi thấy người nọ quay đầu, ánh mắt trực diện nhìn thẳng vào vị trí mình đang nấp, cảm giác nguy hiểm đột nhiên xuất hiện, như là bị mãnh thú theo dõi, đó là trực giác nhận ra mạng sống bị uy hiếp.
Tiêu Môn đột nhiên di chuyển.
Đôi giày cao cổ màu đen bước trên lớp tuyết, phát ra âm thanh sột soạt, giữa lúc ấy thanh trường đao sau lưng được rút ra, tốc độ bỗng chốc nhanh dần, ánh sáng bạc sắc bén hình vòng cung quét qua, gò tuyết Diệp An dùng hết sức cũng không xúc được lại dễ dàng bị chém thành hai phần dưới ánh đao, mặt cắt nghiêng năm mươi độ, bóng loáng như gương, phần đỉnh xuôi theo mặt cắt trượt xuống, nháy mắt rơi xuống vỡ vụn trên đất tuyết.
Lưỡi đao gần như sượt qua da đầu Diệp An, sát ý lạnh lẽo suýt nữa là đóng băng cả cậu.
Tay chân Diệp An lạnh ngắt, không kịp nghĩ ngợi, theo bản năng nhảy ra khỏi gò tuyết, dùng tư thế vô cùng chật vật tránh khỏi đường đao thứ hai.
"Dân du cư?" Jason nhìn Diệp An xuất hiện sau gò tuyết đôi, một cánh tay đặt lên cửa sổ xe, huýt sáo một tiếng.
Mặc dù bọn họ không đi săn dã nhân, nhưng không có nghĩa sẽ cho phép mấy dân du cư này ẩn núp trong bóng tối rình mò.
Khắp nơi trên đồng tuyết đều tồn tại nguy hiểm, con người hung hãn không thua gì dã thú, nhìn qua thì chỉ như một mạng sống nhỏ bé yếu ớt, nhưng ngay sau đó rất có thể sẽ xé nát cổ họng bạn.
Rose nhìn tình huống, chỉ nhíu mày, rồi lập tức thu lại ánh mắt, tựa lưng vào ghế, rút một thanh đao lá liễu ra lau chùi.
Diệp An tránh lưỡi đao lần nữa, xẻng phòng thân bị chém đứt, ngay lúc xoay người nắm ngược dao găm, mạo hiểm ngăn trường đao đang chém xuống.
Sức mạnh đè xuống dao găm rất lớn, hơi lạnh không ngừng phà tới, Diệp An ngửa mặt nằm trên mặt tuyết, lưỡi đao cách cổ cậu chỉ vài tấc.
Tiêu Môn quỳ một gối bên cạnh cậu, trường đao bị chặn, bèn vươn một tay về phía cổ cậu.
Giây phút bị chạm vào, Diệp An run rẩy, chỉ cảm thấy tay người nọ còn lạnh hơn cả băng.
Tiêu Môn thì sửng sốt một lát, con ngươi biến thành trong suốt lần nữa, nét mặt tỏ rõ vẻ khó tin, có điều thoáng qua nhanh đến mức không bắt kịp.
Mạng sống bị đe dọa, Diệp An căn bản không rảnh nghĩ đến sự kỳ lạ của người trước mặt, khoảnh khắc dao găm bị gãy đôi, cậu liều mạng mặc cho một vai chịu thương, mạo hiểm tránh lưỡi đao, đồng thời kéo mảnh vải cột trên tay xuống, đột ngột siết chặt cổ Tiêu Môn, đôi tay giao nhau liền dùng sức, dù có chết cũng muốn kéo người nọ cùng xuống địa ngục!
Giữa lúc triền đấu, hai người cách rừng thông càng lúc càng gần.
Đột nhiên, trong rừng phát ra âm thanh sột soạt, trong bóng đêm, vô số đốm sáng xanh biếc u ám lóe lên giữa những tán cây, kéo dài như một dải ánh sáng xanh mờ ảo, tiếng kêu chói tai vang lên, khiến người ta sởn hết gai ốc.
"Thành chủ, là sóc đồng tuyết!" Trực giác của Rose cực kỳ nhạy bén, phát hiện tình hình không đúng, lập tức đẩy cửa xe phóng tới bìa rừng.
Jason theo sát đằng sau cô, vũ khí quen dùng không thể phát huy tác dụng, bèn tùy tay nắm hai thanh đoản đao, chuẩn bị một trận huyết chiến.
Nhân lúc Tiêu Môn bị sóc hấp dẫn chú ý, Diệp An cong khuỷu tay đánh về phía mặt anh, đồng thời một chân đá vào bụng anh.
Vì né đòn, Tiêu Môn không thể không tạm lùi về sau.
Diệp An bắt lấy cơ hội, dùng tốc độ cực nhanh bò dậy, bất chấp mọi thứ chạy vào trong rừng.
Chạy vào đó cậu có thể sẽ chết, nhưng ở lại đây cậu nhất định không thể sống!
"Thủ lĩnh!"
Jason và Rose chạy đến bên cạnh Tiêu Môn, cả hai lưng tựa lưng, cảnh giác nhìn về phía bầy sóc giữa những tán cây.
Số lượng sóc đồng tuyết rất lớn, hơn nữa tính cách khá là ghi thù.
Loài thú biến dị nhỏ này hoạt động theo bầy đàn, di chuyển linh hoạt, móng vuốt và răng nanh sắc bén, cực kỳ khó đối phó.
"Lùi lại."
Diệp An chạy vào rừng, Tiêu Môn quyết đoán không đuổi theo, dẫn Jason và Rose lùi về cạnh xe trượt tuyết, cảnh giác bầy sóc có thể đột ngột phát động tấn công.
Ba người trở lại xe, sóc trong rừng không rời đi, nhưng cũng không đuổi theo.
Căn cứ theo kinh nghiệm mà đoán, có lẽ chúng xem bọn họ là kẻ xâm nhập lãnh địa của chúng, thực lực hai bên ngang nhau, chỉ cần lui trở ra, chúng sẽ không phí công truy đuổi.
Trên xe trượt tuyết, Jason bỏ đoản đao xuống, đang định khởi động xe, cái đầu trọc đột nhiên bị một bàn tay đè lên, còn bị vỗ hai cái.
Jason đờ người quay đầu lại nhìn Tiêu Môn, mặt mày kinh hãi.
Có lẽ giật mình quá chừng, nên hắn xem nhẹ hơi lạnh lúc bị Tiêu Môn đụng phải.
Mãi đến khi người nọ lấy tay về, khó hiểu nhìn lòng bàn tay mình, mới liên tục hắt xì mấy cái, run rẩy cả người.
"Thủ lĩnh, cho dù cậu có muốn làm thịt tôi, cũng đừng dùng cách này chứ."
Tiêu Môn là biến dị giả, chuyện này không phải bí mật gì ở thành Thợ Săn.
Cả người anh giống như một tác phẩm điêu khắc từ băng, từ trong ra ngoài đều rét lạnh.
Có người trộm đoán, lưu chuyển trong mạch máu của anh đều là vụn băng.
Chỉ cần anh muốn, hoàn toàn có thể đóng băng một người ngay tại chỗ.
Tương đồng, anh không thể cảm nhận được hơi ấm, cho dù dưới cái nóng năm mươi độ, anh vẫn không thể cảm nhận được ý nghĩa thật sự của chữ "nóng".
Nhưng mới vừa rồi, khoảnh khắc anh bóp cổ Diệp An, một cảm giác chưa từng có truyền đến từ lòng bàn tay.
Ấm áp.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh cảm nhận được cái gì là ấm áp.
Thấy Tiêu Môn không để ý hắn, chỉ lo đăm đăm nhìn lòng bàn tay mình, Jason thầm khó hiểu, hỏi: "Thủ lĩnh, dân du cư đó có phải có chỗ nào không đúng không?"
"Biến dị giả." Tiêu Môn nắm tay lại, dường như muốn đem nắm chặt lấy hơi ấm còn sót lại ấy.
Nguyên nhân chính là vì cảm nhận nhận được hơi thở của biến dị giả, còn ẩn núp cách đó không xa, anh mới nhầm lẫn cho rằng người nọ không có ý tốt, trực tiếp vung đao chém.
"Biến dị giả?" Jason trợn mắt.
Từ khi nào biến dị giả lại thành cải trắng, tùy tiện là có thể gặp được một người vậy?
"Sẽ không sai." Tiêu Môn nghiêng đầu nhìn về phía khu rừng bị bóng đêm bao phủ, giọng nói không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, "Hơn nữa còn là loại cực kỳ hiếm thấy."
Tiếng động cơ gào thét trong màn đêm, xe trượt tuyết xuyên qua trời đêm mịt mờ, rời khỏi hồ hồ và rừng thông.
Diệp An tựa phía sau một gốc cây tùng, nhìn theo xe trượt tuyết đã đi xa, mãi đến khi nó biến mất, mới chậm rãi thở ra một hơi.
Cảm giác căng thẳng không hề thuyên giảm, cơn đau lập tức quay về, cậu nắm mở ngón tay, quả nhiên, vết thương lại nứt ra rồi.
Sóc thành công đuổi kẻ xâm nhập đi mất, giữa tiếng kêu phát ra sự vui sướng, lục tục quay đầu trở về sâu trong khu rừng.
Diệp An ngẩng đầu nhìn từng con sóc nhảy qua những nhành cây, âm thanh chói tai lại khiến cậu cảm thấy thân thiết vô cùng, dù biết mục đích chính của bầy sóc là bảo vệ lãnh địa, cứu mình chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng thâm tâm cậu vẫn rất cảm kích.
Nhìn con sóc cuối cùng biến mất trong rừng, Diệp An đang định đứng lên, đằng sau bỗng nhiên phả tới một luồng gió tanh, cậu không kịp xoay người, dựa vào trực giác mà cong lưng, đồng thời giơ nửa con dao găm nắm trong tay, đột ngột đâm về phía sau.
Là một con sói biến dị, còn là một con không nhỏ.
Diệp An đâm một dao xuyên qua lồng ngực sói biến dị, nhưng không giết được nó, bèn trở tay thêm một dao, kết liễu mạng nó.
Động tác dứt khoát gọn gàng, so với lúc mới tới thế giới này, hoàn toàn khó mà tưởng nổi.
Máu sói ấm nóng bắn tung tóe trên mặt Diệp An, men theo khóe miệng chảy xuống cổ họng, một luồng hơi ấm từ trong dạ dày dâng lên.
Giữa gió lạnh, vết thương trên thân sói rất nhanh phủ lên một lớp băng mỏng, máu nhanh chóng đông lại.
Không muốn lãng phí nhiệt lượng hiếm có này, Diệp An cắn cổ sói biến dị há to mồm to hút lấy, mãi đến khi khồng còn chảy ra được nửa giọt máu nào nữa, mới trở tay quệt vết máu bên mép, xách con mồi đi về phía xe trượt tuyết..
Danh Sách Chương: