• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chuyện xảy ra ngoài ý muốn này khiến mọi người trở tay không kịp, vội vàng dừng tất cả công việc trên tay, vây tới quanh Tề Nhiễm Nhiễm.

Tề Nhiễm Nhiễm ném đòn gánh trong tay đi, giỏ trúc thuận thế đổ xuống, gạch trong giỏ lập tức tản ra đất, cô không đoái hoài tới chuyện gì nữa, ngồi xổm xuống ấn mu bàn chân nhịn đau, có thể là bị đập vào móng chân rồi, cơn đau này như kim châm xát muối, vừa cử động đau đớn đã vọt thẳng đến đỉnh đầu, cô nhịn đến mức hốc mắt ầng ậng nước.

“Thẩm Vũ, cô không sao chứ, tôi… tôi không cẩn thận, tôi gánh không nổi.

” Trương Minh Nhất đứng ở bên cạnh, che miệng, biểu cảm rất sốt ruột, nhưng ngoại trừ nói chuyện, ngay cả cong eo cô ta cũng chả thèm làm.

Tề Nhiễm Nhiễm đau đến không nói nên lời, cũng không thèm để ý đến Trương Minh Nhất.

Một nam nhân viên công tác trong đó vội vàng tiến lên, nói: “Trước tiên trở lại sân đã, để bác sĩ của tổ qua đây nhìn xem, cô Thẩm có thể đứng dậy đi không?”
Tề Nhiễm Nhiễm ngồi bình ổn một lát mới thử đứng lên, phát hiện ngón chân cũng đau đớn tê rần, cuối cùng vẫn là người đàn ông nói chuyện kia ôm ngang cô lên, vội vàng đưa về trong sân.

Sau khi đạo diễn chương trình nhận được tin tức, dẫn theo bác sĩ chạy đến.

Sau khi cởi giày và tất cho Tề Nhiễm Nhiễm, phát hiện nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng một chút, móng ngón cái hơi bị bật lên, kéo theo thịt mềm bên trong, chảy không ít máu, chân đứt ruột xót, vết thương trên móng chân là đau nhất.

Lúc bác sĩ rửa sạch miệng vết thương cho Tề Nhiễm Nhiễm, Hạ Chiêu vội vàng trở lại, người này bình thường luôn là dáng vẻ vân đạm phong khinh, cà lơ phất phơ, lúc này lại gấp gáp chạy tới, sắc mặt tối sầm nặng nề giống như mây đen khi bão táp mưa giông, khiến người bên cạnh cũng cảm thấy có chút ngột ngạt.

Ánh mắt anh sắc bén quét đến Trương Minh Nhất, sau đó ngồi xổm trước mặt Tề Nhiễm Nhiễm, nhìn chân cô, hỏi bác sĩ: “Thế nào, nghiêm trọng không?”
Động tác của bác sĩ nữ nhẹ nhàng rải thuốc bột lên vết thương, nói: “Không phải rất nghiêm trọng, nhưng hàng ngày phải để ý cẩn thận, chú ý đừng để nhiễm khuẩn, có điều bị thương ở đây, chắc chắn sẽ rất đau.


Hạ Chiêu ngày thường đấu võ mồm không ngừng với Tề Nhiễm Nhiễm, lúc này nhìn cô buồn bã giống như chim cút rơi xuống nước, cũng tạm thời tém tém lại lời nói ác miệng, hỏi Tề Nhiễm Nhiễm: “Rất đau sao?”
Tề Nhiễm Nhiễm cho rằng Hạ Chiêu chắc chắn sẽ muộn cơ hội này nói mấy lời tổn thương cô, vốn dĩ đã mạnh miệng chuẩn bị đáp trả rồi, không ngờ đột nhiên anh lại nói một câu như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào, cũng quên cả đau, lát sau mới nói: “Vẫn ổn, có thể chịu được.


Ánh mắt Hạ Chiêu thâm thúy, quan sát tỉ mỉ từng biểu cảm của Tề Nhiễm Nhiễm, cảm thấy quả thực cô không giống như liều chết ra vẻ, cong khóe miệng, nói: “Ừm, chịu không được thì lớn tiếng khóc lên, mọi người sẽ không cười em đâu.


Tề Nhiễm Nhiễm: …
Sau đó Trương Minh Nhất lại qua đây xin lỗi Tề Nhiễm Nhiễm, nói lúc đó cô ta không chịu đựng nổi, hơi trẹo chân một cái mới dẫn đến chuyện ngoài ý muốn này, biểu cảm áy náy diễn đến rất nhập tâm, Tề Nhiễm Nhiễm cảm thấy kỹ thuật diễn của cô gái này rất được, nói không chừng ngày nào đó có thể lấy được giải thưởng lớn ảnh hậu.


Tề Nhiễm Nhiễm không nói gì cả, chỉ cười khoát tay với cô ta.

Sau khi mọi người thay phiên nhau tới hỏi thăm Tề Nhiễm Nhiễm, chương trình lại tiếp tục quay, hôm nay là ngày ghi hình cuối cùng rồi, công việc không thể bị dở dang được.

Chân Tề Nhiễm Nhiễm bị thương, tất nhiên không có cách nào tham gia ghi hình, đạo diễn chuyển ghế mây đến, để cô ngồi trong sân, mọi người ra ra vào vào, cô cũng có thể lộ mặt trong ống kính.

Hạ Chiêu cũng không vội vàng rời đi làm việc, ngậm kẹo mút, kéo một cái ghế nhỏ xuống ngồi bên cạnh Tề Nhiễm Nhiễm, một tay khoác trên lưng ghế cô, thái độ thoải mái nhỏ giọng nói chuyện với cô, microphone của hai người đều bị anh tắt đi.

“Thật sự chỉ là ngoài ý muốn?” Hạ Chiêu đi thẳng vào vấn đề hỏi Tề Nhiễm Nhiễm, cánh tay anh khoác trên lưng ghế cô, khuôn mặt hơi nghiêng nghiêng về phía cô, từ xa nhìn lại, đôi vợ chồng này đang thân mật nói lời tâm tình.

Tề Nhiễm Nhiễm ngước mắt nhìn anh, hừ một tiếng, nói: “Liên quan đếch gì đến anh.


Hạ Chiêu nhíu mày, chậc một tiếng, đáp: “Cô có thể nói chuyện cẩn thận không? Cô cho rằng dựa vào sức lực của một mình cô có thể làm gì? Có thể bắt nạt lại sao? Cô nên tìm một đồng minh, hiểu không?”
Tề Nhiễm Nhiễm dựa vào khoảng cách gần đánh giá gương mặt người đàn ông này, phát hiện cho dù nhìn gần, ngũ quan của anh cũng rất đẹp, góc cạnh rõ ràng, không chút tì vết.

“Đồng minh? Chúng ta không phải là khắc tinh của nhau sao?” Tề Nhiễm Nhiễm buồn cười hỏi lại.

Hạ Chiêu ngồi thẳng người, ngậm kẹo, hai tay đút túi, cười nhạo nói: “Được, coi như tôi chưa nói gì.


Tề Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu liếc nhìn anh, lại nhìn xung quanh, mới nói: “Cô ta cố ý, lúc nâng giỏ trúc, cô ta đi rất vững vàng, đường chỗ rẽ cũng bằng phẳng, cô ta lại đột nhiên trẹo chân, chắc chắn là cô ta cố ý để trẹo.


Hạ Chiêu nghiêng mặt nhìn cô, nói: “Xem ra cô ta đúng là nhằm vào cô rồi.


Tề Nhiễm Nhiễm bĩu môi, “Chắc là trước đó có tranh giành tài nguyên, chỉ là một vai nhỏ không đáng chú ý mà thôi, vậy mà cũng đáng để cô ta chơi trò này, thật bẩn.


Hạ Chiêu hừ lạnh: “Người sống trong giới này, có ai là sạch sẽ?”
Tề Nhiễm Nhiễm dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn về phía anh, “Nói thì hay lắm, giống như anh không phải người sống trong giới này vậy, anh có tư cách gì nói lời này, anh chính là loại người không trong sạch nhất, vừa ý ai là quy tắc ngầm với người đó, anh là tàu ngầm hả?”
Hạ Chiêu trực tiếp bị câu nói này chọc cười, “Sao cô biết tôi vừa ý ai sẽ quy tắc ngầm với người đó? Hóa ra cô quan tâm tôi như vậy sao? Vậy khi tôi muốn dùng quy tắc ngầm với cô sao cô không đồng ý? Cố ý làm bộ làm tịch muốn gây chú ý với tôi hả?”
Hai người thật sự là không hợp nhau, nói chuyện nghiêm chỉnh chưa được hai câu, lại thiếu chút nữa đánh nhau rồi.


Mắt thấy máy quay hướng về phía bên này của họ, Tề Nhiễm Nhiễm mở microphone, cười tít mắt với Hạ Chiêu nói: “Mộ Phong, em muốn uống nước, anh đi lấy ly nước giúp em được không?”
Hạ Chiêu híp mắt, mở microphone nói: “Được, em đợi anh.


Nói xong, anh đứng lên đi về phía nhà chính trong sân, anh nhớ trong phòng khách có máy lọc nước.

Mấy phút sau, Hạ Chiêu đưa một ly nước đến trước mặt Tề Nhiễm Nhiễm.

Tề Nhiễm Nhiễm liếc mắt nhìn anh, nhận lấy ly nước nhập một ngụm, “Ai da” một tiếng, nói: “Sao lại nóng như vậy? Nóng quá không uống được.


Hạ Chiêu nhướng mày, nhận lại ly nước, dáng vẻ tốt tính, nói: “Nóng sao? Vậy để anh thổi giúp em.


Nói xong cúi đầu thổi cốc nước, anh cố ý đối diện với ống kính, dùng sức thổi, trong không khí xen lẫn nước bọt, thổi toàn bộ vào trong ly nước, đợi thổi xong, anh lại đưa ly về phía Tề Nhiễm Nhiễm, nói: “Uống đi.


Tề Nhiễm Nhiễm thiếu chút nữa nôn ra, trừng mắt nhìn cái ly nói: “Em nhớ trong phòng có nước khoáng, anh đi cầm một chai đến đây giúp em, cảm ơn!”
Trong mắt Hạ Chiêu lóe lên vẻ cảnh cáo, trên mặt lại cười như đang đắm mình trong gió xuân, “Được thôi, chờ anh một lát.


Thợ quay phim cảm khái: Đôi vợ chồng này thật ân ái biết bao!
Sau khi hai người trong tối ngoài sáng ngầm đấu mấy hiệp, Hạ Chiêu còn phải đi làm nhiệm vụ, thiếu đi sự đóng góp của Tề Nhiễm Nhiễm, đội bọn họ muốn thắng có chút khó khăn, hơn nữa bọn họ thắng hai tập liên tiếp, ngay cả đạo diễn cũng đến thương lượng với Hạ Chiêu, có thể nhân lúc thích hợp nhường một chút.

Đã muốn nhường, mấy nhiệm vụ tiếp theo Hạ Chiêu an vị làm rất tùy ý, người khác hái đậu ở trọng ruộng, anh thì ở bên cạnh gần như xin dưa của nông hộ để ăn, người ta bắt gà không biết anh kiếm được được một năm hạt dưa, vừa cắn vừa cổ vũ bọn họ, thích lười biếng thế nào thì lười biếng như vậy.

Viên Nghị nói anh đừng cổ vũ nữa, anh làm được thì làm đi, Hạ Chiêu rất thiếu đòn nói, nếu như tôi lên, mấy người cũng không có chuyện làm.

Đến buổi chiều, mấy đội tính điểm nửa chặng, Hạ Chiêu và Tề Nhiễm Nhiễm bị mọi người bỏ xa, chờ khi bọn họ ngồi xuống nghỉ ngơi, Tề Nhiễm Nhiễm ghét bỏ nói: “Anh dám lười thêm nữa không?”
Hạ Chiêu liếc mắt về phía cô nói: “Bảo bối đừng nóng vội mà, anh giữ sức khỏe đến tối còn hầu hạ em mà.



Lúc anh nói lời này, cũng không tránh mặt người khác, những tên đàn ông khác vừa nghe đều lĩnh ngộ được ý tứ sâu xa bên trong, nháy mắt cười thành tiếng.

Tề Nhiễm Nhiễm đỏ mặt, Hạ Chiêu lại bình chân như vại, nói: “Mấy người nghĩ gì thế, vết thương ở chân của cô ấy thế này, trở về không phải là tôi hầu hạ cô ấy sao?”
Lời giải thích này của anh, mọi người cười càng vui vẻ hơn.

Đến buổi chiều, bởi vì ba đội khác đều tích được điểm tương đương nhau, đạo diễn lại tăng thêm một trò chơi nhỏ, sau lưng tất cả đội viên buộc bóng bay, sau đó đâm thủng đối phương, ai có thể bảo vệ bóng bay của mình lâu nhất thì người đó chiến thắng.

Hạ Chiêu nghe xong quy tắc trò chơi, chính là trạng thái xoa tay, kích động, đạo diễn cười nói: “Thầy Hạ, cho dù đội hai người thắng được trò chơi này thì cũng là đội thứ nhất từ dưới lên.


Hạ Chiêu cười: “Quan trọng là tham dự, anh không thể tước đoạt quyền tham gia trò chơi của tôi được.


Vì thế, trong sân nông trang, đại chiến đâm bóng bay lập tức bắt đầu.

Ghế Tề Nhiễm Nhiễm được dời đến dưới mái hiên, tránh để cô bị liên lụy, nhưng lại có tầm nhìn tốt, khiến cô có thể thấy rõ toàn cảnh.

Bóng được buộc trên mấy tấm lưới, đội viên mặc áo trong giống nhau đồng thời mặc áo lưới đó trên người, thuận tiện lại thú vị.

Đạo diễn vừa hạ lệnh, mấy người chia hai người một đội, bắt đầu tiến công cùng phòng thủ.

Hạ Chiêu lẻ loi một mình, vừa bắt đầu đã bị đâm thủng hai quả, anh cũng không nóng vội, tìm cơ hội tiến công.

Ngay từ đầu những người khác còn có thể duy trì đội hình, chính là một bảo vệ một tiếng công, nhưng về sau cuộc đua dần dần kịch liệt, không có đội hình gì cả, mọi người hỗn chiến lung tung, cũng không chú ý chiến thuật gì cả, bắt được ai thì công kích người đó.

Hạ Chiêu ở trong đám người, mục tiêu khóa chặt Trương Minh Nhất, vài bước công lên, duỗi tay đến đập bóng bay sau lưng cô ta, sau lưng Trương Minh Nhất chỉ còn lại hai quả bóng bay, trong lòng sốt ruột, tránh trái tránh phải muốn tránh khỏi thế tiến công của Hạ Chiêu.

Thế nhưng Hạ Chiêu cao to, từng bước ép sát, thậm chí không cẩn thận giẫm lên chân Trương Minh Nhất, Trương Minh Nhất bị đau, vội vàng la to: “Đau đau đau…”
Hạ Chiêu dập đến hưng phấn, cũng la to theo: “A a a…”
Nhưng dưới chân lại không hề dịch nửa phân.

Trương Minh Nhất kêu to: “Anh giẫm phải tôi rồi, giẫm phải tôi rồi.


Hạ Chiêu ồn ào: “Mấy người đừng ai mong được thoát, nhìn tôi tiêu diệt mấy người thế nào!”
Nói xong, bèn đi đập bóng bay sau lưng Trương Minh Nhất, dưới chân dùng sức, mạnh mẽ nghiền một chút, nghiền đến mức Trương Minh nhất la to một tiếng.

Lúc này Hạ Chiêu mới hậu tri hậu giác (1) phát hiện điểm không thích hợp, vội cúi đầu nhìn, nhìn xong liên tục lùi về phía sau hai bước, cười ngây ngô nói với Trương Minh Nhất: “Rất xin lỗi, nhất thời kích động, không cẩn thận dẫm vào cô, xin lỗi xin lỗi.



(1) Một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra.

Mãi cho đến khi trò chơi kết thúc, lúc này mọi người mới phát hiện Trương Minh Nhất bị Hạ Chiêu không cẩn thận giẫm một cái, còn giẫm đến sưng cả chân.

Liên hệ với lúc trước Tề Nhiễm Nhiễm bị thương, những người khác ngầm suy đoán có phải Hạ Chiêu nhân cơ hội báo thù không, nhưng lại không có chứng cứ, ngay cả đạo diễn cũng thợ quay phim cũng không phát hiện có vấn đề.

Trương Minh Nhất ngậm bồ hòn làm ngọt, tức giận đến thiếu chút nữa trở mặt tại chỗ, nhưng Tề Nhiễm Nhiễm bị đập đến chảy máu chân, cũng không nổi giận, cô ta bị giẫm một tý đã trở mặt, những người khác sẽ thấy cô ta thế nào, chắc chắn sẽ lén lút nói cô ta kiêu ngạo.

Cuối cùng, cô ta cũng không nói gì, chờ ghi hình xong, đen mặt dẫn bạn trai Quách Tuấn rời đoàn.

Quay xong ba ngày cho chương trình, thời gian ghi hình lần sau phải chờ hai tuần nữa, phần lớn mọi người lựa chọn rời đi về nhà ngay trong đêm, bởi vì Tề Nhiễm Nhiễm bị thương ở chân, Hạ Chiêu quyết định ở lại nghỉ ngơi một đêm rồi mới trở về.

Lúc chiều bánh bao nhỏ đã biết chân mẹ bị thương, lo lắng mãi, chờ đạo diễn hô kết thúc công việc, cậu nhóc liền chạy chậm đến, ôm mẹ không buông tay.

“Mẹ có đau không?” Cậu nhóc ngước đôi mắt tròn xoe nhìn nàng chằm chằm.

Tề Nhiễm Nhiễm cười lắc đầu, “Còn hơi đau một chút, nhưng không sao, bảo bối không cần lo lắng.


Mặt bánh bao của tiểu Luân Luân nhăn lại, nói: “Con thổi cho mẹ nhé, sẽ không đau nữa.


“Được, chờ trở về con giúp mẹ thổi nhé.

” Nói xong quay đầu nhìn về phía Hạ Chiêu, cười híp mắt nói: “Chồng ơi, em không đi được, anh bế em về đi!”
Hạ Chiêu nhìn cô: “Sao thế, ỷ lại vào anh rồi?”
Tề Nhiễm Nhiễm nở nụ cười xinh đẹp, “Anh là chồng em, anh không bế em, ai thế em?”
Bánh bao nhỏ giơ tay lớn tiếng nói: “Con có thể bế mẹ!”
Mọi người xung quanh lập tức cười vang, Tề Nhiễm Nhiễm cười: “Vậy con sẽ bị mẹ đè xẹp lép đấy!”
Lúc này Hạ Chiêu mới xắn tay áo lên, đi qua ôm ngang Tề Nhiễm Nhiễm lên, sau khi được hai bước, ước lượng rồi nói: “Em là heo sao? Nặng như vậy!”
Tề Nhiễm Nhiễm cũng không đấu võ mồm với hắn, quay đầu, cắn mạnh lên vai hắn một cái.

Hạ Chiêu: “Ahh ~”
Buổi tối hôm đó,Weibo của tiểu minh tinh Trương Minh Nhất, đăng một trạng thái mới.

“Bây giờ đi ghi hình cho chương trình thật thú vị, còn có thể dẫn theo trẻ con đến ăn nhờ ở đậu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK