“Là bồ công anh, loại hoa tôi thích nhất, vì nó rất kiêng cường” tôi nói nhỏ, đưa máy lên chụp.
“Sao lại chụp bồ công anh thế?”
“Bởi vì vào mùa này, bồ công anh bay theo gió còn rất ít” đợi đã, giọng nói này rất quen, tôi từ từ thẳng người dậy, là đôi giày màu trắng giống của tôi, chả lẽ là anh đã về?. Thì ra là giọng nói tôi chờ đợ mỗi đêm, người mà ngày nào tôi cũng trông ngóng chờ đợi vì tôi mà trở về. Nay đang đứng trước mặt tôi sao?
“Sao thế không nhớ anh à?”
“Không”
“Thật không?”
“Không” tôi phóng đến ôm chầm lấy anh, khóc trên vai anh vì sự hạnh phúc
“Anh yêu em”
“Em cũng yêu anh”
“Là nhờ công anh mang ta đến với nhau”
Đúng vậy, bồ công anh, rất mỏng manh, dễ dàng bị gió cuốn đi, chỉ có một số chóng lại gió, đợi cơn gió của mình đến mang mình đi, chóng chọi mọi thứ một cách kiêm cường.
New York, Utica
Sáng 3:17
Thứ sáu, 25/12/2015