- Ủa ai đây anh? Sao anh nói là anh ở có một mình?
Nó còn đứng hình trước lời thắc mắc của cô ta. Thì Khang đã nhanh chóng chữa cháy:
- Đây là thằng cháu dưới quê của anh. Nó học ở trên này nhưng cuối tuần nó hay qua nhà anh để đi chơi với bạn bè cho gần. Đấy nó vừa đi với bạn gái nó giờ này mới về đây này.
- Ô vậy à!. Cô tên Hoa còn cháu?
- Dạ cháu tên Hoàng là cháu của Khang cô ạ.
- Chú Khang chắc là khó tính lắm đúng không cháu. Con người của công việc hay thế phải không cháu?
- Đâu có đâu cô. Chú cháu number one luôn đấy. Vui tính hiền lành và đặc biệt sống tình cảm vô cùng. Cuối tuần đâu có phải là cháu đến đây là để đi chơi với đám bạn cho gần đâu. Mà chủ yếu để ăn bám chú cháu thôi. Hi
Hai người kẻ tung người hứng nhịp nhàng. Khiến chính nó cũng không ngờ là chưa bao giờ nói chuyện một lần đàng hoàng với chú Khang mà lại có vẻ hợp cạ đến như vậy. Nó xin phép lên phòng trước để hai người tự nhiên nói chuyện. Họ chuyện trò đến muộn rồi cô gái đó mới ra về. Nếu không có sự có mặt của nó trong căn nhà này thì có lẽ đêm nay chú Khang và cô gái đó đã mặn nồng bên nhau rồi cũng nên. Nó thầm nghĩ, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ bỗng có tiếng gõ cửa khiến nó giật mình.
- Ngủ chưa nhóc?
Nó không đáp lại mà im lặng nhắm mắt giả vờ ngủ. Không thấy nó đáp lời Khang lẳng lặng quay về phòng mình. Tiếng bước chân xa dần nó mới thở phào nhẹ nhõm. Nó nhổm dậy với tay tắt đèn. Nó chẳng hiểu vì sao lúc nãy nó lại không đáp lại lời chú Khang. Nó sợ nãy nói gì làm chú phật ý? Hay nó ngại? Nó cũng chẳng biết nữa.
Chỉ biết là cuối cùng thì hai người sống chung dưới mái nhà vẫn chẳng thể nào nói chuyện cởi mở bình thường với nhau dù chỉ một lần....