Thật vậy, cao lá tía tô đã phát huy tác dụng rất tốt, cô đã ngừng bôi cao, các lớp tinh dầu thẩm thấu một thời gian, đã giúp da sáng đều lên, mụn cũ bay biến không dấu vết, để lộ ra khuôn mặt thanh tú ngày một trắng hồng. Bà chị make up còn không tin vào mắt mình, tưởng cô xài kem trộn. Hàn Ly dơ điện thoại lên, thoải mái chụp selfie bằng camera thường, cô nàng mặt mụn trước kia đã lùi vào dĩ vãng, giờ là lúc bông hoa xinh đẹp của ông bà cô bung nở, tỏa hương.
Vì là phim dài tập nên diễn viên không bị hạn chế thời gian, họ có thể đan xen các lịch trình khác nhau, miễn là không làm ảnh hưởng đến tiến độ quay và sản xuất phim, sau nụ hôn màn ảnh đó Hàn Ly cũng ít gặp Trịnh Khiêm. Cô vẫn duy trì đều đặn công việc ở đoàn, thời lượng diễn xuất của cô không nhiều nên có thời gian hơn cho việc học hỏi. Hàn Ly rất chú ý quan sát từng khâu, mỗi bộ phận phụ trách yêu cầu chuyên môn khác nhau, những gì cô làm được ngoài đóng thế ra chủ yếu là công việc tay chân, mức lương cũng không tồi nhưng nghĩ đến tương lai về sau, Hàn Ly nuôi quyết tâm phải học hành thật chăm chỉ, nắm bắt từng cơ hội.
Cuối tuần đoàn đã sắp xếp đi quay ngoại cảnh tại một vùng thảo nguyên rộng lớn cách thành phố hơn 100km. Hàn Ly rất háo hức vì không gian thoáng đãng, mênh mông, không khói bụi, ồn ào gợi cho cô cảm giác rất yên bình, thân thuộc như quê nhà cô vậy. Hàn Ly sẽ tham gia cảnh quay cưỡi ngựa cùng Trịnh Khiêm, yêu cầu không có gì cao siêu, không đòi hỏi cô phải tập tành gì, chỉ đơn giản cùng người ta cưỡi ngựa uyên ương.
Trịnh Khiêm dắt tới trước mặt Hàn Ly chú ngựa đen khỏe khoắn với lớp lông bóng mượt như nhung, nhìn anh với nó như đã thân thiết từ lâu. Anh giới thiệu: "Đây là Max, chú ngựa giống Trakehner gốc Đức, sức mạnh của chú ta thì không thể bàn cãi." Có anh giữ dây cương, Hàn Ly cũng mạnh dạn hơn, đưa tay lên sờ thử phần bờm ngựa được tết gọn gẽ: "Chú ta được chăm sóc rất kỹ đây, nhìn cơ bắp này đã thấy uy tín rồi."
Trịnh Khiêm quan sát cô kỹ hơn, cô không trang điểm nhưng nước da rất trắng, môi cũng hồng hơn, dưới ánh nắng làn da còn như phát sáng lấp lánh. Không phải chưa từng thấy mĩ nhân, còn đóng cặp với không ít người đẹp trong giới nhưng để mặt mộc và vẫn đẹp như Hàn Ly thì quả thực không được mấy người, nếu được đào tạo bài bản và khai thác hết tiềm năng anh tin tưởng trong tương lai Hàn Ly sẽ có cơ hội chuyển mình.
Để cô làm quen với Max một lúc anh mới hỏi: "Cô đã cưỡi ngựa bao giờ chưa?" Cô thành thật: "Chưa bao giờ, vì chưa có cơ hội, nhưng tôi có xem đua ngựa thể thao, xem thế giới động vật và thích mê giống ngựa lùn Shetland, nếu có chú ngựa đó mà nuôi thì thích phải biết". Trịnh Khiêm thật sự khâm phục khả năng lan man của Hàn Ly, hỏi một câu cô phải lái thêm mấy câu mới chịu. "Lát nữa quay cô chịu khó phối hợp, có thể lúc đầu không quen nhưng thả lỏng cơ thể, không gồng cứng cơ, nương theo tiết tấu nhịp chạy thì sẽ không bị mỏi". Hàn Ly vô tư nhún vai: "Tôi không lo vì có anh đi cùng mà, yên tâm đi, tối qua trước khi ngủ tôi đọc kỹ kịch bản rồi."
Thật vậy, việc của Hàn Ly chỉ có ngồi lên yên ngựa cùng anh, hai người cưỡi lên Max ngao du trên thảo nguyên xanh mát. Lần này Hàn Ly lại thấy yêu biên kịch đến lạ, nhờ có cô ấy mà Hàn Ly được biết cảm giác cưỡi ngựa là thế nào. Tuy nhiên cũng có hơi chút bất tiện, cô bị giam hoàn toàn trong vòng tay vững chãi của anh, lưng áp vào người anh, qua lần đóng cặp hôn môi ngày đó, Hàn Ly cũng không còn thấy ngại ngùng với anh, thậm chí còn sinh ra cảm giác tin tưởng, nói chuyện với anh cũng không kiêng dè như trước.
Max vẫn phóng những bước mạnh mẽ, Hàn Ly không chút sợ hãi mà thoải mái tận hưởng những cơn gió mát dịu táp vào người mang theo cả mùi hương man mát của cỏ thơm. Cảnh quay được ghi lại bằng flycam, không thu tiếng nên họ có thể nói chuyện thoải mái, cũng không có ai xung quanh nghe được, Hàn Ly tò mò: "Anh đã đóng cùng bao nhiêu nữ diên viên rồi?" Trịnh Khiêm có lục lại trí nhớ cũng không thể đếm hết: "Nhiều quá tôi không nhớ nổi." Hàn Ly lại hỏi: "Vậy đã hôn bao nhiêu người rồi, có phải cũng nhiều quá không đếm hết?" Trịnh Khiêm phì cười: "Cô hỏi làm gì, chắc chắn nhiều hơn cô." Hàn Ly cũng ăn ngay nói thẳng, không chút che dấu: "Tôi đã hôn ai bao giờ đâu." Trịnh Khiêm cười lên thích thú: "Ồ vậy ra tôi cướp mất nụ hôn đầu của cô à, thiệt thòi cho cô quá." Lời nói của Hàn Ly về sau làm anh nhớ mãi không quên: "Không thiệt, vì đó là anh, tôi đã có trải nghiệm đáng nhớ." Gió thổi ù ù át đi câu nói nhẹ nhàng của Hàn Ly nhưng nó tựa như cánh lông ngỗng trắng muốt rơi vào lòng anh thấy ngưa ngứa, góc nào trong tim rớt một nhịp xốn xang. Hàn Ly không kiểu cách, không tỏ vẻ, những lời cô nói là hoàn toàn thật tâm.