Một làn hơi nước mờ mịt bốc lên dọc theo đường sông và núi non nhân tạo, đống đá nhỏ bên bờ sông và đình nghỉ mát ngói đỏ trông hệt như những tòa kiến trúc sang trọng thường có.
Vách đá trên đầu lại được khảm bằng không biết bao nhiêu hạt châu phát sáng và đèn giao nhân rực cháy vô tận, khiến nơi này sáng bừng như ban ngày.
Tiểu bánh chưng họ Vương vén vạt áo cưới rườm rà cổ xưa lên tới lưng quần, tay áo bị cuốn hẳn tới bả vai, ngồi chồm hổm nấu lẩu chân lừa đen bằng cồn bên bờ sông tựa như một ông chú đang liếm kem trước cửa nhà, gia vị hầm chân thì được chôm chỉa từ ba lô của một kẻ trộm mộ nào đó.
Nước nóng đỏ rực đã nổi bọt, canh cay hừng hực lên mắt làm Vương Tiểu Mị thèm đến nỗi nuốt nước bọt, song vừa nhìn đã cảm thấy đau cúc.
"Phong Tẫn, đừng giặt nữa, mau tới ăn lẩu nè." Vương Tiểu Mị hô sang bên cạnh.
Văn Phong Tẫn cột tóc dài lên và mặc giống bộ đồ của Vương Tiểu Mị. Mới nhìn cách vắt đồ lung tung đó đã biết ai là người làm. Kẻ tà ma đầu tiên chỉ cần ai nghe tới tên cũng sợ vỡ mật hiện đang lẳng lặng ngồi xổm hì hục giặt đồ bên bờ sông với một vẻ mặt u ám.
Năm đó hắn nghe lời tên thuộc hạ đầu gỗ kia, chọn vài bộ đồ hưng thịnh tốt nhất để dành làm đồ cưới dự phòng, ai dè Vương Tiểu Mị vừa nghe có đồ dự phòng gì đó lại không chịu mặc lên người, một hai phải giặt sạch sẽ.
"Đồ mặc suốt cả nghìn năm rồi mà còn chưa giặt nữa hả?" Bộ dáng ghét bỏ của Vương Tiểu Mị quá rõ rệt, khiến Văn Phong Tẫn vô thức nuốt vào lời đã trào lên tới mép.
Thực ra bộ đồ này có hiệu ứng tránh bụi.
Nhưng để được nhìn Vương Tiểu Mị thay đồ, hắn vẫn cười tủm tủm dâng bộ đồ mới lên bằng cả hai tay.
Thế rồi sự thật chứng minh rằng phận làm lưu manh thì không có kết cục tốt.
Vương Tiểu Mị thay đồ xong lại đưa quần áo cho Văn Phong Tẫn, sờ mũi hỏi hắn: "Đại lão, ngài biết giặt đồ không?"
Văn Phong Tẫn: "..."
Một người đàn ông sớm nắng chiều mưa, một tay che trời cả đời trong lịch sử sao có thể... đúng là hắn biết giặt nhé!
Văn Phong Tẫn, một đứa nhỏ đáng thương hồi còn bé, từng giặt đồ của mình. Mặc dù đã rất lâu về trước, nhưng giờ hắn vẫn còn nhớ rõ.
Nhìn biểu cảm làm bộ đáng thương của Vương Tiểu Mị, Văn Phong Tẫn đơ mặt gật đầu.
Cuối cùng hắn đã bị Vương Tiểu Mị hối réo đi tìm thau gỗ ở thiền điện, ngồi xổm bên dòng sông dưới lòng đất và bắt đầu chà đồ.
Ma Quân ngông cuồng tự đại vừa chà đồ vừa nghe Vương Tiểu Mị nói thầm: Lát nữa mình mang mấy cái móc treo quần áo dùng để trang trí đó tới thiền điện đi. Sau này cứ xem chỗ đó là phòng giặt đồ, cũng tiện để phơi quần áo này nọ.
Văn Phong Tẫn:... Cái đó không phải móc treo quần áo, đó là giá treo đao. Truyện Khác
Nghe Vương Tiểu Mị gọi, hắn liếc nhìn thau giặt đồ bằng gỗ đỏ phía trước, nhanh chóng đứng dậy, sửa sang lại áo quần rồi đi tới.
"Đừng xõa tay áo xuống! Lát còn phải giặt tiếp nữa mà!" Vương Tiểu Mị nhanh chóng cản động tác của hắn lại.
"..." Văn Phong Tẫn nhìn hai ống tay áo mất hình tượng của mình, sau đó lại lặng lẽ tự cuốn chúng lên.
Và rồi cứ thế, hai người dính đầy mùi cổ đại ngồi chồm hổm bên nồi lẩu như hai ông cụ, mang đến cho người ta một cảm giác mâu thuẫn, buồn cười mà không nỡ nhìn thẳng.
Tựa như Đường Tăng mặc áo cà sa đang ngồi xổm bên đường cái, miệng ngậm điếu thuốc cùng với ba đồ nhi.
Ngửi thấy mùi thơm của nước lẩu, Vương Tiểu Mị chợt nghĩ: Hai cái bánh chưng bự ăn lẩu hầm chân lừa đen trong huyệt mộ? Nếu giờ có một kẻ trộm mộ xông vào, không biết người nọ có hô lên một tiếng rồi nhảy tới ăn chực không nữa.
Nếu có thêm nhiều kẻ trộm mộ thì càng tuyệt hơn nữa, tốt nhất là mang thêm nhiều chân lừa nha!
Quay lại mấy ngày trước, bản thân cậu cũng không thể tưởng tượng nổi rằng một ngày nào đó cậu sẽ ăn lẩu trong chính ngôi mộ của mình!
Văn Phong Tẫn nhìn nước lẩu bốc hơi nóng cuồn cuộn bọt đỏ mà hơi lặng thinh. Hắn nói: "Thứ này giống mực đỏ mà bọn đạo sĩ kia luyện ra như đúc, ăn được thật hả?"
Vương Tiểu Mị lấy ra hai cái hộp đã được rửa sạch, vừa múc thức ăn cho hắn vừa nói.
"Anh cứ yên tâm, món này ngon lắm. Người thời này không thể sống nếu thiếu vị cay đâu! Của anh nè, mau nếm thử đi!"
Vương Tiểu Mị nhét đôi đũa và thứ này vào người hắn, bản thân thì cũng múc như không thể chờ nổi, không để ý đến việc bị bỏng mà bỏ thẳng vào miệng.
Thức ăn mỹ vị và hơi cay từ cổ vọt thẳng lên đầu lập tức khiến Vương Tiểu Mị miệng tê mắt đỏ, nhưng hương vị lâu ngày không nếm lại làm cho cậu cảm thấy mình còn đang sống.
"Má ơi, tên trộm mộ này quê ở Tứ Xuyên chắc luôn! Cay quá cay quá!"
Văn Phong Tẫn nhìn Vương Tiểu Mị cay đến nỗi chảy nước mắt mà còn chưa ngừng mồm, cầm cái hộp trong tay, nhìn chằm chằm đống thịt hắc cay trong đó, cuối cùng vẫn gắp một miếng lên và đưa vào miệng.
Vương Tiểu Mị nhìn Văn Phong Tẫn lúc đầu còn từ từ nhấm nuốt một cách thanh lịch, sau đó mặt mày dần ửng đỏ, mũi cũng cay tới mức nhăn lại, cuối cùng bất chấp cái nóng mà nuốt nhanh xuống bụng, một biểu cảm vặn vẹo lóe lên trên khuôn mặt đẹp trai hơi âm u và nhu hòa kia.
Vương Tiểu Mị cầm hộp nhìn hắn cười há há, "Thì ra anh không biết ăn cay ha."
Vất vả lắm mới có thể nhịn xuống vị cay này, Văn Phong Tẫn nhíu mày nói: "Đó giờ ta rất thích ăn chua."
"Tôi thì sợ ăn đồ chua nhất luôn." Vương Tiểu Mị ăn nước tương giấm thì còn ok, ăn trái cây hơi chua một chút thì sẽ bị ê răng. Hai người thổi hơi nóng ăn gân trong chân lừa.
Vương Tiểu Mị vừa ăn vừa bảo: "Tôi đã biến thành một kẻ vô dụng như thế này nên cũng chẳng định rời đi nữa, tôi sẽ ở lại chơi với anh. Dù sao có sống trên đó thì bà ngoại và ông cậu đều không thương yêu. Nghe nói tôi chết, chắc ba mẹ tôi cũng chỉ đưa tiền cho một người thân nào đó để đi nhặt xác của tôi thôi."
"Mặc dù tôi vẫn chưa tin lời anh từng nói cho mấy, nhưng anh độc thân, tôi cũng độc thân. Vả lại tôi không lừa anh đâu, tôi là gay, ý là đoạn tụ đó. Nếu anh thật lòng với tôi, thế thì chúng ta bắt đầu xây dựng từ tình cảm trước đi, cảm thấy thích hợp thì sống cùng nhau trong địa cung này. Thế nên anh cũng không cần phải gạt tôi gì đâu..."
"Gần đây tôi phát hiện mình càng ngày càng lạ lùng, có phải có liên quan gì tới anh không?" Nói một lời thẳng thừng như thế, nhưng Vương Tiểu Mị vẫn không dừng đũa.
Cậu hồi hộp lắm, mà làm vậy giống như là cậu đang tạo nên một bầu không khí thoải mái để thăm dò Văn Phong Tẫn.
Dù sao đối phương cũng là một lão bánh chưng đã sống được hơn một nghìn năm! Lỡ đâu hắn phát hiện chuyện bị vỡ lở rồi bất cẩn gặm chết tôi thì sao?
Cái gì mà kiếp trước kiếp này chứ. Đối với một người mới có ký ức của hơn hai mươi năm như tôi, những lời đó thực sự chẳng có chút sức thuyết phục nào hết.
Trừ khi một ngày nào đó Vương Tiểu Mị phát hiện ký ức của mình thực sự đã khôi phục và tên của bản thân từng là Miên Đăng, nếu không cậu thực sự khó thể biến mình thành một ai khác.
Tay đang cầm đũa của Văn Phong Tẫn hơi dừng lại, ngước mắt nhìn Vương Tiểu Mị.
Vương Tiểu Mị nuốt nước bọt trong sự căng thẳng.
Lặng im một hồi, biểu cảm của Văn Phong Tẫn bỗng xụ xuống. Hắn buông khóe miệng nói với vẻ mặt khổ sở: "Ta rất vui khi nghe nói em sẽ ở lại với ta. Em yên tâm, ta sẽ không làm tổn thương em. Ta cũng chưa từng làm gì cả."
Vương Tiểu Mị hoài nghi nhíu mày: "Anh thực sự chưa từng làm gì hết?"
Văn Phong Tẫn đưa tay ôm chặt đầu rồi gục xuống, mái tóc được buộc rủ xuống và che khuất khuôn mặt của hắn.
"Ta không nhận lầm người đâu, Miên Đăng, em chính là em. Ta biết rất rõ em là người ta phải đợi." Hắn cười tự giễu bảo: "Mà từ kiếp trước, em và những kẻ khác đã bắt đầu đánh giá và nghi ngờ ta chỉ vì đôi đồng tử quái dị của ta. Tại sao bây giờ... ta còn chưa thể có được toàn bộ lòng tin của em chứ?"
"Ta đã đợi em nhiều năm lắm mà! Sao ta lại có thể cam lòng làm tổn thương em được?"
Giọng nói khàn đục của hắn hơi run rẩy như là đang khóc.
Vương Tiểu Mị: "..."
Ngay lúc này, tôi cảm thấy mình chẳng khác gì một thằng đàn ông cặn bã.