• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mấy bạn cho xin lỗi về chỗ lều thay bằng ở trong thành nha.

Đáng ra quân Tề đi công thành thì Phục Khải Minh phải ở trong thành ứng chiến mới đúng.

Xin lỗi vì sơ suất.
Phục Khải Minh đi ra đi vào cả một buổi tối, tình cờ bắt được quạ đen đưa thư.

Lại là tướng soái quân Tề, Đông Húc.
Hắn bóp chặt lá thư trong tay, quay về phòng.

Triệu kiến nhiều người đáng tin cậy đến thảo luận.

Quyết định gửi một bức thư giả đi, ngày mai khi Đông Xiêm đem quân đến.
Tùy cơ ứng biến mà tung lưới bắt cá.
Đông Húc cũng đã bắt đầu nghi ngờ, trong phòng cho thủ hạ rời đi êm đẹp.

Tin này phải nói cho tướng soái và cha mới được.
Người vừa ra khỏi cửa phòng liền bị tập kích, thuốc mê trong khăn làm cho họ ngất đi.

Binh sĩ đem bọn họ đến lều chính.
Phục Liên cũng không rãnh tay, lần này phải cứu được cửu hoàng tử của nước Tề_nam phụ thảm nhất trong truyện.
Trong lúc đọc truyện vô số đọc giả đã thương tiếc cho số phận của Cửu hoàng tử.
Sinh ra từ bụng nô tỳ đã bị ghẻ lạnh, rồi đến biên cương nhằm lập công gì đó nàng không nhớ rõ.


Nhưng đại loại về sau u mê nữ chính, nữ chính lại vô cảm.
Cuối cùng Cửu hoàng tử lên ngai vương, lại vì nữ chính mà chết nhưng nữ chính vẫn không hiểu tấm chân tình.

Chỉ xem Cửu hoàng tử như một người bạn thân.
Nàng bắt đầu vạch ra kế hoạch hẳn hoi trên giấy.

Nét vẽ nguệch ngoạc, nhìn như người que vậy.
Sắp rồi, sắp rồi.

Sắp đến lúc cứu vớt nam phụ si tình ngu ngốc hết thuốc chữa.
…………………………………………………………………………………………………
Trong doanh trại quân Tề.
Quạ đen đem thư bay về, Chủ tướng soái lần lượt nhận được hai bức thư vừa ý.

Uống rượu với các tướng sĩ.
Nói lớn :"trận này chắc chắn đại thắng.

Thành đó sẽ là của chúng ta."
"đại thắng đại thắng."
Vừa tờ mờ sáng Đông Xiêm đã dẫn đội quân trùng trùng điệp điệp đến, không che giấu nổi nụ cười đắc ý vào thành.
Phục Khải Minh đứng trên trường thành nhìn xuống chỉ hận vì tin sai người.


Nếu không có Liên nhi thành này ắt sẽ mất trong nay mai.
Bá tánh trong thành thấy viện quân đến phía sau chở theo hàng tá lương thực thì quỳ lại hai bên đường.
"Viện quân đã đến.

Cuối cùng cũng có gạo nấu cháo rồi."
Đông Xiêm vào phòng ngồi xuống ghế :"Húc nhi con nói họ đã biết."
Đông Húc lắc đầu :"con chỉ suy đoán, hiện tại có lẽ tướng soái đã biết."
Phục Khải Minh từ ngoài đi vào :"biết chuyện gì vậy Húc huynh."
Máu đỏ từ lưỡi kiếm của hắn nhỏ giọt trên sàn, lưỡi kiếm sáng bóng.
Đông Xiêm tức giận đập bàn đứng lên, thủ vệ của mình mà hắn giết trong âm thầm vậy sao.

:"làm càng rồi, ngươi đang làm gì tiếp tay cho giặc sao."
Hồng Bát từ ngoài đi vào, đôi mắt sáng hoắc nói :"gắp than bỏ tay người, Đông tướng quân chắc đã làm quen tay."
"người đâu Phục Khải Minh và Hồng Bát phản rồi." Đông Xiêm tức giận rống lên.
"Đông thúc chớ nói lớn, thủ hạ của ngươi ta đã giết sạch, 4000 quân cũng đã quy thuận.

Số vũ khí giấu trong gạo cũng được ta miễn cưỡng cho tướng sĩ dùng" Phục Khải Minh đưa kiếm lên ngay cổ ông.
Đông Húc rút kiếm ra chỉ vào cổ Phục Khải Minh :"ngươi biết sớm hơn ta nghĩ đó."
"quá khen" Phục Khải Minh cười cợt nói, giơ chân lên đạp vào tay cầm kiếm của Đông Húc.

Nhanh chóng chế trụ lại.
Hồng Bát trói xong Đông Húc nói :"đem áp giải về thành."
"vâng, Hồng tiên phong".
Quang Cưng Khả đi vào :"tướng quân ưng truyền tin đã đưa về hoàng cung.

Không sai sót gì thì viện quân sẽ đến."
"được, chuẩn bị nghênh chiến quân Tề."
Lần này chỉ mới thám thính được quân Tề rất đông, thêm viện binh cũng là thêm đường sống.

Không gì có thể nói trước được..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK