Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tôi ghê tởm lườm anh ta một cái, không muốn nói thêm với Cố Bạc Xuyên nửa lời, chuẩn bị rời đi.



Cố Bạc Xuyên níu cánh tay tôi lại: "Mển Nhi, có muốn biết thân thế của em không? Bố mẹ ruột của em là ai?"



Tôi quay đầu nhìn anh ta.



Khóe miệng Cố Bạc Xuyên hơi nhếch lên: "Ly hôn với anh ta đi, tôi sẽ đưa em đi gặp bố mẹ em!"



Tôi từ chối ngay lập tức.



"Không đời nào."



Anh ta nhìn tôi không thể tin nổi: "Bố mẹ mà em đã tìm cả đời, em cũng không cần nữa sao?"



Tôi cười nhạo: "Tôi tìm bố mẹ cả đời còn không thấy, sao anh lại có thể biết được chứ?"



"Mển Nhi, em từng nói với tôi, mẹ em là giáo sư âm nhạc, bố là doanh nhân đúng không?"



Cố Bạc Xuyên cười hai tiếng, lưỡi đẩy vào má bên phải.



"Em nói xem có trùng hợp không, có lẽ đời này đến ông trời cũng cố tình tác hợp cho chúng ta quay lại với nhau đấy.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



"Là học trò cưng nhất của giáo sư Mạc, tôi nhìn thấy trong văn phòng của bà ấy một tấm ảnh cô bé năm tuổi mặc váy múa, giống hệt em lúc nhỏ! Hơn nữa chồng của giáo sư Mạc cũng họ Tô."



Sắc mặt tôi đột ngột thay đổi, đồng tử co rút nhìn Cố Bạc Xuyên.



Hô hấp thoáng chốc trở nên dồn dập.



Cố Bạc Xuyên nhướng mày với tôi: "Muốn gặp không?"



Tôi im lặng nhìn chằm chằm Cố Bạc Xuyên.



Anh ta không tốt bụng đến thế đâu.



Cố Bạc Xuyên: "Suy nghĩ kỹ xem có muốn quay lại với tôi không."



Tim tôi chợt thắt lại.



Quả nhiên!



Đoán không sai mà.



"Nếu anh dùng điều kiện này để uy h.i.ế.p tôi thì tôi từ chối."



Tôi nhấc chân định đi, Cố Bạc Xuyên giữ chặt cổ tay tôi, gương mặt trở nên méo mó vì tức giận.



"Vì muốn ở bên anh ta, em đến cả bố mẹ ruột cũng không muốn gặp sao?"



Cố Hàn Châu tìm thấy tôi, thấy Cố Bạc Xuyên đang kéo tay tôi, trầm giọng ra lệnh: "Buông cô ấy ra."



Cố Hàn Châu kéo tôi về bên cạnh mình, lạnh lùng nhìn Cố Bạc Xuyên.



"Cố Bạc Xuyên, cậu mà còn cố chấp làm phiền Mển Nhi nữa, đừng trách tôi không nể tình anh em."




"Ha ha."



Cố Bạc Xuyên cười như điên dại bất chấp hậu quả: "Anh, tôi và Mển Nhi, sớm đã ở bên nhau rồi.



"Chúng tôi đã sống cùng nhau bốn mươi năm, có một đôi trai gái, Nam Nam Bắc Bắc chính là con của chúng tôi."



Tôi từ từ nhắm mắt lại.



Cố Bạc Xuyên, tên súc sinh này.



Bản thân không sống tốt, cũng không muốn để tôi được yên ổn.



Cố Bạc Xuyên nhìn Cố Hàn Châu đầy nham hiểm: "Anh chẳng qua chỉ là kẻ đến sau, dựa vào đâu mà nói tôi làm phiền Mển Nhi? Người nên buông tay là anh mới đúng."



Trong lòng tôi có chút hoảng hốt, sợ Cố Hàn Châu tin lời Cố Bạc Xuyên mà ghét bỏ mình.



"Anh ta thần kinh không bình thường, anh ta nói bậy đó."



Cố Hàn Châu nắm tay tôi chặt hơn, nhìn anh ta như nhìn một tên hề nhảy nhót.



"Vậy sao?



"Nói cứ như cậu tình sâu nghĩa nặng lắm vậy, nếu thật sự sâu nặng, sao Mển Nhi lại không muốn gả cho cậu?



"Kiếp trước Mển Nhi chọn cậu, tôi tôn trọng lựa chọn đó và không làm phiền."



Tim tôi ngừng đập một nhịp.



Đầu óc tôi trống rỗng trong giây lát.



"Nhưng đời này người Mển Nhi chọn là tôi."



Cố Hàn Châu nâng bàn tay đang nắm tay tôi đặt lên tim mình, lạnh lùng liếc Cố Bạc Xuyên một cái.



"Cho nên, cậu có thể tránh xa vợ chồng tôi ra một chút được không?"





Cố Bạc Xuyên suy sụp rời đi.



Giây phút này, cảm xúc của tôi không thể kìm nén được nữa, nước mắt tuôn rơi như chuỗi ngọc đứt dây.



"Thì ra anh đều biết cả rồi."



"Ừ, anh biết hết."



"Vậy tại sao anh còn giả vờ như không biết?"



Cố Hàn Châu thở dài, ôm tôi vào lòng: "Bởi vì anh c.h.ế.t sớm hơn em, nên không biết sau đó giữa em và Cố Bạc Xuyên đã xảy ra chuyện gì.



"Sau khi em quay về, anh sợ người em chọn vẫn là Cố Bạc Xuyên."

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK