***
Chị Vương hơi lo lắng cho Tiểu An, nghĩ cũng tiện đường, thế là sau khi tan tầm liền cùng Quách Quả tới đồn công an xem thế nào.
Sau khi giải thích lý do tới đây, viên cảnh sát thở dài một hơi, vừa dẫn hai người đi vừa nói: "Ôi, việc này đúng là vất vả cho Tiểu An rồi, không biết đứa bé kia đã trải qua chuyện gì mà hỏi gì cũng không nói, lại chỉ tin tưởng cô ấy. Đã thế, từ sáng tới giờ vẫn cứ ôm lấy cô ấy không chịu buông tay, cũng không cho người khác tới gần, chẳng ai dỗ được."
Thì ra là thế, thảo nào Tiểu An ở đây hết cả ngày.
"Ở căn phòng đằng trước kia kìa." Viên cảnh sát chỉ về phía phòng nghỉ trước mặt, "Các cô là bạn của cô ấy, cũng nên giúp đỡ nghĩ cách xem thế nào. Trời sắp tối đến nơi rồi, nếu còn không tìm ra cha mẹ của đứa bé ấy, sợ là đêm nay Tiểu An phải dẫn nó về nhà mình mất, ngày mai từ từ tìm sau vậy."
Hai người gật đầu rồi đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy ngay Tiểu An với vẻ mặt khổ sở và buồn bực đang đứng ở bên trong, thân mình hơi cong, trên tay còn cầm một con búp bê, giống như đang khuyên nhủ gì đó. Bên chân cô ấy là một cô bé mặc váy trắng công chúa, cao không tới eo Tiểu An, đang đứng đưa lưng về phía cửa, hai cánh tay nhỏ ôm chặt lấy một chân Tiểu An.
Trên cái bàn bên cạnh hai người còn bày đầy đồ chơi và đồ ăn vặt, nhưng tất cả đều còn mới tinh, rõ ràng là chưa hề được động tới.
"Tiểu An, bạn của em tới thăm em này." Viên cảnh sát nói một câu, rõ ràng là một câu rất bình thường, nhưng không hiểu sao được nói ra từ miệng anh ta lại có hương vị như đi thăm tù vậy, chỉ là đối phương chẳng hề nhận ra.
Tiểu An vui sướng ngẩng đầu lên nhìn: "Chị Vương, Tiểu Quả, hai người tới thăm em à!" Đấy, càng giống thăm tù hơn.
Tiểu An cười một cái, hơi nhích chân một chút, lại càng nhăn nhó hơn, trên mặt đầy vẻ đau khổ như tù nhân thật vậy.
Mà cô bé đang ôm chân cô ấy hơi quay đầu lại nhìn một chút, đột nhiên sửng sốt.
"Cô bé này rất nhạy cảm, chúng ta đừng tới gần quá!" Viên cảnh sát dặn dò hai người, "Đã ôm chân cả ngày rồi đấy, e là sẽ không buông ra ngay đâu…"
Còn chưa nói dứt lời thì đã thấy cô bé vừa rồi còn sống chết ôm chặt đùi người ta, đột nhiên quyết đoán đẩy Tiểu An ra, xoay người phóng vèo về phía mình như một cơn gió, sau đó, ôm chặt... Quách Quả đứng bên cạnh anh ta.
"Rốt cuộc ngài cũng tới đón em rồi!" Cô bé bày ra vẻ mặt vô cùng vui sướng, hưng phấn nói một câu.
Viên cảnh sát: "..."
Chị Vương: "..."
Tiểu An chân đã mỏi nhừ: "..."
Ngay sau đó, ba luồng ánh mắt trách cứ lập tức dừng trên người cô.
Quách Quả: "..." Cái quái gì thế?
"Không phải em!" Cô thật sự không phải người nhà của đứa bé này, "Mọi người đừng hiểu lầm, em không quen biết..."
"Chủ nhân!" Cô còn chưa nói xong, cô bé đột nhiên hô to một tiếng.
"..."
Ánh mắt trách cứ càng thêm nặng nề, giống như đang nhìn kẻ phạm tội vậy.
Đậu xanh!
"Không phải em mà, không phải đâu, bạn nhỏ à, em đừng có nói linh tinh chứ!"
Ánh mắt các người kiểu gì thế hả? Tôi không phải là loại biến thái thích chơi trò chủ tớ đâu nhé!
(?Д?≡?Д?)
"Không, chị chính là chủ nhân của em!" Cô bé lại gật đầu khẳng định.
Chủ nhân em gái nhóc ấy! Nhóc là đứa nào thế hả?
"Em bé thì không được nói dối đâu, em nhận sai người rồi."
"Em không nhận sai, chị chính là chủ nhân!" Cô bé mắt điếc tai ngơ, vẫn bày ra vẻ mặt ngây thơ, ấm ức nói tiếp, "Chủ nhân, em rất nhớ chị, em đã nghe lời chị nói, vẫn luôn ngoan ngoãn đứng yên chờ chị, nhưng em chờ chị lâu ơi là lâu, đến mức sắp ngủ mất tiêu rồi, cũng may là cuối cùng chị đã trở lại."
"Không phải..."
"Đồng chí Quách Quả!" Viên cảnh sát đột nhiên quay sang cô với vẻ mặt nghiêm túc, "Phiền cô lấy chứng minh thư ra đây, tôi muốn điều tra một chút."
"..."
Rồi, giờ thì cô có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không tẩy oan được.
...
Quách Quả không ngờ mình chỉ tiện đường ghé thăm Tiểu An, cuối cùng lại bị kéo vào chuyện này. Cô giải thích một hồi lâu rằng chưa từng gặp đứa bé này bao giờ, nhưng viên cảnh sát cũng không tin cô, thậm chí còn lục lọi xem xét toàn bộ tư liệu của cô, không thiếu cái gì, chỉ thiếu mỗi nước lên trời nữa thôi.
Bởi vì hộ tịch của cô mới được làm, hơn nữa phần lý lịch trước đó rỗng tuếch nên ánh mắt của đối phương khi nhìn cô càng chất chứa nghi ngờ. Hỏi cô suốt nửa giờ, đến tân khi chắc chắn là nửa năm nay cô luôn làm việc ở quán cà phê, thêm vào đó là nhà cũng do cảnh sát thuê giúp, không có người thân nào khác cả. Hơn nữa, nhìn cái váy sạch sẽ mà cô bé kia mặc trên người, hoàn toàn không giống người đi lạc nửa năm nay, thế mới tạm thời không nghi ngờ cô nữa.
Lúc này, trời đã tối, trẻ con đương nhiên không thể ở đồn công an mãi được, dù sao cũng phải tìm một chỗ nghỉ ngơi, vì thế mục tiêu mới bị đứa bé bám chặt không rời là Quách Quả liền trở thành ứng cử viên tốt nhất.
Trong lời dặn dò của viên cảnh sát nhất định phải chăm sóc tốt cho đứa trẻ, hơn nữa còn tỏ vẻ anh ta có thể tới kiểm tra bất kỳ lúc nào, Quách Quả đành phải tạm biệt chị Vương và Tiểu An với cái chân bị ôm tới mức tê rần, đau khổ dẫn cô bé kia về nhà nghỉ ngơi.
Đến tận khi về đến nhà, đóng cửa lại rồi, lúc này Quách Quả mới kéo cô bé đang ôm chân mình ra, quan sát từ trên xuống dưới một lượt, sau đó thở dài một cái, mở miệng nói chắc chắn: "Nhóc là khí linh đúng không!"
Lúc ở đồn công an, cô đã phát hiện ra trên người đứa bé này có hơi thở của pháp khí có linh hồn, chỉ khác ở chỗ, pháp khí sẽ mang một chút khí tức hung ác, đặc biệt là pháp khí đã mở linh trí, nhưng kỳ quái nhất là trên người cô bé này lại không có, sạch sẽ như vừa mới ra lò vậy.
Cô bé kia sửng sốt một chút, ngay sau đó mắt trở nên sáng rực lên, hoàn toàn không có ý giấu diếm một chút nào, gật đầu như giã tỏi: "Vâng vâng vâng, em là khí linh của chủ nhân."
Trả lời dứt khoát phết nhỉ? Trong lòng Quách Quả dâng lên một cảm giác quái dị, vốn tưởng nó dính lấy cô nhất định là có mục đích gì, sẽ không dễ dàng để lộ ra mới đúng!
"Vậy chân thân của nhóc là thứ pháp khí gì?" Cô đành phải hỏi tiếp.
"Chủ nhân quên rồi sao, em là Linh Âm mà!"
"Linh Âm?" Quách Quả lại quét mắt nhìn nó thêm lần nữa, "Nhóc biến trở về hình dáng ban đầu cho chị xem nào."
"Vâng, chủ nhân!" Linh Âm không hề do dự, thân mình lóe lên, chỉ nghe thấy tiếng "leng keng", đứa bé trước mắt đã biến mất, thay vào đó, trên mặt đất có hai cái chuông lớn chừng đầu ngón tay cái đang nằm im lìm.
Cô nhặt lên quan sát, hai chiếc chuông nhỏ cực kỳ tinh xảo, bên trên tỏa ra linh quang, vừa nhìn đã biết là một pháp khí cấp cao rồi, pháp khí cấp cao kiểu này có thể trở thành khí linh cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, trên chuông còn khắc đầy hoa văn bùa chú pháp thuật nhỏ li ti, xếp thành hàng chạy dọc xuống bên dưới, dần dần hình thành một đóa hoa năm cánh?
Quách Quả thoáng sửng sốt, sao bông hoa này quen thế nhỉ? Cô vội vàng buông pháp khí trong tay ra, xoay người đi vào phòng ngủ, lục tung pháp bào mà cô đã mặc ở kiếp trước lúc xuyên không tới đây, rách tả tơi vì bị sét đánh. Lần mò một hồi lâu, cuối cùng mới tìm được một cái chuông nhỏ giống Linh Âm, nhưng chỉ có một cái mà thôi.
Cô dùng sức xoa lên, quả nhiên ở bên dưới cái chuông, cô phát hiện ra bông hoa năm cánh giống y như thế. Chẳng qua, hoa ở trên thân Linh Âm là do dùng chú hội tụ nên, còn hoa trên cái chuông của cô chỉ đơn giản là do khắc lên.
Tại sao trên thân pháp khí này lại có ấn ký của Linh Tiêu Phong của cô chứ?
"Chủ nhân..." Không biết Linh Âm vào từ lúc nào, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc chuông đã bị hỏng trên tay cô, dáng vẻ như sắp khóc, "Chủ nhân có chuông mới rồi, không cần Linh Âm nữa ư?" Nói xong liền khóc lên nức nở.
"..." Sao một cái khí linh thôi mà thích diễn thế chứ! Khóe miệng Quách Quả giật giật, cuối cùng vẫn giải thích một câu, "Đây không phải pháp khí, nó chỉ là chuông bình thường thôi. Mà chị, cũng không phải chủ nhân của nhóc đâu!"
"Chủ nhân..." Linh Âm lại chuẩn bị rơi nước mắt.
"Dừng dừng dừng, chúng ta bình tĩnh nói chuyện được không?" Cô vội vàng ngăn cản, nghiêm túc hỏi, "Nói đi, rốt cuộc chủ nhân của nhóc là ai, tên là gì? Còn nữa... Tại sao nhóc lại xuất hiện ở thế giới này?"