- Cậu bé dễ thương ơi.
- Cô gọi tôi làm gì? - Có tiếng nói vang sau lưng cô.
Nhan Lam Lam mỉm cười, không xoay người lại:
- Tôi có thể nhờ cậu thêm một việc không?
- Là gì?
Nhan Lam Lam ngẩng đầu nhìn trần, hình như ở nơi đó có thêm bụi rồi, phải gọi người dọn dẹp thôi.
- Tôi cần cậu phải đưa sức mạnh của cậu cho tôi, ngoài ra cậu phải phục tùng tôi. - Nếu có sức mạnh của cậu nhóc, cô sẽ làm việc nhanh hơn.
- Phục tùng? Tại sao tôi phải làm vậy?
-...
- Tuy nhiên, tôi thấy việc này rất thú vị, tôi muốn xem cô sử dụng tôi như thế nào. - Cậu nhóc mở miệng.
- Vậy hãy cho tôi máu đi, lần trước dù chỉ một ít đã khiến tôi như thế, vậy lần này nếu cho tôi thêm thì tôi sẽ mạnh hơn nữa.
- Không được, nếu muốn nhiều hơn phải lập giao ước.
Sau một lúc, Nhan Lam Lam mở miệng:
- Tôi đồng ý...
*
Sau khi lập xong giao ước, Nhan Lam Lam đứng trong căn nhà lấy ra một lá bùa rồi viết hàng chữ: ' Hình nhân Nhan Lam Lam ' và lấy bật lửa đốt đi, đám tro của nó bay lên rồi tụ lại thành hình của một cô gái, người đó chính là bản sao củ cô - Nhan Lam Lam. Đây là bản sao được làm từ bùa, có tính cách ngoại hình giống hệt Nhan Lam Lam, không khác tí gì. Người cảnh sát mà cô gọi đang trên đường đến đây, cô sẽ xử dụng hình nhân này để tạo bằng chứng ngoại phạm.
*
Nhan Lam Lam đứng trên mái nhà hồi tưởng lý do mình ở đây, cô vung tay, lá bùa theo đó bay ra, trên lá bùa là hàng chữ: ' Một trong những người bắt Ngọc Cẩm '. Lá bùa mờ đi rồi hiện ra một tấm bản đồ từ nơi đây tới nhà của kẻ đó.
Đường phố mùa đông lạnh buốt, từng bông tuyết rơi xuống đây làm mặt đất trắng xóa. Trên đường, có người bước đi thật nhanh, có người lại sánh vai cùng nửa kia bước đi. Nhưng không ai để ý rằng có một bóng đen nhảy từ mái nhà này sang mái nhà kia, bước nhảy của cô ta làm cho chiếc vòng tay rung lên từng đợt.
***
Đứng trước một căn trọ cũ kỹ, Nhan Lam Lam liền mở cửa sổ rồi từ từ tiến vào. Nương nhờ theo ánh đèn đường, cô thấy có một người đàn ông đang ngủ, cô lặng lẽ lấy lá bùa ra, lá bùa trong tay cô bay lên rồi tạo thành một sợi dây thừng trói hắn ta lại. Tên đàn ông đang ngủ giật mình thức giấc, hắn thấy mình đang bị trói trên ghế, hoảng sợ, hắn rõ ràng nhớ bản thân đang ngủ trên giường cơ mà.
Vừa lúc đó, hắn thấy một cô gái đi ra, hiển nhiên người đó chính là Nhan Lam Lam.
- Nói, tại sao các người lại bắt Ngọc Cẩm đi. - Nhan Lam Lam cất giọng lạnh lùng.
- T... Tôi không hiểu cô đang... nói gì...
Khi nói xong, hắn liền cảm thấy không khí dường như giảm đột ngột, không phải lạnh lẽo như hầm băng mà là âm u quỷ dị, cảm giác như có thứ gì đấy làm hắn sởn gai ốc lên. Hắn không biết rằng, cậu bé shota đang đứng cạnh mình.
- Nói. - Nhan Lam Lam quát.
- Vâng, c... chúng tôi là một nhóm bám đuôi Ngọc Cẩm, gồm bốn thành viên, người đầu tiên là tôi, người thứ hai là bảo vệ trường XXX nơi Ngọc Cẩm học, người thứ ba là thầy giáo dạy văn ở trường đó, thứ tư là cảnh sát tên Tuấn Khả ở đồn B. - Hắn nói hết luôn một lần, cầu mong cô tha cho.
Mặt hắn trắng bệch vì quá sợ, bắt đầu van xin:
- Giờ cô biết sự thật rồi, xin hãy tha cho tôi đi, làm ơn, cô cần gì cũng được, để tôi đi đi mà.
- Ồ, ngươi muốn ' đi ' sao, vậy thì nhân danh Thượng đế, ta sẽ để ngươi ' đi '. - Không biết từ bao giờ, trong tay Nhan Lam Lam là một con dao to, hai tay cô đều đeo găng, chân đi đôi giày đàn ông ngoại cỡ, một tay là dao, tay còn lại là một cái túi để đựng đồ thể thao.
- Làm ơn, đừng mà...
Dường như hắn cố hét lên nhưng lại không ra tiếng nào, đôi mắt hắn trợn trắng, người đầy mồ hôi vì hoảng loạn.
Nhan Lam Lam nhấc tay, con dao được nhấc lên chỉ thẳng vào mặt hắn, không chần chừ, cô một đường chém xuống, máu từ đó văng ra.
***
Đêm nay là một đêm thật đẹp, mặt trăng vẫn dịu dàng soi sáng mọi thứ, cả thành phố vẫn đẹp như chưa từng xảy ra chuyện gì.