- Bệ hạ, ả Nhạn Thư kia đã mang thai rồi.
- Ta biết. Không biết nó đã bỏ bùa chú nào mà khiến cả thái tử cũng phải đối đầu với trẫm để bảo vệ cô ta, đúng là làm ta tức chết mà.
- Vậy bệ hạ có muốn đứa trẻ đó sinh ra không?
- Tuy là con của Thiên Phong, nhưng ả tiện nhân kia khiến ta không vừa mắt chút nào.
- Là con của thái tử, vậy cứ để nó được sinh ra cũng không sao, nhưng nó có lớn lên bình an hay không thì còn phải tùy vào quyết định của bệ hạ.
- Ngươi có kế gì?
Hắn thì thầm vào tai bệ hạ một lúc. Thấy lời hắn nói đúng là một kế sách hoàn hảo, bệ hạ cười và đồng ý.
Hôm sau, ông cho người tới thư phòng của Thiên Phong, chàng thấy nhiều lính xông vào và đóng cửa lại, chàng đã nghi ngờ rồi hỏi:
- Ai cho các ngươi tự ý xông vào thư phòng của thái tử?
- Xin lỗi ngài, chúng thần chỉ còn cách phụng chỉ. Các ngươi, trói thái tử lại, mang đi.
- To gan, các ngươi lại dám động tới cả t?
Họ không nói gì rồi xông vào trói Thiên Phong lại. Đó là chỉ thị của bệ hạ, người muốn nhốt chàng vào Thận Tú cung, là cung điện vô cùng xa so với Đông Từ cung, hay nói cách khác chính là cung điện cuối cùng của triều đình Trữ Chu, quanh năm chẳng có ai bước qua cả. Họ bịt miệng Thiên Phong lại rồi lén mang đi.
Cứ như vậy, hai ngày sau Nhạn Thư không thấy Thiên Phong qua thăm, nàng bắt đầu lo lắng, nàng quyết định qua cung của Thiên Phong để xem chàng có ổn không.
Nhưng khi vừa bước vào tới cửa cung, nàng thấy chàng đang ôm ấp một nữ nhân khác, nàng đau lòng bỏ về.
Đó thực chất chỉ là một màn kịch mà hoàng thượng và tên nịnh thần tạo ra. Nam nhân kia chẳng qua chỉ là một người được bệ hạ chọn có hình dáng giống với Thiên Phong, hơn nữa còn mặc y phục của chàng, chẳng trách khiến Nhạn Thư hiểu lầm như thế.
Nàng trở về Đông Từ cung, khóc lóc buồn bã, Giai Tình thấy nàng buồn, cả buổi chẳng chịu uống một giọt nước, liền bước vào và hỏi chuyện:
- Tỷ có chuyện gì sao? Tỷ không quan tâm sức khỏe thì thôi đi, nhưng không thể bỏ đói con được.
- Chàng ấy đã thực sự thay lòng rồi.
- Không thể nào. Thiên Phong yêu tỷ như vậy, sao có thể nói thay lòng là được. Hơn nữa tỷ còn đang mang thai, sao chàng ấy có thể làm vậy?
- Ta không biết, chính mắt ta nhìn thấy chàng đã ôm ấp một nữ nhân khác.
- Chắc chắn chuyện này có hiểu lầm gì đó, tỷ tuyệt đối đừng mắc lừa, người đứng sau chuyện này đang muốn chia rẽ tình cảm giữa tỷ vào Thiên Phong, nhất định không được để bị lừa.
- Cũng đúng. Sao ta lại có thể hồ đồ như thế, chưa tìm hiểu kĩ đã nghi ngờ chàng. Đa tạ muội đã giúp ta tỉnh táo lại.
- Thôi được rồi, tỷ mau ăn đi, nếu không sẽ tổn hại cả tỷ lẫn con nữa.
Thiên Phong ở Thận Tú cung, ngày ngày đập cửa nhưng chẳng có ai thưa để thả chàng ra.
Được nửa tháng, thái giám Du Thần đến và mời Thiên Phong tới Ngự Hoa viên, bệ hạ có chuyện muốn gặp.
Chàng nghi ngờ có chuyện gì đó mờ ám liền nổi trận lôi đình với Du Thần:
- Ngươi cút nhanh. Ta không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán được ngươi đã nói gì với cha để hại ta, giờ lại đến mời ta, đúng là giả tạo hết sức.
- Thái tử xin đừng nói khó nghe như vậy. Thần thì có thể nói gì với bệ hạ được. Người còn đang chờ ngài qua đó, mời!
Thiên Phong tới Ngự Hoa viên, thấy bệ hạ đã bày sẵn thịt rượu để chờ chàng, chàng tiến gần lại hỏi cha:
- Có phải người đã hạ chỉ nhốt con lại?
- Đúng vậy.
- Tại sao người phải làm vậy?
- Con trai, ta thấy con suốt ngày chỉ chăm chăm vào mấy quyển sách, lao tâm vào chuyện triều chính, ta là thương con, muốn con được nghỉ ngơi một thời gian.
- Tại sao người không nói với con, người lại giam lỏng con ở lãnh cung dành cho những phi tần phạm tội nặng? Con ở đó, ngày ngày chán nản, không có lấy một bóng người tâm sự, nếu còn ở thêm, con sẽ phát điên mất.
- Được rồi. Chính vì thế nên hôm nay cha con ta mới phải uống rượu để giải sầu. Hôm nay cha đích thân mời con.
- Không được. Đã lâu con không tới Đông Từ cung, Nhạn Thư đang mang thai, con không thể để nàng ở đó một mình.
- Chẳng phải Giai Tình thường xuyên qua lại ở đó hay sao? Con lo cái gì? Ngồi xuống, mau.
Thiên Phong lưỡng lự mãi nhưng lại bị bệ hạ kéo tay ngồi xuống. Người rót cho Thiên Phong một ly rượu đầy:
- Hôm nay con phải tâm sự với ta, không say không về, cạn ly.
Thiên Phong thấy hôm nay cha rất lạ, nghĩ người có tâm sự nên ở lại nghe người nói.
Bệ hạ lòng vòng cũng chỉ nói mấy chuyện chẳng đâu vào đâu. Nói thì ít mà rót rượu thì nhiều, biết Thiên Phong tửu lượng kém, chàng uống hai ly đầu óc đã quay cuồng.
Du Thần thấy cơ hội tới, liền tới Bắc Từ cung mời Giai Tình tới Ngự Hoa viên.
Thiên Phong mặt đã đỏ bừng, đi đứng loạng choạng, Giai Tình vừa tới thấy Thiên Phong như vậy, nàng liền đỡ vội để chàng không bị ngã:
- Giai Tình, con mau đưa nó về, nó say quá rồi.
- Sao bệ hạ lại để chàng ấy uống say như vậy?
- Nó ngồi nói chuyện cùng trẫm, không ngừng được ly nên uống hơi quá, thôi không nói nữa, mau đưa nó về Bắc Từ cung.
Thấy Giai Tình đã đi, bệ hạ sai Du Thần đi tới Đông Từ cung, hắn bẩm báo:
- Bẩm thái tử phi, Giai Tình nương nương mời người qua Bắc Từ cung một chuyến.
- Không phải muội ấy vừa từ đây về sao?
- Nương nương nói có chuyện gấp, mong thái tử phi nhanh chóng qua đó.
- Được, ngươi lui đi.
Nhạn Thư qua đó, thấy Giai Tình đang đỡ Thiên Phong, còn chàng thì đi đứng không vững, nàng đứng lấp vào bức tường để quan sát.
Vào trong, Thiên Phong ngã xuống, đè cả vào người Giai Tình, nàng cố gắng để dậy mà không được, Nhạn Thư thấy chuyện, nàng đi vào để kéo Thiên Phong lại, nhưng chàng lại đẩy Nhạn Thư ngã xuống đất. Giai Tình tức giận, dùng hết sức đẩy chàng ra rồi tới chỗ Nhạn Thư kéo chàng dậy:
- Tỷ đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện không phải như tỷ nghĩ đâu.
- Ta thì có thể nghĩ được gì, thôi, muội đỡ chàng ấy dậy rồi giúp chàng ấy tỉnh rượu đi, ta quay về Đông Từ cung.
Giai Tình đi nấu canh giải rượu cho Thiên Phong.
Khi chàng tỉnh dậy, thấy mình đang nằm ở Bắc Từ cung, chàng mới giật mình bật dậy, hỏi Giai Tình:
- Sao ta lại ở đây?
- Chàng vì quá chén với bệ hạ lên thần thức không ổn định, bệ hạ kêu thiếp đưa chàng về đây. Chàng mau tới Đông Từ cung thì hơn, Nhạn Thư vì đỡ chàng đã bị chàng đẩy ngã, tỷ ấy đang rất buồn đấy.
- Ta đã đẩy ngã nàng ấy sao?
- Tỷ ấy muốn tốt cho chàng, vậy mà lại bị chàng đẩy ngã như vậy, chàng mau đi xin lỗi tỷ ấy đi.
Thiên Phong chạy vội tới Đông Từ cung, thấy người hầu đang băng vết thương ở tay cho nàng, chàng đuổi họ ra rồi tự tay làm:
- Ta xin lỗi.
- Không sao, chàng say như vậy, sao có thể nhớ mình đã làm những gì chứ.
- Đau không?
- Không, chỉ là chút vết thương nhỏ thôi.
- Ta thề từ giờ sẽ không đụng vào một giọt rượu nào hết. Xin lỗi nàng, xin lỗi con của ta.