Vài phút sau có một chiếc ô tô khác đến. Một người đàn ông vội vã mở cửa bước xuống. Đó là Bạch Nhật - quản gia của Liễu gia.
Ông ta nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng trước mắt không khỏi sững sốt.
- Mình đến chậm mất rồi!
Sau đó lại gần xe kiểm tra thì thấy lão gia và phu nhân đều đã qua đời.
Nhìn hai người chết không nhắm mắt, ông đau lòng tột độ.
- Kẻ nào đã hại Liễu gia ra nông nổi này!
Bạch Nhật vẫn không thể tin sự việc trước mắt mình là thật, quỳ bên thi thể hai người họ ông cố chấp lay lay với hy vọng phép màu sẽ xuất hiện:
- Lão gia, phu nhân hai người tỉnh lại đi! Không có các ngài trên dưới Liễu gia biết phải làm sao?
Nhưng cuối cùng ông chỉ còn cách chấp nhận hiện thực, hy vọng đó là bất khả thi, sẽ không có phép màu gì cả, Liễu An Lâm và Lệ Hoa đã ra đi thật rồi.
Trong lúc đang khóc thương ông bà chủ, chợt nhớ ra còn có nhị tiểu thư.
Bạch Nhật phá cửa sau ô tô phát hiện Liễu An Nghi thương tích đầy mình nhưng rất may vẫn còn hơi thở.
- Tạ ơn trời phật! Tiểu thư vẫn còn sống!
Lúc này ông bình tĩnh trở lại, cẩn thân bế cô ra ngoài và đưa vào xe mình.
- Nhị tiểu thư là hy vọng cuối cùng của Liễu gia.
Giờ đây Liễu gia đã phá sản trong tích tắc, tai nạn của chủ nhân luôn khiến cho ông nghi ngờ là có ẩn tình, có thể có liên quan đến đại tiểu thư Liễu An Như.
Để đảm bảo an toàn cho Liễu An Nghi, trước khi rời đi Bạch quản gia quyết định nán lại dàn xếp hiện trường.
Vì xe đâm vào hàng rào chắn và gần như sắp ngã xuống vực nên Bạch Nhật mở cửa xe sau ra, đặt một chiếc giày của cô gần vách đá để dàn dựng hiện trường như thể cô đã bị rơi xuống vực.
Nếu để tên chủ mưu kia biết nhị tiểu thư còn sống chắc chắn sẽ không tha cho cô.
Xong xuôi ông đến chỗ thi thể ông bà chủ quỳ lạy từ biệt.
- Tha thứ cho tôi không thể đưa tiễn chủ nhân về nơi an nghỉ cuối cùng!
Bạch quản gia giơ ba ngón tay thề trước thi hài của Liễu An Lâm và Lệ Hoa:
- Tôi Bạch Nhật, nguyện thay ông bà chủ bảo vệ chăm sóc tiểu thư suốt đời!
- Hai người xin hãy yên tâm mà nhắm mắt xuôi tay, việc của Liễu gia tôi sẽ điều tra rõ ràng, mọi việc xử lý theo mong muốn của nhị tiểu thư.
Nói rồi ông dập đầu ba cái bày tỏ sự thành kính của mình, mắt không kiềm được dòng lệ nóng hổi.
Mặc dù rất đau lòng nhưng ông phải rời đi để cứu sống tiểu thư.
Ông gọi điện thoại nặc danh cho cảnh sát báo có tai nạn trên đoạn đèo đó.
Liễu An Nghi được Bạch quản gia đưa đến bệnh viện gần đó trong tình trạng hôn mê bất tỉnh. Nhưng vì thiết bị y tế ở đây quá kém nên họ đã chuyển cô sang một bệnh viện lớn hơn.
Tất nhiên ông đã làm giả danh tính cho nhị tiểu thư của mình, không để cho những kẻ có âm mưu đánh hơi được. Bây giờ thân phận thật sự của cô chính là mối nguy hiểm lớn nhất.
Tại đây Liễu An Nghi phải trải qua một ca phẫu thuật, tính mạng của cô như ngàn cân treo sợi tóc.
Bạch Nhật lo lắng đợi bênh ngoài gần 4 tiếng đồng hồ.
Ông mở điện thoại ra thì thấy tin tức Thẩm thị mở cuộc họp báo về một hạng mục đầu tư lớn, tin tức này ngay lập tức thu hút được sự chú ý với ông ta.
Nhìn vẻ mặt tự đắc của Thẩm Thiên Thành khi công bố mở đầu tư hạng mục khu đất phía Tây khiến Bạch Nhật tức điên người.
- Thì ra là ông chính là kẻ phản bội!
Tin tức tiếp theo mới thật sự khiến ông căm phẫn.
" Tôi còn một tin cực quan trọng muốn thông báo. Thẩm thị đã mua lại hết cổ phần của tập đoàn Liễu thị và sáp nhập vào Thẩm thị, tuy nhiên tôi sẽ trao lại quyền quản lý cho người phù hợp nhất, không ai khác chính là cô Liễu An Như."
"Dù sao đây cũng là tâm huyết của người bạn già Liễu An Lâm suốt bao nhiêu năm nay. Tôi không biết đã có khó khăn gì xảy ra nhưng thật tiếc khi Liễu thị không còn đứng vững trên thương trường khốc liệt này. Đây là việc cuối cùng tôi có thể làm cho ông ấy!"
Những lời giả nhân giả nghĩa khiến Bạch Nhật vô cùng khinh thường. Bao năm qua chủ nhân lại không nhận ra ông ta còn có bộ mặt tiểu nhân này để rồi bị đâm sau lưng một vố khiến Liễu gia người mất, nhà tan.
Thấy Thẩm Thiên Thành nhắc đến Liễu An Như xem ra khúc mắt trong lòng Bạch Nhật đã giải được rồi.
Không ngờ một Liễu gia cơ ngơi đồ sộ lại bị hủy trong tay vị thiên kim đại tiểu thư này.
Xâu chuỗi lại mọi việc từ lúc Liễu An Như thay đổi thái độ cho đến việc gợi ý cho Liễu An Lâm đi nghỉ dưỡng cùng vợ và con gái, Bạch Nhật rõ được cô ta đã dụng tâm biết bao nhiêu cho kế hoạch này.
Chỉ là ông không biết tai nạn này là cố ý dàn dựng hay chỉ là xui rủi ập đến.
Một tiếng "ting" vang lên làm đứt đi luồn suy nghĩ của Bạch quản gia.
Đèn báo hiệu trước phòng phẫu thuật đã tắt, đồng nghĩa ca phẫu thuật của Liễu An Nghi đã kết thúc rồi.
Bạch Nhật nóng lòng chờ bác sĩ ra để hỏi thăm tình hình.
- Thưa bác sĩ! Tình trạng của tiểu thư nhà tôi sao rồi?
- Ca phẫu thuật rất thành công. Tính mạng của cô ấy không còn nguy hiểm nữa nhưng rất tiếc...
Hai chữ này bất kì ai đứng trước cửa phòng phẫu thuật nghe cũng không dễ chịu chút nào.
- Cô ấy bị sao vậy bác sĩ?
- Đôi mắt cô ấy bị tổn thương nghiêm trọng vì vụn kính đâm vào, sợ rằng sau này không thể nhìn được nữa.
Nghe được tin này như sét đánh ngang tai. Bạch quản gia đau lòng vô cùng:
- Tiểu thư của tôi thật đáng thương!
Bác sĩ nói tiếp:
- Thật ra vẫn có khả năng mắt cô ấy sáng lại nếu được thay giác mạc, tuy nhiên bệnh viện trong nước rất khó thực hiện được. Tôi nghĩ nên đưa cô ấy sang nước Y, ở đó có nhiều bác sĩ giỏi và điều kiện cũng tốt hơn. Tuy nhiên tôi không chắc vì phần trăm hồi phục khá thấp.
Bạch Nhật như có lại một tia hy vọng:
- Cho dù chỉ còn lại 1% tôi cũng sẽ cố tìm cách giúp cô chữa trị. Tiểu thư nhà tôi cũng rất kiên cường.
Bác sĩ lại nói rằng mốc thời gian 3 tháng rất quan trọng, nếu như không tỉnh có nguy cơ cô sẽ ngủ cả đời.
Bạch Nhật cực kỳ lo lắng cho cô. Ông bà chủ với ông ân trọng như núi cho nên bây giờ bằng mọi giá ông sẽ bảo vệ tiểu thư an toàn.
Chứng kiến cô từ nhỏ đến lớn, nếu không phải vì thân phận chủ tớ, ông đã xem cô như người thân của mình.
Chỉ cần cô còn một hơi thở ông sẽ không bỏ cuộc. Bạch Nhật dùng tiền ngăn chặn mọi tin tức về cô truyền ra bên ngoài, sau đó bí mật đưa cô sang nước Y tiếp tục điều trị.
Mà ở đó có một người có khả năng giúp được cô.