Harry vội vã gấp lại chăn mền. Nhanh chóng, nó chạy ra ngoài với hình ảnh luộm thuộm chẳng khác thường ngày.
- Trông chừng món thịt muối. Mẹ Petunia đi gọi Dudley dậy rồi. - Vesley cố gắng giữ khoảng cách với Harry trước mặt ông bà Dursley, họ không thích thằng bé nhà Potter này tẹo nào.
- Vâng, chị Vesley. - Harry lễ phép, nhanh chạy tới chỗ cái xoong.
Vernon bước vào phòng bếp, hôn chào buổi sáng với con gái yêu là điều trước nhất ông ta làm.
Petunia và Dudley Dursley xuất hiện ở nhà bếp, thằng Dudley được chải chuốt gọn gàng, thằng bé giống hệt cha nó, mập mạp, hồng hào, và khó có thể nhìn thấy cổ.
- Dậy rồi hả, nhìn đẹp trai phết đó, Dudley. - Vesley khen tặng, dù Vesley không qua thích những người mập mạp, ở Mafouchusy, Vesley được dạy lấy thanh mảnh làm đầu, ăn uống kiêng cử đủ thứ. Có lẽ cũng vì thói quen ăn uống chừng mực và luôn giữ dáng, nên Vesley khác hẳn thằng Dudley, Vesley hơi gầy, thịt mỡ có đủ, dáng người cũng rất cao, sắp thành một thiếu nữ. Nhìn thế nào thì Vesley vẫn thuận mắt hơn hắn em mình.
Dudley phổng mũi, nó kênh kiệu:
- Em thừa biết. - Nó nói như thể hiển nhiên.
- Rồi, đếm quà đi. - Vesley liếc tới cái bàn chất đầy quà to nhỏ, năm nào chẳng thế và năm nào thằng Dudley cũng làm việc đếm quà.
Dudley chạy như bay tới cái bàn, nhưng với thân hình tròn ú như heo của nó, chạy cũng như Vesley đi bộ thôi. Đếm đi đếm lại, xong xuôi, nó xịu mặt xuống. Thấy nó không vui, Vernon hỏi ngay:
- Sao thế?
- Ít quà hơn năm ngoái, có ba sáu món hà.
- Qùa của dì Marge nằm dưới món quà to của ba má nữa chi, nhóc? Đếm sót rồi. - Vesley cười cười, việc này khiến thằng Dudley đỏ cả mặt, nhưng nó không dám cãi lại, vì nó biết, mình sẽ thua.
- Cũng chỉ có ba mươi bảy món, vẫn ít hơn. Không chịu đâu. - Dudley ngồi bệt xuống đất, nhõng nhẽo vói ba má nó.
- Ba, má sẽ mua thêm cho em hai món quà nữa. Và em có thể lấy mấy món quà của chị, nếu em thích. - Vesley đưa ra quyết định ngay, Vesley mong muốn sẽ có buổi sáng sinh nhật yên bình.
Dudley nhìn ba má mình, sau đó nhìn tới đống quà của chị gái, nó đứng phắt dậy, hỏi ngay:
- Thiệt hôn?
Ông bà Dursley đương nhiên là không ý kiến, vì họ đồng ý với cách làm của Vesley, con bé luôn trưởng thành hơn Dudley, nhưng cả hai đứa con họ đều ngoan nhất thế giới.
- Nếu em ngoan. - Vesley đáp,
Nghe thế, thằng bé chạy tới chỗ đống quà của Vesley, cầm lên vài món rồi lắc qua lắc lại, mắt sáng rỡ:
- Vậy thì được rồi.
Khi thằng Dudley hí hoáy mở quà, tiếng chuông điện thoại reo, Petunia đi nghe máy, và lúc bà ta trở lại khuôn mặt như bị ai nói xấu:
- Anh à, Figg không nhận giữ thằng Potter được, bà ấy bị gãy giò.
Dudley ngưng động tác mở quà lại, mặt nó kinh hoàng, miệng mở há hốc. Còn thằng Harry thì vui lắm, thằng bé như được giải thoát, có lẽ chúa đã ghé thăm nó?
- Hay dẫn Potter theo đi, dù sao xe cũng còn chỗ. - Vesley đề nghị, ông Vernon vừa mua hẳn một cái xe du lịch to tướng, đủ chở cả chục người.
Petunia chậc lưỡi, cũng đâu còn cách nào, bà không thể nhờ Marge giữ Harry, vì Marge ghét thằng bé kinh khủng, cũng không thể để nó ở nhà, bà sợ nhà mình sẽ banh thành từng mảnh. Hơi khó khăn, nhưng bà quyết định nghe theo ý công chúa nhỏ của mình, vì cứa nếu dây dưa thế này thì thể nào cậu quý tử cũng sẽ khóc thét thôi. Nhưng Vernon lại không đồng ý lắm, song cuối cùng cũng vị Dudley mếu máo như sắp khóc mà ông Vernon đành chấp thuận đề nghị của Vesley. Nhưng việc ông Vernon chấp thuận dẫn theo Harry làm Dudley khóc to hơn.
- Dudley, nếu em ngưng khóc và ngoan ngoãn, chị sẽ tặng cho em con người rối Hitunes, sao, chịu hôn? - Vesley lại đưa ra đề nghị, Vesley ghét mỗi lần thằng nhóc khóc, không quan tâm khóc giả hay thật, Vesley vẫn ghét.
Dudley nín bặt, nó hỏi lại:
- Thiệt hôn?
Thấy Vesley gật đầu, nó trở nên vui vẻ:
- Vậy thì cho thằng khố rách áo ôm ấy theo cũng được.
Ông bà Dursley vui mừng vì có một cô con gái có thể khắc chế thằng quý tử mình. Còn Harry, lòng nó vui sướng khôn tả, nó cá chắc chúa đã ghé thăm nó rồi, hoặc chí ít là ánh sáng của vị thần may mắn chiếu nhẹ lên người nó, nó có thể ngồi lên chiếc xe mà nó chưa từng ngồi, đến nơi nó luôn muốn tới lần đầu trong đời.
Tiếng chuông cửa reo lên, khách mời đã tới. Là thằng bạn của Dudley - Piers Polkiss, thằng nhỏ ấy đi cùng mẹ nó. Thằng bé Piers này theo một nghĩa nào đó nó là đàn em của Dudley. Vesley từng thấy thằng nhóc này giữ chặt tay Harry để Dudley thực hành môn 'thể dục đấm Potter'.
Vì khách tới, nên tất cả cùng ra xe để tới sở thú, lúc mọi người ra ngoài hết và lên xa cả, Vernon kéo Harry lại, gằn giọng dặn dò nó không được làm gì kỳ quái, vì hôm nay là sinh nhật tuổi mười một của quý tử và công chúa của ông ta. Harry hứa chắc, nhưng Vernon chả thèm tin và kéo nó lên xe.
Sinh nhật của Vesley và Dudley rơi vào thứ bảy, một ngày đẹp trời, và sở thú đầy những gia đình dắt theo con cái họ. Dudley đòi ăn kem, ông Vernon liên mua cho nó, Vesley và Piers mỗi đứa một cây kem sô - cô - la tổ chảng đắt nhất trên bảng giá. Harry cũng có một cây, một cây kem chanh giá bèo, vì ông bà Dursley chậm tay nên không kéo kịp thằng Harry đi ngay khi cô bán kem hỏi tới nó muốn ăn kem vị gì. Vernon cũng không thể không tỏ ra tử tế mà mà đi luôn, ông đành mua đại cho thằng nhóc loại kem giá rẻ nhất. Nhưng thằng Harry cũng vui ghê gớm, nó có bao giờ được vừa liếm một cái kem vừa dạo trong sở thú đâu.
Dạo quanh sở thú tới trưa, họ ghé vào nhà hàng và ăn uống, ông Vernon gọi bánh kem to đùng cho Vesley và Dudley, bánh hai tầng phủ đầy kem, bọn trẻ nhà ông đều thích ăn kem hơn ăn bánh, thằng Dudley chê không đủ kem, mém nữa là gào khóc hất cẳng cái bánh kem lẫn cái bàn xuống đất, may có Vesley nhắc tới chuyện hồi sáng, thế là thằng Dudley trở nên ngoan ngoãn. Bánh kem được chia đều, sau khi no nê vẫn còn dư, thế là Vernon cho thằng Harry chén sạch, Dudley cũng không có ý kiến gì, nó muốn con rối mà.
Sau khi dùng xong bữa trưa, tất cả đến khu chuồng nuôi các loại bò sát. Vesley biết chúng, rất rõ, Vesley từng thấy mẹ mình - Bà Swanape Mafouchusy nuôi con Lake Tusa - Con trăn khổng lồ. Swanape chăm sóc nó dữ lắm, con trăn bự tổ chảng giống đực ấy mỗi lần thấy Vesley là như muốn nuốt chửng luôn cô nàng, Vesley cũng vì thế mà ghét cay ghét đắng loài bò sát khổng lồ đó, đúng hơn là vì sợ mà ghét, có lần còn bị hình ảnh con trăn đó ám ảnh, nghĩ lại cũng kinh hoàng.
Vesley cố giữ khoảng cách với bọn côn trùng bò sát này, dù bọn chúng được cách ly trong buồng kính.