Lâm Vương như bị lạc vào một thế giới khác, không để ý có người đang đứng sau.
Khà khà...
Bối Bối chuẩn bị tư thế sẵn sàng, tay nắm thành quyền, nhếch miệng. Bàn tay trắng mịn tung cước về phía Lâm Vương.
Như có một thứ gì đó làm Vương tỉnh lại. Cậu thu lại nụ cười, đôi mắt híp lại sâu thẳm, toàn người thoát ra sát khí. Đôi chân nhẹ nhàng di chuyển quay về phía người đánh lén, đỡ lấy đòn đối phương.
- Bối Nhi, sao lại là em? - Lâm Vương sửng sốt ngạc nhiên. Đôi mắt sâu thẳm bỗng trở nên mềm mại.
- Sao lại không phải là em? Không nói nữa, anh mau tiếp chiêu đi!
Nói rồi, Bối Bối đá chân lên phần vai của Lâm Vương. Cậu chỉ dùng tay nhẹ nhàng đỡ lấy sợ làm cô bị thương.
- Vương ca ca, anh mà không tiếp chiêu cẩn thận, em sẽ không chơi với anh nữa!
Bối Bối tức giận. Cảm giác lòng tự trọng bị tổn thương. Rõ ràng cô dùng lực nhiều như vậy mà tại sao Vương ca ca lại có thể chỉ dùng một tay nhẹ nhàng đỡ lấy?
Lâm Vương cười khẽ:
- Được được, anh tiếp chiêu của em!
Ngay lúc vừa nói xong, Lâm Vương đã dùng tay trái của mình cầm lấy tay kia của cô xoay một vòng. Chân vòng một lượt vào chân cô. Bối Bối nhanh mắt nhìn thấy nhảy lên nhưng Lâm Vương kịp thời khóa tay Bối Bối lại không cho cô cơ hội phản kháng. Tay phải tiếp tục trêu đùa cô, khóa cô vào lồng ngực lớn, mặc cô giãy dụa.
- Thế nào? Em đồng ý thua thì anh thả em ra!
Giọng nói đầy dịu dàng cất lên. Ừm, chỉ cần cô nói thua cậu sẽ thả. Tuy nhiên, biết cái tính bướng bỉnh của cô đương nhiên sẽ không dễ dàng nói nên cậu nhân cơ hội ăn đậu hũ của cô.
Bối Bối hiển nhiên vô cùng tức giận. Tại sao lại có thể như vậy? Chẳng nhẽ công phu mà Thẩm đại tỷ dạy không có tác dụng? Hừ, Thẩm đại tỷ, hôm nào gặp ta sẽ xử lí tỷ sau...
Ở phòng ăn của Thẩm gia, Thẩm Linh hắt xì một cái rõ to...
- Đại tiểu thư, người bị cảm sao?
- Không có! Chắc tên nam nhân kia nhớ ta!
Người hầu nghiêng đầu: Nam nhân? Chẳng lẽ tiểu thư có bạn trai? Phải báo cho lão gia và phu nhân mới được.
.....
Thấy em gái bảo bối lâu không vào, Hàn Long Thần đi ra ngoài. Lọt vào ngay tầm mắt chính là hình ảnh một trai một gái đang sát người vào nhau.
- Lâm tiểu tử, cậu đang làm gì em gái của tôi vậy?
Nghe thấy giọng nói lạnh buốt ấy thì cả hai người đang giằng co bỗng dừng lại. Một người thì tiếc nuối, một người thì vui vẻ.
- Anh, anh! Vương ca ca bắt nạt em!
Lâm Vương nghe xong nhíu mày:
- Bối Nhi, em dùng từ chuẩn xác có được không? Anh nào có bắt nạt em? Là do em tấn công anh trước mà!
Hàn Long Thần nắm bắt được vấn đề:
- Tấn công? Bối Nhi, em học võ sao?
Bối Bối đổ mồ hôi hột, chối lấy chối để:
- Em.. em mới là không có!
Long Thần nheo mắt:
- Nếu để anh phát hiện em có gì giấu anh, anh sẽ trừ vào tiền tiêu của em!
Người nào đó vùng vẫy khỏi bẫy của Lâm Vương, chân chó chạy tới làm nũng:
- Anh Thần, huhu... Là Thẩm đại tỷ dạy em mà! Cậu ấy bảo em ít nhất cũng phải có thứ phòng thân ngộ nhỡ có tình huống xấu xảy ra! Huhu, đừng cắt tiền tiêu của em!
Long Thần nghe được đáp án hài lòng mới cười:
- Được rồi, vào ăn nốt bữa sáng đi!- Quay ra nhìn Lâm Vương - Cậu không có ý định vào nhà?
- Đương nhiên có!
Bối Bối đi trước mặc niệm cho Thẩm Linh: Thẩm đại tỷ, lần này ta sai. Nếu ca ca tiểu nhân bắt được mong người tìm được lối thoát.
Tại phòng khách Thẩm gia, Thẩm Linh lần nữa hắt xì... Mẹ kiếp, chắc chắn tên xú nam nhân kia đang nói xấu ta với ai đó. Lần sau gặp nhất định xử tận tay... Hừ...