Mục lục
Trung Cung Lệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với Tang Chi, nửa ngày ở bên Tố Lặc lại nghiễm nhiên trở thành quãng thời gian vui vẻ ngắn ngủi nhất của nàng ở thế giới này. Nàng, ngoài dự đoán, lại bắt đầu có chút ngóng trông có dịp để tới Vĩnh Thọ cung rồi.
Tuy rằng nàng chưa biết Tố Lặc rốt cuộc là có thân phận gì – Tang Chi vốn đã tự coi người kia là một Cách cách, vì tuổi tác của nàng cũng không lớn lắm – nhưng dù là thân phận gì, nàng đối với Tang Chi mà nói vẫn thật đặc biệt. Loại 'đặc biệt' này lại càng trở nên rõ ràng khi Tang Chi quay trở về Trữ Tú cung. Đúng vậy, Tang Chi nghĩ, Tố Lặc nói không sai, bản thân nàng không giống cung nữ, vì vậy nên nàng cũng chẳng thể khúm núm nịnh bợ như những cung nữ kia, chẳng thể nhẫn nhục chịu đựng, theo đóm ăn tàn.
Cả tòa thành này khiến cho nàng cảm thấy chán ghét.
Tang Chi lại sinh oán trách trong lòng, không chút muốn ở lại nơi này. Nhưng nàng lại thân bất do kỷ, căn bản thì muốn ra cũng không thể ra. Thừa Càn cung ngày càng tấp nập bận rộn, mà tâm tư của Tang Chi lại chẳng phải ở nơi đây, cứ như thế máy móc làm cho tốt mấy chuyện tạp vụ mà nàng được giao phó. Nghe nói hết thảy là đều để chuẩn bị cho Thiên Thu lệnh tiết, nàng cũng không có chút khái niệm. Nhưng chỉ cần có cơ hội nàng liền chạy tới Vĩnh Thọ cung, tiếc rằng không phải lần nào tới cũng có thể gặp được Tố Lặc. Thậm chí qua rất nhiều lần nàng cũng không thấy Tố Lặc ở nơi đó. Đã hơn một tháng trôi qua, một tháng này Tang Chi lĩnh mệnh tới Vĩnh Thọ cung đã nhiều lần, nhưng lại chẳng chạm mặt Tố Lặc dù chỉ một lần.
Tang Chi không khỏi chán nản xuống tinh thần. Ngày hôm đó vừa trở lại Trữ Tú cung không bao lâu đã nghe báo có người tìm nàng. Nguyên là nàng rất vui mừng, những tưởng Tố Lặc tới tìm mình, nhưng vừa nghĩ đã thấy không có khả năng là người kia. Tố Lạc tuyệt đối không phải là cung nữ, hơn nữa cũng nhất định sẽ không tới đây tìm nàng. Vừa mông lung suy nghĩ vừa đi ra cửa, Tang Chi khẽ giật mình,
"Lục Oanh!"
"Tang Chi tỷ tỷ." Lục Oanh cười thật ngọt ngào, thời khắc nàng đi về phía mình, Tang Chi thậm chí còn có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh. Dù sao Lục Oanh là người bên cạnh Hoàng quý phi nương nương, địa vị này so với các nàng cũng cao hơn ít nhiều.
Tang Chi đương nhiên là vui vẻ cao hứng, "Lục Oanh, rốt cuộc cũng gặp được muội rồi!"
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ vẫn khỏe chứ?", Lục Oanh nắm lấy bàn tay Tang Chi, "Thật quá bận rộn, lâu nay ta muốn tìm tỷ tỷ cũng không có chút thời gian rảnh, tới hôm nay mới có thể tới thăm. Tỷ tỷ sẽ không trách muội chứ?"
Tang Chi cười nhẹ, "Sao thể thể trách muội đây! Ta hiểu mà, a." Lại nói, "Chuyện ngày đó cảm ơn muội có lời, bằng không ta đã phải đi Khôn Ninh cung rồi."
"Chuyện nên làm thôi, muội cũng rất vui. Hơn nữa tỷ tỷ cũng chẳng trách muội chăm sóc tỷ tỷ không chu đáo..."
Tang Chi lắc đầu, "Chăm sóc chu đáo hay không là việc của chính mình, sao ta có thể trách muội."
"Tang Chi tỷ tỷ, dường như tỷ tỷ đã thay đổi rất nhiều...", nàng có hơi giật mình nhìn Tang Chi, ánh mắt có chút dò xét, "Trước kia tuy rằng tỷ tỷ lớn tuổi hơn muội, nhưng tâm tính luôn như của tiểu hài tử. Tỷ tỷ lương thiện lại thật thà, trước nay muội vẫn luôn lo lắng tỷ tỷ không thể chăm sóc tốt bản thân mình, hiện tại..." Nàng dừng một chút, nhìn thẳng vào mắt Tang Chi, "Hiện tại tỷ tỷ lại rất khác trước kia."
Tang Chi tránh khỏi ánh mắt nàng, "Đúng vậy a, quả thực ta đã thay đổi nhiều... Nhưng mà, thân ở nơi này, nếu không tự mình trưởng thành cũng không còn cách nào khác."
Chỉ nghe thấy Lục Oanh buông một tiếng thở dài, "Tỷ tỷ nói phải."
"Hôm nay sao lại rảnh rỗi tới tìm ta vậy đây?" Tang Chi chuyển đề tài.
"Đã sớm muốn tới thăm tỷ tỷ, nhưng cả tháng nay cả nội cung không khi nào vãn việc, chính là chuẩn bị cho Thiên Thu lệnh tiết đấy. Nếu hôm nay không phải vì muội cần phải đến Vĩnh Thọ cung, sợ là cũng chẳng có thời gian ghé qua đây."
"Vĩnh Thọ cung có chuyện gì sao?"
"Cũng không có chuyện gì, chẳng qua ngày mai chính là Thiên Thu lệnh tiết. Theo điển chế thì ngày mai Tĩnh phi phải tới nội cung Thừa Càn cung thỉnh an, nhưng xưa nay Tĩnh phi..." Lục Oanh chần chừ một lát, "Hoàng quý phi nương nương luôn cho Tĩnh phi miễn khỏi thỉnh an, đối đãi kính nể công bằng, nhưng là Thiên Thu lệnh tiết a, là Thiên Thu lệnh tiết thì không thể không cẩn tuân lễ chế, không thể vượt khuôn phép xưa nay. Vì vậy a, muội phải tới Vĩnh Thọ cung, coi như là có lời hỏi thăm mời tới."
Tang Chi nghe vào tai chỗ hiểu chỗ không, lại thầm nghĩ, đại khái thì ngày mai là một ngày lễ trọng đại đi, cho nên Tĩnh phi cũng không thể không có mặt. Mà xưa nay Tĩnh phi lại ghi hận Thừa Càn cung, nếu như Thừa Càn cung không cho người tới có lời, coi như là xuống nước, sợ là ngày mai sẽ căng thẳng biết bao. Dù sao thì Thiên Thu lệnh tiết này dường như là một ngày thật quan trọng, Thừa Càn cung trực tiếp chấp chưởng quản lý chuyện nội chính lục cung, vạn nhất xảy ra điều gì sơ suất thì tội này cũng chẳng phải chuyện đùa.
Vì vậy nàng trầm ngâm hỏi, "Muội muốn tới Vĩnh Thọ cung?"
Lục Oanh gật đầu, lại thở dài nói, "Trước nay Vĩnh Thọ cung chưa bao giờ đối đãi hòa hảo với Thừa Càn cung, lần này muội tới cũng định sẵn chẳng gặp phải chuyện gì tốt đẹp. Phải rồi, dạo này muội có nghe nói có cung nữ luôn luôn bị điều đi Vĩnh Thọ cung nữa đấy, tỷ tỷ nói xem có kỳ quái hay không?"
"..." Khóe miệng Tang Chi cong lên cười cười, "Người kia... chính là ta."
"Là tỷ tỷ?" Lục Oanh không nén nổi kinh ngạc, nhưng sắc mặt lại nhanh chóng trầm xuống, "Đáng lẽ muội phải nghĩ tới là tỷ tỷ mới phải. Tỷ tỷ mềm yếu dễ bị người khi dễ... ôi, đáng ra muội nên tới sớm một chút mới phải!"
Nói rồi Lục Oanh đứng bật dậy.
Tang Chi thấy sắc mặt nàng không tốt, liền vội kéo tay nàng, "Lục Oanh, muội tính làm gì a?"
"Tỷ tỷ cứ yên tâm, có muội ở đây sao tỷ tỷ có thể phải chịu ủy khuất!" Lục Oanh nắm chặt tay Tang Chi, nâng giọng đưa mắt nhìn qua đám cung nữ đang ở xung quanh, cố ý nói to, "Tỷ tỷ, sau này nếu ai kia còn có gan khi dễ tỷ tỷ, vậy cũng coi như là đang khi dễ ta." Thanh âm cũng không lớn lắm nhưng âm điệu lại thực dứt khoát mạnh mẽ, khiến cho đám cung nữ nhất thời đều đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn về phía Tang Chi với ánh mắt vừa nể vửa sợ.
Thần sắc Tang Chi có chút ngưng trọng, không lẽ nàng cứ tiếp tục dựa dẫm vào Lục Oanh thế này hay sao? Lục Oanh đối xử với Tang Chi như vậy, chứng tỏ Tang Chi người này trước kia xác thực là một bụng lương thiện không có chút dã tâm nào. Nếu không phải như vậy thì Lục Oanh, người có bản lĩnh chiếm được ưu ái cùng tin cậy của Hoàng quý phi, sao có thể một lòng một dạ muốn bảo vệ nàng như vậy được. Nơi thâm cung này ai ai đều mơ tưởng ao ước những người xung quanh mình đều lương thiện dễ sai khiến, nhưng lại chẳng mấy ai có thể bảo vệ được sự thiện lương của chính bản thân mình. Xem ra, Lục Oanh có thể làm được điều này, ít nhất là đối với mình cho đến giờ phút hiện tại. Điều này khiến Tang Chi sinh ra không ít hảo cảm với nàng. Nàng cũng không nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng siết chặt bàn tay Lục Oanh, cười nói, "Đâu có chuyện ta phải chịu ấm ức chứ. Coi như cùng là cung nữ như nhau, giúp đỡ lẫn nhau cũng là chuyện đáng mừng, ta cũng rất vui. Đi Vĩnh Thọ cung đều là ta tự nguyện muốn đi, chẳng qua là phải đi bộ nhiều hơn một chút mà thôi, cũng giống như mọi người làm việc, đâu có gì to tát."
Đám cung nữ xung quanh khẽ thở ra một hơi. Lúc này Đồng Nhi mới đánh bạo nói, "Đúng vậy, đúng vậy a, Lục Oanh tỷ tỷ, ở đây bọn ta với Tang Chi tỷ tỷ chính là loại quan hệ rất tốt, rất tốt đấy."
Lục Oanh đưa mắt đánh giá nàng một cái, rồi cười mà như không phải cười nói một câu, "Như vậy thì tốt. Tang Chi tỷ tỷ cũng không phải người nơi này, có thể có chút không thạo. Các ngươi có thể an ổn chung sống với nàng thì tốt rồi, sau này đương nhiên cũng sẽ không sợ không được cất nhắc."
Đồng Nhi đương nhiên là vui vẻ trong lòng, còn muốn nịnh nọt đôi câu đã bị Lục Oanh chặn lời, "Nếu tỷ tỷ thường tới Vĩnh Thọ cung thì không thể tốt hơn rồi. Không biết liệu tỷ tỷ có phiền tới Vĩnh Thọ cung cùng muội một chuyến hay không?"
Tang Chi hẳn là không phiền. Bước chân ra ngoài, vừa đi vừa quan sát thái độ của Lục Oanh, trong lòng vừa thầm than thở. Tới chỗ khuất vắng người Lục Oanh mới thả lỏng, nhỏ giọng hỏi, "Tỷ tỷ, Vĩnh Thọ cung đã từng làm khó dễ tỷ tỷ chưa?"
Khó dễ sao? Tang Chi câu môi, "Chưa từng." Chưa từng, chỉ là suýt chút nữa đã lấy mạng của nàng mà thôi.
"Điều này lại càng kỳ quái" Lục Oanh đánh giá nàng "Từ trước tới nay chưa từng có chuyện như vậy!"
Tang Chi chỉ cười nhạt.
Lục Oanh lại chợt nói, "Muội hiểu rồi! Nhất định là bởi vì tỷ tỷ quá lương thiện, xưa nay đối đãi với mọi người đều thật lòng nhiệt tình, dù sao người Vĩnh Thọ cung cũng có mắt nhìn người, nhất định là vì như thế nên cũng ưa thích tỷ tỷ a."
"À... phải không? Cũng có thể là thế a." Tang Chi có chút ngại ngùng, âm thầm suy nghĩ – rốt cuộc thì cũng hiểu tại sao Tang Chi 'nguyên bản' lại chết oan uổng như thế rồi. Sống trong nơi thâm cung gió tanh mưa máu mà lại mang một lòng lương thiện thật thà tới vậy, sao có thể sống sót chứ? Nàng không muốn bàn nhiều về đề tài này, liền nói, "Cái ngày Thiên Thu lệnh tiết này rốt cuộc là ngày lễ gì vậy? Tháng Mười lại có một ngày lễ trọng đại như vậy sao?" Tang Chi đếm đốt ngón tay cũng chẳng tìm ra nổi một ngày lễ truyền thống nào vào tháng Mười – trừ ngày Quốc khánh, nhưng đương nhiên ở thời đại này không thể nào có ngày Quốc khánh được.
Lục Oanh nghe thấy câu hỏi này liền dở khóc dở cười, "Tỷ tỷ a, đến Thiên Thu lệnh tiết tỷ tỷ cũng không biết sao?" Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, "Mười ba tháng Mười hàng năm là sinh thần của Hoàng hậu, chính là Thiên Thu lệnh tiết!"
"A..." Tang Chi có chút xấu hổ, "Ta quên mất." Nhưng thực ra là một chút nàng cũng không biết. Do dự một lát, nàng lại hỏi, "Vậy nói cách khác, ngày sinh thần của Hoàng hậu chính là Thiên thu lệnh tiết? Vậy nếu Hoàng hậu nương nương không sinh vào ngày mười ba tháng Mười, vậy ngày mai cũng sẽ không phải là Thiên Thu lệnh tiết nữa sao?"
"Đương nhiên." Lục Oanh vẫn rất kiên nhẫn, "Ngày sinh thần của Hoàng hậu nương nương và của Hoàng quý phi nương nương đều được gọi là Thiên Thu lệnh tiết."
"Hóa ra là cho sinh nhật của Hoàng hậu a...", Tang Chi hiểu rồi, tự lẩm bẩm.
Đang khi nói chuyện đã tới trước Vĩnh Thọ cung, hai người dừng câu chuyện, tiến vào thỉnh an.

--- Hết chương 9 ---
Editor lảm nhảm: Lục Oanh cô nương lên sàn~ Một câu tỷ tỷ, hai câu tỷ tỷ, ba câu tỷ tỷ, Lục Oanh gu nhang mới chân chính là đại đồ đệ môn phái "Hâm mộ tỷ tỷ" của Kha Lý Diệp Đặc Hải Lan :v Green Oanh có thể san bằng Tân Giả khố như cách HighLand san bằng hậu cung Tra Long :v 
Có điều... chân thành thật lòng được như Hải Lan không thì chưa biết TuT

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK