Mục lục
Trung Cung Lệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái Uyển Vân cùng một đám cung nữ đang đứng ở ngoài đợi, thấy Hoàng hậu đột ngột xông ra, vội vàng muốn hành lễ. Hoàng hậu đi ra thấy còn người đứng đợi, nháy mắt liền thu nén tâm tình, khôi phục lại trạng thái như thường.
"Lui xuống hêt đi."
Cung nữ hầu hạ trong tẩm điện ban đêm đều đã lui ra hết, chỉ còn có Thái Uyển Vân, lúc này đang rót một chén trà nóng cho chủ tử.
Hoàng hậu nhận lấy, điềm nhiên nói, "Ngươi cũng lui xuống, đi nghỉ ngơi đi."
"Dạ?" Thái Uyển Vân có chút mơ hồ, cung nữ túc trực ban đêm đều đã cho lui hết, ngay cả Chưởng sự cũng đi, vậy ai hầu hạ Hoàng hậu?
"Lui ra đi." Hoàng hậu không muốn nhiều lời, Thái Uyển Vân tuy nghi hoặc cũng chẳng dám hỏi nhiều. Lùi ra, khi đến cửa ánh bất giác nhìn về phía phòng trong, ánh mắt phức tạp.
Thái chưởng sự vừa đi vừa suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui đều là thấy Tang Chi người này quá kỳ lạ. Chủ tử hậu đãi còn hơn trước, hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi tiếp nhận của người bình thường. Thái Uyển Vân dừng bước, quay đầu nhìn về phía tẩm điện, nhíu mày.
Trong điện chỉ còn một mình Hoàng hậu đang ngồi ngẩn người. Tay nâng chén trà, tai nghe tiếng nước truyền tới, lòng đã loạn lại càng loạn hơn. Làm sao vậy? Mình bị làm sao vậy? Đều là nữ nhân, vì sao lại luống cuống khẩn trương? Mình không phải Tĩnh phi, Tang Chi không có khả năng có thứ tâm tư như Cẩm Tú – Hoàng hậu nghĩ đến đây, bày tay như có chút run lên.
Tang Chi xong xuôi, khi đi ra lại chỉ thấy một mình Hoàng hậu đang nâng chén trà, một bộ dáng suy tư cau mày. Nàng đi tới trước mặt người kia, ấy thế mà người ấy vẫn chẳng hề hay biết, cho tới tận khi nàng cướp lấy chén trà, "Trà cũng đã nguội rồi."
Hoàng hậu giật mình kinh hoảng, ngước mắt lên nhìn thấy Tang Chi mới thở ra một hơi, "Là ngươi..."
"Thế nào?" Tang Chi nhìn xuống, ánh mắt có chút hài hước, "Ngươi cho rằng còn có thể là ai?" Nàng rót một chén khác, đưa tới, "Uống nữa không?"
Hoàng hậu vốn là định đưa tay đón lấy theo thói quen, nhưng ngước mắt nhìn lên lại chạm phải ánh mắt của Tang Chi­­­, liền rút tay về, cự tuyệt, "Không khát."
Tang Chi nheo mắt nhìn, nhìn chằm chằm một lát, cuối cùng như là đã nghĩ xong điều gì đó, nửa quỳ nửa ngồi xuống trước mặt người kia, "Tố Lặc."
Một tiếng gọi này khiến đầu ngón tay Tố Lặc tê dại. Mỗi khi nàng nghe người này gọi tên mình, đều sẽ có loại tư vị khó tả. Cúi đầu, nhưng vẫn chỉ nghiêm mặt, "Sao?"
"Nhìn ta." Tang Chi nhẹ giọng, ngữ điệu dịu dàng.
Tố Lặc cắn môi, nhất định không nghe theo, giữ yên không động.
Tang Chi đặt bàn tay mình lên bàn tay nàng, bao bọc, nắm chặt lấy. Tố Lặc cứng ngắc, muốn rút tay về, nhưng Tang Chi lại thực sự dùng lực, nắm chặt không chịu buông. Hai người âm thầm giằng co, nhưng đều im lặng không ai lên tiếng.
"Buông tay." Lúc này Hoàng hậu lại là người thua cuộc, lời nói ra còn nghe được tia run rẩy.
Tang Chi lại không nghe nàng, chỉ ôn nhu mà hỏi, "Ngươi sợ cái gì vậy?"
Tố Lặc đông cứng lại, bản thân nàng cũng không biết nàng sợ cái gì, thậm chí còn không biết rằng nàng đang sợ. Mãi cho tới khi người kia hỏi câu này, nàng mới biết cảm giác này thì ra là sợ hãi. Là sợ hãi, nhưng khác xa những loại cảm giác sợ hãi mà nàng trải qua mỗi ngày, không phải loại sợ hãi khi nàng bước chân vào Tử Cấm Thành ngày ấy, không phải loại sợ hãi khi nàng lần đầu gặp mặt Hoàng đế. Nàng cảm nhận được loại sợ hãi này rõ ràng không hề giống bất kỳ loại sợ hãi nào mà nàng đã từng kinh qua, không phải loại sợ hãi mà những nguy nan biến cố chốn hậu cung này thường xuyên đem lại. Loại sợ hãi này đặt bản tính lương thiện của nàng trên than hồng, tia lửa bắn ra tứ phía, đốt cháy lí trí và khả năng suy xét của nàng. Ngọn lửa kia âm ỉ nhưng cũng dữ dội, một khi bùng lên sẽ liền nuốt chửng sinh khí của nàng, bức nàng đến độ muốn gào khóc lên để giải thoát, nhưng cũng đồng thời ngăn không cho nàng giải thoát. Giống như là, ngọn lửa này sẽ bùng lên đốt cháy cả tính mạng của nàng, hao tổn hết tâm huyết của nàng, đẩy tâm tư nàng vào vòng rối loạn, rồi đến khi ấy mới ngừng. Nàng thực sự rối loạn rồi. Tất cả đều loạn. Nghe câu hỏi kia của Tang Chi, nàng lúc này mới nhìn thẳng vào người kia.
"Ta đang sợ cái gì?"
Thanh âm nàng mang theo tia run rẩy, ngay đến hai bàn tay đang được tay Tang Chi bao bọc kia cũng run lên. Tang Chi bắt đầu hối hận, hối hận mình nhất thời thiếu suy nghĩ, bốc đồng muốn tìm ra đáp án. Bây giờ có được đáp án rồi thì thế nào? Biết Tố Lặc có cảm giác với nữ nhân rồi thì sao? Dù có hay là không, như thế nào thì nàng cũng vẫn là Hoàng hậu. Tang Chi lại nổi lên một đoàn lửa giận, hận không thể tiêu diệt cả triều đại này. Chốn thâm cung chính là biển khổ. Nàng ở trong biển khổ này, tự vùng vẫy đôi khi còn chẳng cứu được bản thân mình, nói gì tới giải thoát cho Tố Lặc. Cả một thời đại, Tang Chi nàng không thể đối chọi. Lửa giận như muốn nuốt sống nàng, nhưng rồi giận thì giận, nàng cũng chẳng làm được điều gì. Hốc mắt nàng cay lên, hàng mi hơi ướt, lại cố gắng ổn định tâm tình.
Cuối cùng nàng nhìn Tố Lặc, mỉm cười, "Bởi vì ngươi ngốc đấy."
Tố Lặc sững sờ, "Cái gì?"
"Ngươi nha." Tang Chi cười cười, "Lần đầu nhìn thấy cơ thể của người khác, ngượng ngùng một chút cũng là chuyện thường tình. Ta cũng vậy thôi, ngươi quên rồi sao?" Tang Chi nói ra, biểu tình thật tự nhiên như không có chuyện gì, "Thật lâu rồi, trước kia có lần ngươi nói ta ở lại hầu hạ ngươi tắm, Thái ma ma đã nói gì ngươi còn nhớ chứ?"
Tố Lặc có chút ngơ ngẩn, "Còn nhớ."
"Đúng vậy. Chính là như thế, nữ nhi gia sẽ luôn biết ngượng ngùng. Ngươi nhớ lại xem,  Tiêu phòng ngày ấy, lần đầu tiên Hoàng thượng đến, ngươi cũng đã ngượng ngùng không biết làm sao, phải không?" Giọng Tang Chi trầm xuống, vừa ấm áp vừa dịu dàng.
Tố Lặc nghĩ lại, tựa hồ là người kia nói đúng, cũng khẽ gật đầu.
"Con người mà, tất cả mọi việc đều vậy, cứ là lần đầu tiên thì sẽ như vậy." Tang Chi nhìn vào mắt người kia, "Lần đầu tiên, nhất định sẽ sợ hãi."
"Thật không?" Tố Lặc bán tín bán nghi.
"Đương nhiên là thật." Tang Chi nhíu mày, ra vẻ đáng tin, "Những việc thế này, dù sao ta cũng từng trải hơn ngươi."
Nhìn bộ dáng tự tin đắc ý của người kia, Tố Lặc chợt thấy buồn cười, lại thở dài một hơi, "Hóa ra là như vậy." Trừ đáp án mà nàng vừa nghĩ tới kia ra, bất kỳ lời giải thích nào khác, bây giờ nàng cũng đều tình nguyện tin tưởng. Trầm ngâm một lúc, ánh mắt lại hướng tới Tang Chi, "Thời gian vừa qua... ngươi chịu khổ nhiều rồi."
"Quả thực đúng là rất khổ." Tang Chi thành thật nói, "Bây giờ tốt rồi, cả người đều như vừa được ngâm trong hũ mật."
Tố Lặc bị nàng trêu chọc cho bật cười, trừng mắt oán trách nàng. Lại nghe Tang Chi hỏi, "Mệt không?"
"Mệt." Tố Lặc gật đầu, "Gần đây ta tiếp quản chuyện lục cung, có rất nhiều chuyện, đôi khi mệt đến không thở nổi. Đã vậy Vĩnh Thọ cung lại còn..." Nói đến đây liền im bặt. Ánh mắt nàng lấp lóe, rồi lại cực kỳ tự nhiên nói tiếp, "Vẫn ngang ngạnh như vậy. Thật mệt mỏi."
Tang Chi không thấy có gì khác thường, chỉ thấy đau lòng Tố Lặc vất vả, "Chuyện trong lục cung quá nhiều, chỉ có một mình ngươi xử lý sao có thể xong được. Giao cho cả những người bên dưới nữa. Bây giờ nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Tố Lặc gật đầu, "Ngươi cũng vậy, phải nghỉ ngơi cho thật tốt." Lại nói, "Ta cho người trực đêm lui hết rồi, hôm nay ngươi ở lại, ngủ ngoài bình phong đi." Nói xong lại có chút xấu hổ, "Ngươi ngủ ở đó ta cũng an tâm."
"Trực đêm ở tẩm điện Khôn Ninh cung, chuyện tốt, cầu còn không được đấy."
Hai người mỗi người lo phần mình, chìm vào trong giấc ngủ của riêng mình. Tang Chi vừa đặt đầu xuống gối đã lập tức ngủ say. Hoàng hậu cũng đã nằm yên từ lâu, nhưng qua một hồi, gọi tên Tang Chi lại không thấy hồi đáp, không hiểu sao mà lại cảm thấy bất an. Bất an như thế, cuối cùng lại rời giường tới kiểm tra. Ra ngoài tấm bình phong, nhìn thấy Tang Chi vẫn đang nằm đó, dung mạo yên tĩnh, có lẽ đã chìm vào giấc ngủ sâu. Hoàng hậu lặng lẽ thở phào, tới ngồi bên. Nàng nhoài người, ghé vào bên giường, yên lặng ngắm nhìn dung mạo người kia khi đang ngủ, ánh mắt ẩn hiện những cơn sóng ngầm khiến người ta nhìn vào chẳng thể hiểu thấu.
Đầu ngón tay nàng chạm lên mái tóc dài của Tang Chi, nhìn mái tóc mình và mái tóc người kia xõa ra, chồng lên nhau, như thể là từng sợi đan xen. Hoàng hậu chợt ngẩn ngơ. Nàng nhớ lại Tiêu phòng ngày ấy, nàng được dạy thế nào là 'Kết phát vi phu thê, Ân ái nhi bất nghi'[1], lưỡng tình tương duyệt[2]. Tố Lặc vẫn còn nhớ rất rõ những lời này, dù cho khi ấy nàng nghe mà chưa thực rõ ràng. Cho đến giờ phút, nàng chợt cảm thấy như bỗng nhiên phúc chí tâm linh[2], bỗng thực sự hiểu thấu từng chữ. Thật tự nhiên, nàng nhớ đến những lời này ấy. Đầu ngón tay nàng vô thức lòng vòng, đan vài sợi tóc của hai người vào nhau, rồi lại nhìn lên dung mạo Tang Chi. Thấy mi tâm người kia khẽ nhíu lại, nàng dừng động tác, lại lần nữa ngơ ngẩn.
"Tang Chi..." Nàng thấp giọng thì thầm, không biết mình muốn nói điều gì, rồi lại khẽ gọi, "Văn Lan..." Cái tên này nàng cũng đã nhớ rõ. Lại thì thào, "Hai cái tên, nghe đều hay cả." Lời này nói ra, ngay đến bản thân nàng cũng không thấu.
Hoàng hậu sửa lại góc chăn cho Tang Chi, rồi bước chân thật nhẹ, trở về giường của mình.
Một đêm này, cuối cùng cũng đã qua.
Sáng hôm sau, dĩ nhiên là khi Hoàng hậu thức giấc Tang Chi vẫn còn đang ngủ. Cung nhân đi vào hầu hạ Hoàng hậu chuẩn bị, ai nấy thấy cảnh này cũng đều phải giật mình. Hoàng hậu lại phất tay, tỏ ý không muốn ai đánh thức nàng. Thái Uyển Vân nhăn nhó, nghi hoặc và phiền não trong mắt lại càng đậm thêm mấy phần.
Thậm chí cho đến khi Hoàng hậu rửa mặt vấn tóc, y trang hoa phục đều đã xong xuôi, lúc ấy Tang Chi vẫn còn đang ngủ.
Hôm nay Thừa Càn cung Hoàng quý phi cũng tới thỉnh an. Đã một thời gian, vì sức khỏe của nàng mà Hoàng đế đặc biệt truyền khẩu dụ cho nàng miễn xuất cung đi thỉnh an, mà Hoàng quý phi cũng rất biết tận dụng đặc quyền. Có điều, vừa hôm qua có thư từ Từ Ninh cung gửi đến, ý muốn Hoàng quý phi tới Khôn Ninh cung mang người về, Hoàng quý phi cũng không dám không tuân theo.
--- Hết chương 93 ---
Chú giải:
[1] Kết phát vi phu thê, ân ái nhi bất nghi:
Câu thơ của Tô Vũ, đời Hán, ý 'Phu thê kết tóc, ân ái không nghi kị', yêu thương tin tưởng.
[2] Lưỡng tình tương duyệt: Tình cảm song phương, cả hai đều một lòng, nhưng kiểu 'tình trong như đã mặt ngoài còn e.'
[3] Phúc chí tâm linh: Phúc đến lòng sáng, ngộ ra lòng mình.
—-
Editor lảm nhảm:
Người bằng hữu XHCN đêm khuya không ngủ mà nhân dịp lúc người ta ngủ tự mình kết tóc phu thê. Kết tóc phu thê xong vẫn làm bằng hữu ha gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK