Dưới màn ảnh làn da của thiếu nữ mịn màng, đầu hơi cúi lộ ra một đoạn cổ thiên nga trắng như tuyết, ngay cả bờ vai cũng xinh đẹp.
Tay phải di chuyển trên dây đàn tới tới lui lui, đẹp không sao tả xiết.
Người quay phim không nhịn được đem màn ảnh hướng lên mặt Khương Lan, ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào mặt cô, lông mi rũ xuống lộ ra rõ ràng, có lẽ bởi vì có thêm chiếc đàn cello, trong cô lại càng thêm phần nhã nhặn lịch sự.
Không trang điểm, nhưng làn da vẫn trong tình trạng rất tốt, một chút lỗ chân lông đều không nhìn thấy cùng với cách cô chơi đàn khiến người quay phim mê mẩn.
Nam chính ý thức được mình nhìn quá lâu, lấy lại tinh thần, ngượng ngùng mà hướng Với Vãn Thu cười, "Rất êm tai."
Với Vãn Thu giơ lên chén rượu, "Ân, vậy thì chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."
Với Vãn Thu suất diễn cũng không nhiều, người quay phim cũng quay Khương Lan khá nhiều, Hàn Văn Chinh tìm thêm hai góc độ nữa, lại quay hai lần, lúc này mới cho qua.
Sau khi quay xong, Hàn Văn Chinh hỏi: "Còn có hai cảnh cũng yêu cầu thế thân, không biết cô Khương có thời gian không."
Tiền khẳng định là muốn kiếm, chẳng qua.. Khương Lan ánh mắt trông mong nhìn qua hướng tới Với Vãn Thu, Với Vãn Thu gật gật đầu, "Đi đi."
Hai cảnh còn lại, một cảnh là nữ chính tham gia biểu diễn, một cảnh là đi làm thêm, đánh đàn dương cầm.
Hàn Văn Chinh hỏi Khương Lan, "Cô biết chơi Piano chứ?"
Khương Lan gật gật đầu, Với Vãn Thu đi theo đi quay cảnh khác, chờ khi suất diễn xong cũng đã 7 giờ.
Khương Lan nhận được một ngàn hai tiền lương, trên xe đếm một lần, "Cô Với, cảm ơn cô đã giới thiệu công việc cho em, để em mời cô một bữa!"
Trên xe không có người khác, Với Vãn Thu đã nhịn hồi lâu nói: ".. Cô là ngốc hả, không thấy Trịnh Tiêu Tiêu sai sử cô sao, đoàn phim nhiều người như vậy, cần đến cô dọn đồ sao, cô ta bảo cô làm gì cô đều làm nấy hả."
Khương Lan sửng sốt, lúc cô không có việc gì nên giúp đỡ, cũng không nghĩ nhiều như vậy. Vậy vừa rồi là Trịnh Tiêu Tiêu gây khó dễ cho cô, Với Vãn Thu làm cho cô đi kéo đàn, là trút giận cho cô?
Khương Lan túm vạt áo Với Vãn Thu, "Em không biết, cái kia cô muốn ăn gì?"
Với Vãn Thu ấn ấn giữa mày, "Còn phải quay lại tổ chương trình, xem mấy giờ có vé tàu"
Khương Lan: "Vâng."
Trợ lý Tiểu Hứa ngồi ở phía sau tra vé tàu cao tốc, "Chị, 8 giờ có, hiện tại đi ga tàu cao tốc vừa đúng lúc, 9 giờ 10 có thể đến thành phố B."
Với Vãn Thu liếc mắt Khương Lan, "Để lúc khác."
Tiểu Hứa lập tức nói: "8 giờ rưỡi cũng có, 9 giờ 40 đến."
Với Vãn Thu: "Vậy ăn cơm rồi trở về đi."
Tiểu Hứa đặt vé 8 giờ rưỡi.
Khương Lan ánh mắt sáng lên, "Cô Với, vậy chúng ta ăn gì đây, nướng BBQ, lẩu, hay là vịt nướng? Em ở bên này không quen, cô có đề nghị gì không? Em mời cô."
Với Vãn Thu đối tài xế nói: "Đến nhà hàng tư nhân mà tôi thường tới."
Khương Lan sờ sờ di động, nhà hàng này có phải hay không rất đắt đỏ a, một ngàn hai của cô sẽ không một bữa liền ra đi chứ, nếu là ăn ngon thì cũng đáng, dù sao cũng là công việc Với Vãn Thu giới thiệu, ăn liền ăn đi.
Với Vãn Thu nhắm mắt lại không nói lời nào, Khương Lan bụng có điểm đói bụng, liền uống nước cho đỡ đói, một ngụm tiếp theo một ngụm.
Đúng là giờ cao điểm, xe đi chậm, ngoài cửa sổ xe cộ như nước, đèn nê ông cùng ánh đèn hợp thành một dải ngân hà lóa mắt.
Đột nhiên, Với Vãn Thu mở mắt ra, "Nghe nói cô cho Lục Di Trình vào danh sách đen?"
Khương Lan sặc nước miếng, "Phốc.. Khụ khụ, khụ khụ khụ!"
Nghe nói?
Nghe ai nói?
Có ý tứ gì, chẳng lẽ Lục Di Trình cáo trạng với Với Vãn Thu. Cái này không phải đã thỏa thuận tốt rồi sao, chương trình này kết thúc liền chia tay, vậy còn giữ liên hệ với Lục Di Trình làm gì chứ.
Cái nam chính này cũng quá không nói võ đức đi, như thế nào còn mang đi cáo trạng.
Hơn nữa còn cáo trạng với Với Vãn Thu..
Xem ra đầu óc cũng không tốt lắm, Với Vãn Thu còn ước gì bọn họ chia tay.
Với Vãn Thu nói xong lại đem đôi mắt nhắm lại.
Khương Lan thở phào nhẹ nhõm, "Đúng vậy, em nói với anh ấy trước khi chương trình kết thúc thì đừng liên hệ, em cũng là sợ trộm hỏi anh ấy sở thích của cô, như vậy không phải là gian lận sao."
Với Vãn Thu không nói gì, Khương Lan lại uống lên hai ngụm nước, ngồi hai mươi phút xe, rốt cuộc ngừng trước một cái hẻm nhỏ.
Bóng đêm đen nhánh, Với Vãn Thu xuống xe trước, Khương Lan vội vã theo sau.
Hai người trực tiếp đi ghế lô, Với Vãn Thu gọi hai món rau xào, Khương Lan nhìn thực đơn, giá hơi đắt nhưng có thể chấp nhận được, "Tôi muốn cà chua hầm thịt bò, thịt kho tàu cánh gà, cơm chiên Dương Châu."
Với Vãn Thu là khách quen ở đây, lão bản còn tặng một dĩa trái cây, bên trong có dưa hấu, cam, ăn lên đặc biệt ngọt, Khương Lan gặm hai khối, "Cái này khá ngon."
Bởi vì muốn khống chế đường lượng, Với Vãn Thu hoa quả cũng không ăn nhiều, liền ăn một miếng dưa hấu, quả nhiên ngon như Khương Lan nói.
Chờ đồ ăn lên, nhìn Khương Lan vùi đầu ăn, Với Vãn Thu khống chế đôi đũa không được gắp thịt.
Ăn cơm xong, Khương Lan thống thống khoái khoái đi tính tiền, hết 400 tệ, cô vẫn còn 800.
Khương Lan bảo người phục vụ đem cơm chiên Dương Châu cùng cánh gà chưa ăn đóng gói, để sáng mai cô ăn.
Trên đường trở về Với Vãn Thu vẫn luôn nhắm mắt lại dưỡng thần, Khương Lan ăn no liền mệt rã rời, dọc đường đã ngủ thiếp đi.
Đến biệt thự đã 10 giờ rưỡi.
Thời điểm vào thang máy, Khương Lan thở dài nói: "Cứ nghĩ tới chuyện về muộn như vậy, rửa mặt xong đã hơn mười một giờ, sáng mai còn phải dậy sớm, trong lòng liền thật là khó chịu."
Với Vãn Thu mắt điếc tai ngơ.
Khương Lan lại thở dài, "Ngủ không đủ tám tiếng, em còn có thể cao thêm sao."
Với Vãn Thu so với Khương Lan cao hơn một chút, hơn nữa bà còn mang giày cao gót, nhìn Khương Lan còn phải cúi đầu.
Khương Lan cũng cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi giày, thoạt nhìn như vậy có chút thấp, Với Vãn Thu vuốt vuốt tóc, "Vậy thì 8 giờ đi."
Khương Lan đem chuông báo sửa tới 8 giờ, cô cũng biết Với Vãn Thu quản cô là đơn thuần bởi vì chướng mắt cô làm việc và nghỉ ngơi, không phải bởi vì chuyện gì khác, như vậy ở chung cũng còn tốt, nhưng mà Khương Lan cảm thấy cô kiên trì không được mấy ngày.
Sáng sớm hôm sau, sau tiếng chuông báo thức chấn động, Khương Lan đau đớn mà rời khỏi giường.