Tô Dung nôn nóng hỏi trước:" Sao rồi, cậu hỏi vụ đó chưa? Sếp trả lời ra sao?"
Tôi nén thở dài:" Sao gì mà sao? Tớ đang hận bản thân mình muốn chết đây này, đáng ra lúc đầu không nên hỏi câu đó!"
Ân Kỳ với Tô Dung mặt ai cũng đơ ra, câu nói vừa rồi của tôi có gì khó hiểu sao?
" Tiểu Quỳnh, cậu là đang nói đến chuyện gì thế?" Ân Kỳ chau mày.
Tô Dung:" Hỏi một đằng, trả lời một nẽo, bọn tớ làm sao tư duy được đây?"
Tôi chớp chớp mắt, hoá ra họ không hiểu thật. Hơn nữa...tôi dường như quên mất phần cốt truyện mà cứ thế phát biểu cảm nghĩ rồi.
Tôi bắt đầu thuật lại toàn bộ câu chuyện lúc sáng cho hai cô nàng nghe...
Ân Kỳ gật gù:" Chuyện cậu được thăng chức hôm thứ bảy tuần trước bọn tớ cũng rất sốc, cơ mà trọng điểm là nguyên nhân trong đó kìa."
Tô Dung:" Phải rồi, việc tổng giám đốc đột nhiên trọng dụng cậu, trợ lí Băng ngày hôm đó cũng bị anh ta quyết định thay thế. Bọn tớ đúng là mù mờ toàn tập."
Nghe hai người này nói chuyện liền chọc trúng chỗ ngứa ngáy trong lòng tôi.
" Vấn đề ở đây là tớ chỉ được hỏi anh ta một câu thôi, đáng lẽ lúc đầu nên hỏi về nguyên nhân và chuyện của trợ lí Băng mới phải, nhưng lúc đó tớ lại... Haizz!"
Tô Dung lại ngơ người, Ân Kỳ bên cạnh bắt đầu phân tích:
" Có nghĩa là... Cậu xin sếp tổng cho phép cậu được hỏi anh ta một câu, ban đầu cậu đang thắc mắc về chuyện mình được thăng chức từ lúc nào, lúc hỏi xong rồi, Túc tổng cũng đã trả lời thì cậu mới nhớ ra vấn đề quan trọng. Có điều Túc tổng lấy lí do chỉ hỏi một câu của cậu để không trả lời câu hỏi thứ hai. Tớ nói đúng không?"
Tôi gật đầu.
Tô Dung như được khai phá ra chút gì đó, bắt đầu bùng nổ:" Có vấn đề!! Nhất định có vấn đề rồi! Có khi nào..." Cô nàng bắt đầu làm bộ dáng trên mây:" Tổng giám đốc có ý gì với cậu rồi không?"
" Không đời nào!" Tôi phản bác.
" Sao cậu dám chắc như thế? Nếu thật thì đây chính là cơ hội tốt, cậu tìm được một người đàn ông giàu có, đẹp trai, không cần phải hy sinh tuổi xuân cho công việc văn phòng nhàm chán nữa." Tô Dung gật gù.
" Tớ không phải mẫu người của anh ta, hơn nữa... Nói cho các cậu biết, tớ có bạn trai rồi." Tôi đành khai thật để tránh dư luận không đúng.
" CÁI GÌ?? ÂU THIÊN QUỲNH CẬU CÓ BẠN TRAI RỒI!?" Với độ la làng cực kỳ khủng bố của Tô Dung, tôi chỉ hận mình không tìm được cái lỗ nẻ nào để chui xuống đất trốn. Đây là phòng ăn mà, đông người quá trời luôn a~
Ân Kỳ tuy không làm quá như Tô Dung nhưng cũng mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi.
Cái gì chứ? Tôi không có bạn trai được sao? ==
Không biết từ lúc nào, tôi bắt đầu trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Tô Dung thật là!! Cả hai lần đều giúp tôi trở thành người nổi tiếng...
Bỗng dưng thấy lạnh sống lưng, Tô Dung, Ân Kỳ cùng tất cả nhân viên trong phòng ăn bỗng hướng về phía nào đó mà trố mắt. Tôi xoay người lại xác định vật thể khiến mọi người chú ý ghê gớm đó là gì...
Túc Tự Lâm đứng ở trước lối ra vào, khuôn mặt u ám, sải bước đến chỗ tôi.
" Trợ lí Âu, đi cùng tôi bàn hợp đồng với đối tác." Anh lạnh giọng, kéo tay tôi đi.
" Tổng giám đốc, từ từ đã..." Tôi xém chút vì lực kéo đó mà trượt chân, Túc Tự Lâm... Anh ta chưa bao giờ thô bạo thế này.
...
Đi đến hành lang tầng trệt, tôi vì đau nên hất tay Túc Tự Lâm ra. Anh quay sang nhìn tôi, ánh mắt phức tạp. Đôi mắt mà tôi thường thấy ở anh luôn lãnh đạm, phong thái tôi thấy từ anh chính là ung dung, điềm tĩnh, tất cả thay đổi trong thoáng chốc khiến tôi hoang mang, có thật Túc Tự Lâm và người đàn ông trước mắt tôi là một? Vì sao lại khác xa đến thế...
" Tổng giám đốc, anh..."
" Cô không nhớ tôi là ai..." Túc Tự Lâm dường như đang cố gắng kìm chế cảm xúc nào đó:" Giờ thì hay rồi, cô đã tìm được người đàn ông khác, càng không cần nhớ nữa... Có đúng không!"
Tôi lặng người nhìn anh, trong lòng dậy lên cơn thủy triều không biết từ đâu ập tới. Từng lời anh nói tôi đều mơ hồ thậm chí không hiểu, nhưng lại cảm thấy như bị oan ức, khó chịu vô cùng.
" Túc tổng, anh nói chúng ta đi bàn hợp đồng với đối tác mà, có cần tôi về văn phòng chuẩn bị gì không?" Tôi nghiêm túc cất giọng.
Túc Tự Lâm tay nắm thành quyền, rồi lại mở ra, thanh âm trầm trầm tiếp tục truyền đến tai tôi:" Tôi tuyệt đối không để mất em."