Lúc nãy, Tô Vân vốn định dùng kỹ năng tạo ra một cái lá chắn, hoặc ít nhất là vũ khí tấn công chủ động như phi tiêu,...mà khi roi độc vung đến, trong đầu Tô Vân chỉ còn duy nhất một suy nghĩ 'phải sống sót'.
Vì vậy kỹ năng tự động tạo ra một liều thuốc giải độc cấp thấp chỉ có thể ngăn độc tố xâm nhập trên một bộ phận cơ thể, thời hạn sử dụng trong 1 phút, sau một phút nếu tiếp tục tiếp xúc nguồn độc tố sẽ bị ảnh hưởng gấp đôi.
Vì vậy Tô Vân chọn lựa dùng bàn tay, không bị trúng độc mà còn có cơ hội cướp được cái roi kia. Dù sao cũng phải thử một lần, may mắn là Tô Vân đã cược đúng, roi đã cướp được mà mạng sống cũng tạm thời được giữ lại.
Nói là tạm thời vì Tô Vân chưa xác định được liệu trò chơi này có tạo ra cái hố nào khiến toàn bộ người chơi đều chết hết hay không, dù sao đã chết nhiều người như thế, chết thêm một, hai người cũng chẳng có ảnh hưởng gì. Quan trọng là vẫn chưa tìm được người chơi vua, người chơi bỏ mạng đã nhiều gấp mấy lần số người còn sống sót rồi. Tô Vân nhìn đồng đội, lại nhìn những người chơi đội trắng.
Lượt khiêu chiến của cô đã qua, kỹ năng cũng đã sử dụng, theo quan sát người chơi vừa tham gia chiến đấu sẽ không thể khiêu chiến lại, đồng nghĩa với việc Tô Vân có thể thả lỏng nhưng cũng có nghĩa mạng của cô đang phụ thuộc vào những người khác.
Giết được vua đội trắng thì sống, mà đội trắng giết được vua đội đen vậy chỉ có đường chết.
Sau khi người chơi đội trắng khiêu chiến xong, số người còn lại có thể đếm hết bằng một bàn tay. Đội trắng còn 2 người, đội đen còn 3 người.
Lượt khiêu chiến tiếp theo là chàng trai lúc đầu chào hỏi cùng Tô Vân, vẻ mặt của anh ta rất bình thản, giống như chỉ đang tham gia một trò chơi thực tế ảo bình thường, không hề liên quan đến sống chết của bản thân.
Tô Vân thầm bội phục, đến cô còn cảm thấy khẩn trương, tay vẫn còn không ngừng run rẩy. Mà người ta ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc.
[Mời người chơi số 5 đội đen khiêu chiến.]
Chàng trai được đưa lên sàn đấu, cũng không quét mắt quan sát qua người chơi đội trắng nói, "Tôi tùy tiện khiêu chiến."
[Mời khiêu chiến người chơi đội trắng.]
Anh khẽ cau mày, "Vậy thì khiêu chiến người chơi số 17 đội trắng."
Trò chơi chết tiệt này còn phải bắt người chơi chọn lựa người muốn khiêu chiến nữa. Nhìn xem người ta còn tùy tùy tiện tiện chọn bừa một người kia, Tô Vân cảm thấy trong lòng có một cảm giác hổ thẹn không thể nói thành lời, là loại thẹn trước người tài đấy.
Đồng hồ đếm ngược bắt đầu, người chơi đội trắng lập tức sử dụng kỹ năng, sau lưng cậu ta xuất hiện một làn khói đen dày đặc, nếu nhìn kỹ sẽ thấy bản thể của chúng là một loài bọ có cánh trông rất kỳ dị, hai mắt đỏ rực, toàn thân bao phủ màu đen. Làn khói dần tụ lại biến thành hình dạng một con quái vật đen sì, trông rất doạ người.
Kỹ năng của anh ta là "Tụ Hồn", có thể triệu hồi linh hồn của một con côn trùng quỷ với hàng triệu bản sao của nó, hợp lại thành cơ thể của con quái vật, sức tấn công cũng tăng lên hàng triệu lần. Chỉ có thể sử dụng trong 1 phút. Sau 1 phút sẽ biến mất, trò chơi sau vẫn có thể triệu hồi.
Con quái vật lao về phía chàng trai, một góc cơ thể tạo thành một nắm đấm, đập về phía anh ta. Chàng trai xoay người sang một bên né tránh, lại có một cái mã tấu đen sì đập đến. Anh ta nghiêng người khiến mã tấu xẹt qua ngang cổ. Quái vật tuy rằng có sức tấn công vô cùng mạnh nhưng chung quy vẫn sẽ chịu hạn chế, chính là tốc độ có hơi chậm, nếu để ý sẽ dễ dàng né tránh.
Người chơi số 17 đội trắng cũng không đứng yên, tiến đến ý đồ ngăn chàng trai chạy trốn để con quái vật dễ dàng tấn công.
Có thể thấy từ trên không một cái búa đen khổng lồ mạnh mẽ giáng xuống, nếu bị đập trúng không bị bẹp dí thì cơ thể cũng vỡ nát. Khi người chơi số 17 chạy đến giang hai tay ngăn cản chàng trai né tránh, trong nháy mắt anh ta quyết đoán xách cổ áo cậu chàng kia chắn ra phía sau lưng mình.
Nhìn chiếc búa khủng bố đang lao về phía mình, cậu chàng trợn mắt há hốc. Nhưng con quái vật giống như có thể nhận biết tình hình, hoặc là không thể tấn công người đã triệu hồi mình, nên chiếc búa dừng lại giữa không trung. Sau đó, quái vật bay sang hướng khác tiếp tục tấn công chàng trai, anh ta cũng nhìn thấy điều vừa rồi nên lại lấy lá chắn thịt ra đỡ đòn.
Quái vật hết biến thành cưa rồi lại thành búa, nhưng vẫn không động được đến một sợi tóc của chàng trai. Trong lòng Tô Vân lặng lẽ giơ ngón tay cái, quá đỉnh.
Cứ dây dưa như vậy đến 1 phút sau thì quái vật biến mất, người chơi số 17 bị xách cổ áo ném tới ném lui đã xụi lơ tinh thần ngồi trên đất, ngơ ngác một hồi. Cậu ta vẫn chưa thể chấp nhận được việc mình tham gia góp sức lại biến thành cái lá chắn hữu hiệu cho đối phương.
Mấy giây sau, chàng trai còn chưa động thủ thì đã thấy cả người cậu ta nổ tung thành bọt biển, là loại bọt màu đỏ trông cực kỳ ghê tởm, bắn hết lên người chàng trai. Anh ta lấy tay áo lau máu trên mặt, nhưng không thể lau hết được mà bị lem ra, khiến cho khuôn mặt càng trở nên không thể diễn tả.