Mười ngày trôi qua khá nhẹ nhàng.
Tinh Hồn và Vĩnh Dạ đã nhập lại làm một. Cho dù đứa trẻ áo tím trong Du Li Cốc còn sống thì có lẽ nó cũng không tài nào chứng minh được mình mới là Thế tử thật sự.
Tuyết rơi dày như một trận mưa mùa hè. Đưa mắt nhìn ra, một màu trắng xóa vô biên vô tận.
- Rời khỏi sơn cốc, ta sẽ là sư phụ mới của ngươi. - Lý Ngôn Niên nheo mắt, thưởng thức loại rượu Thanh Châu Hồng được đun ấm vừa phải. Có người hình dung rượu Thanh Châu Hồng được ủ bằng cao lương như lớp son trên môi nữ nhân, khiến người ta si mê và tham luyến. Hắn cụp mắt liếc nhìn thứ nước đo đỏ đang tỏa hơi trong bình sứ trắng, miệng nhếch lên thành một nụ cười.
Vĩnh Dạ thong thả pha trà, trông vô cùng thoải mái. Đột nhiên nó nhận ra ngón nghề mỹ nhân tiên sinh đã dạy rất hữu ích. Trà đạo thanh tâm, vừa vặn có thời gian để tiêu hóa câu nói của Lý Ngôn Niên.
Nó không thích hắn ta làm sư phụ, tuy rằng Lý Ngôn Niên có quá nhiều thứ để dạy mình.
- Ngươi không cần phải gọi ta là sư phụ, trước mặt hay sau lưng người khác đều không cần. Những gì ta dạy ngươi, chắc chắn là những gì ngươi căm ghét, đó là chuyện thường tình. - Lý Ngôn Niên cười tự giễu.
Vĩnh Dạ khẽ nâng tay, nước sôi trong ấm đổ vào bát trà, hương trà làm nhạt đi mùi vỏ quýt và mùi rượu, khiến bầu không khí trong phòng trở nên thanh mát. Nó hài lòng đặt ấm trà xuống, hít một hơi, cười ngọt ngào: - Mời sư phụ.
Lý Ngôn Niên không đón chén trà trong tay Vĩnh Dạ, tiếng sư phụ của nó hiển nhiên đã khiến hắn hơi bất ngờ: - Ta nói rồi, không cần. Ta không uống trà.
- Sau này có cơ hội, đồ nhi sẽ ủ rượu cho sư phụ. - Vĩnh Dạ cười nói.
Hai người đều đưa mắt nhìn đối phương, trong đôi mắt Vĩnh Dạ tràn đầy sự ngây thơ, chân thành tuyệt đối.
Vĩnh Dạ nhận ra sự nghi hoặc của hắn, mím môi cười: - Không cần phải nghi ngờ, người thụ nghiệp đều là thầy, những gì sư phụ dạy con chắc chắn đều hữu dụng.
Nụ cười của Vĩnh Dạ khiến Lý Ngôn Niên có cảm giác đôi mắt mình bị kích thích đau nhói bởi ánh sáng hắt từ mặt tuyết. Hắn nâng ly rượu, cười nói: - Năm xưa nếu đưa ngươi tới Mẫu Đơn viện, ngươi sẽ khiến cả Kinh đô phát cuồng.
Xoảng! Vĩnh Dạ sa sầm mặt, ném tách trà xuống đất, trên mặt vẫn là nụ cười ngọt ngào: - Không vui thường ném đồ làm nũng!
Lý Ngôn Niên khựng lại, trong mắt lóe lên nộ khí.
- Sư phụ chắc sẽ không chấp nhặt con chứ? Nếu luận về công phu dưỡng khí thì làm sao Vĩnh Dạ có thể qua được sư phụ? - Vĩnh Dạ chửi thầm trong lòng, ngươi chẳng là cái thá gì cả.
Lý Ngôn Niên rốt cuộc cũng thư thái hơn sau lời nịnh bợ của nó. Nghĩ bụng Vĩnh Dạ mới chín tuổi, Mẫu Đơn viện lại chẳng phải là nơi tốt đẹp gì, chẳng trách nó nổi nóng. Lý Ngôn Niên nghiêm mặt nói: - Vào Vương phủ rồi thì nói năng không như bây giờ đâu. Tuy rằng ngươi mới chín tuổi, Thanh y quái luôn coi ngươi là trẻ con nhưng ta cảm thấy có những thứ ngươi hiểu được.
- Mời sư phụ nói. - Vĩnh Dạ biết hắn đang định nhắc tới nhiệm vụ tiếp theo của mình.
- Hoàng thượng hạ lệnh, qua tết sẽ triệu Thế tử vào kinh học với ba vị Hoàng tử. Vương gia ngày trước luôn thoái thác vì bệnh tình của Thế tử, Hoàng thượng thì thương cháu, nghe Ngự y nói làm thế có lợi cho việc giúp Thế tử mở lòng nên rất kiên trì.
Vĩnh Dạ vỡ lẽ, chỉ có điều không biết Du Li Cốc để mắt tới vị Hoàng tử nào?
Muốn nó giết chết vị Hoàng tử, có cơ kế vị nhất hay sao? Để bắt Đoan Vương gánh cái tội dung túng cho con, ly gián tình cảm của ông ta với Hoàng đế?
- Đại Hoàng tử tính tình ôn hòa, lại do sủng phi Lý thị sinh ra, Hoàng thượng yêu mến nhất, chỉ có điều tính tình quá mềm mỏng nên ngươi phải giúp đỡ ngài ấy.
Mình đoán sai rồi sao? Bảo mình từ nhỏ đã tiếp cận với Thiên tử tương lai, sau này chấp chưởng đại quyền, đồng nghĩa với việc giữ vững thiên hạ này! Có phải là kế hoạch ép Thiên tử, lệnh chư hầu không? Vĩnh Dạ lại đưa ra một kết luận khác. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì mình cũng chẳng thiệt thòi gì.
- Nhị Hoàng tử, và Tam Hoàng tử thì sao?
- Nhị Hoàng tử do Hoàng hậu sinh ra, chỉ tiếc là tâm tư thâm trầm, thủ đoạn tàn ác, Hoàng thượng không thích, thế nên mới không được lập làm người kế vị. Tam Hoàng tử thì tầm tuổi ngươi, mẫu thân là Lưu thị, con gái của trấn Uy tướng quân, thế nên tính tình Tam Hoàng tử thẳng thắn lỗ mãng, cũng không được Hoàng thượng hài lòng. Hiểu chưa?
- Hiểu rồi ạ. Nếu Đại Hoàng tử được Đoan Vương phủ ủng hộ thì chắc chắn sẽ vượt qua Nhị Hoàng tử do chính thất sinh ra, chỉ là cần người giúp ngài, không để Nhị Hoàng tử bắt nạt.
Lý Ngôn Niên hài lòng cười: - Có ngươi ở bên Đại Hoàng tử, giao tình tốt với ngài thì chúng ta sẽ yên tâm.
Thực sự đơn giản như thế sao? Vĩnh Dạ cảm thấy thế thì quá nhẹ nhàng. Làm một Thế tử, Vương gia có quyền thế nhất cùng với việc trở thành bằng hữu tốt của Đại Hoàng tử, sau này có thể trở thành Thiên tử, tiền đồ có vẻ đều rất sáng sủa.
Du Li Cốc toàn bồi dưỡng thích khách, sao lại làm một việc vì nước vì dân như thế? Vĩnh Dạ mãi mãi không quên được một ngàn đứa trẻ mới bảy, tám tuổi đã phải tàn sát lẫn nhau. Nó không tin chuyện này chỉ đơn giản như thế.
Nhớ tới thân phận của mình, Vĩnh Dạ có một dự cảm không lành. Vợ chồng Đoan Vương đã là một bài toán khó, Hoàng tử trong Hoàng cung lại càng là bài toán khó hơn.
Thanh y sư phụ nói, nếu có nguy hiểm thì trốn. Đất trời rộng lớn, không phải chỉ An quốc mới có chỗ dung thân.
Đó là chiêu cuối cùng của Vĩnh Dạ.
Lý Ngôn Niên đứng trong sân cười nói với nó: - Hôm nay chúng ta sẽ về Kinh đô, Vương gia và Vương phi có lẽ đã chờ sốt ruột lắm rồi.
Vĩnh Dạ mỉm cười.
- Còn nhớ cảnh ba năm trước các ngươi ra khỏi lầu không? - Lý Ngôn Niên đột nhiên hỏi.
Vĩnh Dạ ngỡ ngàng, nhìn đám hạ nhân đứng trong sân. Cảnh tượng ấy thực sự giống cảnh năm xưa mình và những đứa trẻ khác đứng trước mặt Lý Ngôn Niên, khi đó đại quyền sinh sát đều nằm trong tay hắn, hắn muốn giết thì mình cũng chẳng có một chút khả năng phản kháng. Hôm nay... nghĩ tới đây, nó bất giác rùng mình.
- Không giữ một ai. - Lý Ngôn Niên mỉm cười.
Vĩnh Dạ thấy ánh mắt hai nữ tử đóng vai Lãm Thúy và Ỷ Hồng lóe lên vẻ sợ hãi, chỗ đầu tường bỗng dưng túa ra vô số người cầm cung nỏ, làn tên như mưa bắn về phía những người này, không chút do dự, muốn ngăn cũng không kịp.
Mặt đất trắng tinh lập tức bị nhuộm hồng bởi máu, sau tiếng kêu thảm thiết, không gian được trả lại sự yên tĩnh chết chóc.
Những người cầm nỏ ấy... trí nhớ của nó rất tốt, nhãn lực cũng giỏi, nhận ra đó là mấy chục kỵ binh đi trước và sau đoàn xe khi tới đây.
- Nhớ những gì mà ta dạy ngươi, tuyệt đối không để lại bất cứ nguy cơ nào có thể làm bại lộ bí mật. - Lý Ngôn Niên nhẹ nhàng nói bên tai nó.
- Thế tử, đi thôi. - Hắn đi ra ngoài cổng như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, Lý Nhị cung kính khom lưng theo sau. Vĩnh Dạ ngơ ngác, vội vàng chạy theo.
Trước cửa là chiếc xe ngựa đã đưa bọn hắn tới đây, bốn mươi kỵ binh đã đứng sẵn trước sau, coi như không biết gì về âm thanh trong viện. Lên xe ngựa, Lý Ngôn Niên cười nói: - Đang nghĩ tới bốn mươi người này sao? - Vâng. - Vĩnh Dạ cười khẽ.
- Ngươi rất trấn tĩnh, ba năm trước đã thế, ba năm sau cũng thế. Cốc chủ không chọn nhầm người. - Lý Ngôn Niên không trả lời câu hỏi của Vĩnh Dạ, nhìn sâu vào mắt nó. - Đến ngày nào đó, chắc chắn thành tựu của Thế tử sẽ rất phi phàm.
- Thực ra người nên gọi con một tiếng thiếu gia! - Nụ cười của Vĩnh Dạ càng thêm rạng rỡ, phàm là gia thần trong nội viện của Vương phủ đều phải gọi nó là thiếu gia, chỉ những người ở ngoại viện mới gọi Vĩnh Dạ là Thế tử.
Lý Ngôn Niên là một trong những Chấp sự ở nội viện, gọi Vĩnh Dạ là Thế tử là tự đề cao thân phận của mình. Ở biệt viện nó gọi Lý Ngôn Niên một tiếng sư phụ, giờ đã ra ngoài, hắn chỉ là nô tài của nó thôi.
Vĩnh Dạ nói xong, không buồn nhìn sắc mặt của Lý Ngôn Niên. Giơ tay vén rèm xe lên, quay đầu nhìn, tòa biệt viện đã chìm trong khói đen cuồn cuộn.
- Lý Chấp sự hành sự quyết đoán, Vĩnh Dạ đã hiểu.
Lý Ngôn Niên như cười như không, nụ cười ấy khiến Vĩnh Dạ cảm thấy có lẽ còn nhiều chuyện sắp xảy ra mà nó không tài nào đoán được.
Mười ngày sau, chiếc xe ngựa đi tới nơi đầu tiên có thể gọi là thành. Vĩnh Dạ nhìn cổng thành cao sừng sững mỉm cười, cuối cùng cũng tới nơi có người bình thường sống rồi.
Đội ngũ bao trọn cả một mé phía Tây của khách điếm Tường Hòa lớn nhất thành, lần đầu tiên Vĩnh Dạ thấy khách điếm bèn nhớ tới du lịch cổ trấn. Nhìn chiếc khăn vắt trên vai tiểu nhị thì nhớ tới chuyện hắn ta sẽ lập tức lại gần lau bàn và hỏi khách quan ăn gì, nghĩ thế, Vĩnh Dạ không nén được tiếng cười.
Lý Ngôn Niên lại gần phất tay theo tư thế mời: - Thiếu gia, dùng cơm trong phòng nhé, ở ngoài người đông phức tạp, ảnh hưởng đến thân phận.
Vĩnh Dạ hơi thất vọng, đây là tòa nhà cổ đại đầu tiên mà nó được tận mắt chứng kiến kể từ khi tới đây, cố nén lòng hiếu kì, nó gật đầu bước vào sân.
Dùng bữa tối xong, không ai làm phiền nữa, Vĩnh Dạ nằm trên giường mà thấy bực bội. Nhắm mắt lại cảm nhận bầu không khí xung quanh. Nó có một linh cảm rất kỳ lạ, tối nay chắc chắn sẽ xảy ra việc gì đó.
Giờ Sửu, nó ngửi thấy mùi khói khen khét. Cửa phòng bị người ta đạp ra, Lý Ngôn Niên tay cầm thanh kiếm xuất hiện trước mặt nó, cười nói: - Có người đến cướp, thiếu gia! Chúng ta trốn thôi!
Hắn hành động vội vã nhưng thần sắc lại bình thản. Diễn kịch cho người khác xem! Vĩnh Dạ nghĩ. Nó chỉ đành nhảy xuống giường, phối hợp nói: - Lý Chấp sự, nhất định phải bảo vệ ta chu toàn!
- Thiếu gia an tâm! - Nụ cười của Lý Ngôn Niên trở nên quỷ dị dưới ánh lửa đang hừng hực cháy bên ngoài.
Vĩnh Dạ cảm thán trong lòng, bốn mươi kỵ binh thế là toi.
Lý Ngôn Niên kéo tay nó chạy ra khỏi sân, Lý Nhị đã dắt hai con ngựa chờ sẵn, thế là ba người cưỡi hai con ngựa chạy trốn về phía kinh thành.
- Đóng kịch phải đóng cho hết. - Lý Ngôn Niên là một sư phụ rất tốt, lúc nào cũng dạy nó những thứ rất thực tế.
- Vì sao không giết hết họ ở biệt viện?
- Kiểu gì cũng có người thấy chúng bảo vệ thiếu gia xuống núi.
- Bọn họ ở biệt viện mười ngày thì không nghi ngờ hả?
Lý Ngôn Niên cười: - Tất cả bọn họ vốn là người của ta. Ta chẳng qua chỉ muốn ngươi biết, người của mình cũng không phải là không giết được. Có hai tác dụng, trước tiên là Vương gia càng không thể nghi ngờ; thứ hai, ta luôn cho rằng, kẻ có khả năng bán đứng mình nhất chính là người của mình, huống hồ, người vào sơn cốc quá nhiều.
- Vì sao không giết luôn cả Lý Nhị, hắn biết nhiều nhất mà? - Vĩnh Dạ chỉ Lý Nhị trên con ngựa bên cạnh.
- Thiếu gia, đừng chơi trò ly gián. Lý Nhị là gia thần của tôi, giết người của mình thì được, giết người trung thành thì sẽ chẳng còn ai trung thành với cậu nữa.
Vĩnh Dạ bĩu môi, thấy Lý Nhị nhìn Lý Ngôn Niên đầy vẻ cảm kích và trung thành, nhưng lại nhìn mình bằng ánh mắt oán độc, nó thực sự muốn cười thật to.
Dọc đường Thế tử hồi kinh gặp cướp. Tin này lập tức được truyền tới Đoan Vương phủ.
- Lý Ngôn Niên và Thế tử giờ đang ở đâu? - Đoan Vương Lý Cốc sa sầm mặt, nổi trận lôi đình, giọng nói lạnh lẽo như băng.
Nghe đồn người em trai này của Hoàng đế năm xưa khi cầm quân đi đánh giặc chỉ mới mười bảy tuổi. Lần đầu tiên từ chiến trường trở về, cái ghế mà ngài ngồi suýt thì bị đầu những kẻ mà ngài chặt xuống che khuất. Từ đó cho dù ngài đang cười tươi như gió xuân hay lặng lẽ không nói một lời thì cũng không ai tin Đoan Vương là một người lương thiện.
Người duy nhất có thể khiến Đoan Vương mềm lòng là Vương phi của ngài, ái nữ duy nhất của Thừa tướng Trương Kỳ Lĩnh.
Nghe nói năm xưa trong lễ hội hoa đăng tết Nguyên Tiêu ở Kinh đô, Đoan Vương gặp thiên kim của thừa tướng đi ngắm đèn. Đoan Vương bèn mặt dày mời Trương tiểu thư cùng thưởng đăng, bị Trương tiểu thư tát cho một cái.
Cái tát ấy khiến Vương gia mấy ngày liền không chịu rửa mặt, không những mời họa sư nổi tiếng nhất Kinh đô thời bấy giờ là Hứa Liên Thảo dùng bút vẽ lại dấu ngón tay của Trương tiểu thư in trên mặt mình ra một tờ giấy, lại còn hí hửng mang gương mặt ấy thượng triều. Trên kim điện, Hoàng thượng thấy ông như thế lại cho ông một cái tát nữa, bách quan khuyên gián, duy chỉ có Trương Thừa tướng là lạnh lùng bàng quan.
Hai bên má đều bị tát mà Đoan Vương vẫn cười nói: - Bệ hạ thưởng thần đệ cái tát này là yêu thương thần đệ, yêu cho roi cho vọt, thần đệ không dám nửa lời ca thán. - Khi nói câu ấy, mắt ông nhìn chằm chằm vào Trương Thừa tướng.
Hoàng thượng chỉ đành lên tiếng: - Lệnh ái đã có tiếp xúc với Đoan Vương, Thừa tướng lại là rường cột của triều đình, hôn sự này hãy do Trẫm làm chủ, chắc chắn sẽ không để lệnh thiên kim phải chịu một chút thiệt thòi.
Trương Thừa tướng nghe xong câu này thì chân tay run rẩy. Ông một đời thi nhân, đứng đầu bá quan, môn sinh vô số. Cho dù cúi đầu trước kim điện thì cũng phải đứng thẳng lưng, lên tiếng: - Nếu Đoan Vương có thể khiến tiểu nữ hài lòng, thần tuyệt không dám hai lời. Nếu Hoàng thượng muốn hạ chỉ, thần sẽ về nhà chuẩn bị linh đường để tạ Long ân.
Đoan Vương lập tức thề trước kim điện rằng mình sẽ không dùng vũ lực, sau đó các thần dân trong Kinh đô cứ nhìn thấy Đoan Vương giết người không chớp mắt là lại mềm nhũn ra.
Ví dụ tên đầu bếp trong phủ Trương Thừa tướng khóc lóc cầu xin tiểu thư giúp đỡ, giá thuê đất nhà hắn lại tăng, không nộp đủ tô thuế thì phải trả lại, không có đất thì một nhà mười mấy người chỉ dựa vào tiền làm công của mình hắn, sống sao nổi.
Đương nhiên, mảnh đất đó được Đoan Vương mua lại, Trương Thừa tướng có quyền cũng chẳng quản được.
Trương tiểu thư bèn cho nhà đầu bếp thuê mảnh đất thuộc điền sản của phủ mình, tên đầu bếp lại khóc nói cả nhà hắn bị Đoan Vương mua làm gia nô rồi, hắn phải đảm bảo cả nhà bình an rồi mới tới phủ Trương Thừa tướng làm đầu bếp tiếp được. Thế là Trương tiểu thư nổi giận đùng đùng tới tìm Đoan Vương nói lý, Đoan Vương lập tức gật đầu đồng ý giảm tiền, nhân tiện mời nàng dùng cơm.
Hay ví dụ... Tóm lại cuối cùng Trương tiểu thư cứ nhìn thấy Đoan Vương là mỉm cười. Nụ cười ấy còn rạng ngời hơn cả những bông mẫu đơn trong Kinh đô cùng nở rộ. Kết cục của câu chuyện thì rất dễ đoán, Đoan Vương được đưa người đẹp về theo đúng ý nguyện, hơn nữa chưa từng lập trắc phi hay cưới thêm tiểu thiếp.
Đoan Vương đã đến tuổi nhi lập mà chỉ có một người con trai - Vĩnh Dạ.
Thế tử hồi kinh mà lại bị người cướp bóc, bốn mươi tên thị vệ cùng đi đều chết hết, chỉ có Lý Chấp sự Lý Ngôn Niên và gia bộc Lý Nhị thoát được, thế nên người đang đứng báo cáo với Đoan Vương bị ông ta hỏi xong câu này thì mồm miệng cứng đơ, lắp bắp mãi mới nói rõ được tình hình.
- Bảo Lâm Tướng quân mang năm trăm Báo kỵ đi đón Thế tử về! - Đoan Vương ra lệnh.
Chúng nhân trong phủ trợn tròn mắt, có vẻ không tin vào tai mình.
- Vương gia... không phải tình huống đặc biệt thì không được dùng thủ vệ của kinh kỳ... còn phải chỉnh đốn... - Trợ tá của Vương phủ, Lưu Phu Tử khuyên nhủ.
- Bổn vương có phải là rường cột quốc gia không?
- Vương gia chiến công hiển hách, uy chấn thiên hạ, ngày nào còn có Vương gia thì các nước khác không dám tấn công...
Vuốt đuôi chưa xong, Đoan Vương đã ngắt lời hắn: - Kẻ nào đối đầu với bổn vương là đối đầu với An quốc, đối đầu với An quốc... có phải là tình huống đặc biệt không!
Lưu Phu Tử toát mồ hôi.
- Ra lệnh điều tra việc này, xem có phải là nước Tống ở biên cương có âm mưu hay không. - Đoan Vương lại bổ sung thêm một câu.
Lưu Phu Tử khom người hành lễ: - Vương gia anh minh.
Trong lòng hắn thầm khâm phục Đoan Vương hùng tài thao lược. Nước Tống bị kẹp giữa nước An và nước Trần, địa thế hiểm yếu, lúc nào cũng rất quy củ nên không tìm được lý do để đánh. Nơi Thế tử bị tấn công là ở An quốc, nhưng chỉ cách nước Tống có vài ngày đường. Đoan Vương muốn đổ cái oan này cho nước Tống, nước Tống chỉ đành khóc mà nhận lấy. Ai bảo Vương phủ bị chết tận bốn mươi thị vệ, bọn tiểu tặc thông thường làm gì có bản lĩnh này.
Nếu không phải Vương gia luôn nâng niu Vương phi trong lòng bàn tay, coi Thế tử như báu vật thì Lưu Phu Tử còn nghi ngờ đây là cái bẫy mà ông ta giăng ra.
Bôn ba trên ngựa nửa tháng trời, Vĩnh Dạ thấy khó chịu. Nó không quen việc cưỡi cùng một con ngựa với Lý Ngôn Niên, không quen việc nằm trong lòng Lý Ngôn Niên, nó cố ưỡn thẳng lưng để cách xa hắn một chút, suốt nửa tháng trời, mệt muốn đứt hơi.
Đến lần tiếp theo nhìn thấy tường thành màu xám xuất hiện trước mắt, Vĩnh Dạ ngáp dài: - Vẫn không vào thành hả?
- Không, chúng ta vào thành nghỉ ngơi, nơi này cách Kinh đô chỉ một ngày đường, rất an toàn.
Đây là câu nói hay nhất của Lý Ngôn Niên trong suốt nửa tháng qua. Vĩnh Dạ bĩu môi, ở cùng ngươi là không an toàn nhất.
Khách điếm rất to, bàn ghế bằng gỗ hoa(1) được đánh cho ra màu trắng của chất gỗ. Chưởng quầy là một lão béo y như trong tưởng tượng, tiểu nhị vắt chiếc khăn ngang vai, tươi cười chạy ra đón: - Khách quan muốn nghỉ lại hay dùng cơm?
- Cho một phòng ngủ! - Vĩnh Dạ lại ngáp dài. Nó khom lưng nghĩ, nếu cứ thế này e rằng mới tí tuổi đầu đã bị thoát vị đĩa đệm mất.
Chưa chờ Lý Ngôn Niên nói những câu đại loại như ăn cơm, Vĩnh Dạ đã mệt mỏi nói: - Những gì cần xem tôi đã xem cả rồi, tối nay được ngủ yên chưa?
- Tiểu nhân sẽ đích thân canh đêm cho Thế tử. - Lý Ngôn Niên hiển nhiên là rất hài lòng với việc Vĩnh Dạ đã lĩnh hội được ý đồ của mình, bèn đưa nó lên phòng còn bản thân ngồi ngoài cửa.
Vĩnh Dạ thở dài một tiếng, hắn ta chỉ muốn nó biết rằng, vì nhiệm vụ này, hi sinh nhiều đến đâu cũng không đáng tiếc. Nếu làm hỏng kế hoạch của họ thì kết cục sẽ giống đám hạ nhân trong biệt viện và cả bốn mươi kỵ binh kia.
Họ có thể làm gì mình? Vĩnh Dạ không nghĩ ra điều gì có thể uy hiếp bản thân. Giết mình? Cũng chỉ có mỗi cách này, thế nên mới hết lần này tới lần khác thể hiện thực lực.
Tối đó nó cũng không ngủ ngon, người ra vào khách điếm rất nhiều. Vĩnh Dạ dễ bị thức giấc, lẩm bẩm nói: - Ngủ một giấc cũng không yên.
Ngoài kia vang lên âm thanh khôi giáp va vào nhau.
Lý Ngôn Niên hình như chặn ai đó lại: - Lâm tướng quân, thiếu gia đã ngủ rồi.
- Vương gia có lệnh, Lý Chấp sự dọc đường hộ tống vất vả, để đề phòng kẻ địch, dặn tôi nửa đêm đón Thế tử hồi phủ.
Lý Ngôn Niên gõ lên cửa phòng: - Thiếu gia tỉnh chưa? Lâm tướng quân phụng lệnh Vương gia tới đón thiếu gia hồi phủ.
Vĩnh Dạ ngáp dài ra mở cửa, ngạc nhiên nhìn thấy một người cao lớn. Từ đầu đến chân được bọc trong bộ khôi giáp màu đen, trông thật oai phong.
- Tướng quân Lâm Hồng, phụ trách đội Phiêu kỵ cánh tả của đội Báo kỵ Kinh kỳ tham kiến Thế tử! Thần thừa lệnh Vương gia hộ tống Thế tử hồi kinh! - Lâm tướng quân có giọng nói sang sảng.
Vĩnh Dạ rất muốn sờ lên bộ khôi giáp của hắn, ngẫm nghĩ lại cảm thấy sau này mình kiếm một bộ để mặc là được, đưa tay ra sờ thì có vẻ trẻ con quá. Nó mỉm cười, mệt mỏi nói: - Phiền tướng quân... oáp! - Vĩnh Dạ lại ngáp dài, đi xuống dưới lầu.
Các binh sĩ khôi giáp sáng ngời từ đại sảnh khách điếm đứng dàn hàng ngang tới tận ngoài cửa, người nào cũng nghiêm nghị, gặp Vĩnh Dạ đều quỳ một chân xuống, đồng thanh nói: - Đón Thế tử hồi phủ!
Thật hoành tráng! Thật uy phong! Ông chủ khách điếm quỳ xuống không dám ngẩng đầu lên.
Trước cửa chỉ có một chiếc xe ngựa, Vĩnh Dạ không dám dùng khinh công, giơ tay ra, dựa vào Lý Ngôn Niên để bước lên. Thấy Lý Ngôn Niên có ý theo lên xe ngựa, Vĩnh Dạ quay đầu lại nói với hắn: - Ta mệt lắm, không muốn bị người khác làm phiền. - Câu này cũng là nói với Lâm tướng quân.
- Thế tử an tâm. - Lâm tướng quân thấy sắc mặt Vĩnh Dạ có vẻ mệt mỏi thì trong lòng dấy lên vẻ thương xót. Hắn rất thấu hiểu tâm trạng thương con của Vương gia. Một cậu con trai mặt hoa da phấn ban đầu không chịu nói chuyện, khó khăn lắm mới trị khỏi bệnh lại bị người ta thích sát, cho dù người ngoài nhìn vào cũng chẳng nỡ, huống hồ là Đoan Vương.
Lý Ngôn Niên sững sờ, Lý Nhị biết điều dắt ngựa tới. Hắn nhìn vào chiếc xe ngựa một cái rồi nhảy lên ngựa. Lý Ngôn Niên lạnh lùng cười, tưởng rằng làm Thế tử thật rồi thì muốn làm gì thì làm sao? Trẻ con đúng là trẻ con.
- Về Kinh đô! - Lâm tướng quân hô to, cưỡi ngựa cùng Lý Ngôn Niên đi hai bên xe ngựa.
Vĩnh Dạ trốn trong xe cười thầm, nếu là ở biệt viện hoặc Du Li Cốc, Lý Ngôn Niên sẽ trả thù hành vi mình không cho mình lên ngựa thế nào nhỉ? Nó muốn Lý Ngôn Niên biết rằng, cho dù có hoàn thành nhiệm vụ của cốc thì nó cũng không còn là Tinh Hồn mặc cho hắn muốn nắn bóp thế nào tùy thích nữa. Từ giờ trở đi, Lý Ngôn Niên chỉ là một hạ nhân trong Vương phủ mà thôi.
Cần lời giải thích sao? Rất đơn giản, một Thế tử tiểu Vương gia chữa bệnh trong sơn cốc nửa năm, khi quay về lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt hắn ta để hành sự thì Vương gia và Vương phi sẽ sinh nghi.
Nhắm mắt lại, nó ngủ thật. Chiếc xe ngựa đi trên đường lớn, trên xe lại được trải một tấm thảm dày, lắc lư như đang thôi miên.
Khoảng giờ Ngọ, nó nghe thấy Lý Ngôn Niên vén rèm xe lên gọi: - Thiếu gia, tới rồi.
Vĩnh Dạ vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, chẳng muốn đếm xỉa gì tới hắn ta, nhắm mắt định ngủ tiếp.
Lý Ngôn Niên hơi sốt ruột, trước mặt Lâm tướng quân lại không tiện gọi to, bèn hạ rèm xuống, trong lòng cảm thấy bực bội. Hắn biết rất rõ với tư vi của Vĩnh Dạ thì chắc chắn là tỉnh rồi, nhưng lại lờ tịt mình đi.
Lý Ngôn Niên cảm thấy đầu đau nhói, ngẫm lại nhiệm vụ của Vĩnh Dạ, cười lạnh bỏ mặc.
Vĩnh Dạ an tâm nhắm mắt dưỡng thần. Lúc này nó đang nghĩ, nên dùng bộ mặt nào để đối diện với Đoan Vương và Vương phi. Nên nhiệt tình ôm họ tuyên bố rằng mình đã là một đứa trẻ bình thường, hay là tỏ ra tao nhã, yếu đuối, thi thoảng nói vài câu để họ biết rằng bệnh mình đã khỏi, đã chịu nói chuyện? Cả hai lựa chọn này đều rất có ích. Lựa chọn thứ nhất có thể khiến Vĩnh Dạ trở thành một tiểu bá vương ở đất Kinh đô, muốn làm gì thì làm, lựa chọn thứ hai lại giúp nó che giấu thực lực, lấy tĩnh chế động.
Chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, rèm xe đã một lần nữa được vén lên, tiếng ngọc bội vang lên kèm theo một mùi hương thoang thoảng, có người lên xe bế Vĩnh Dạ vào lòng.
Vĩnh Dạ bị kéo vào một lồng ngực ấm áp và nàng đã quyết định phương hướng tương lai của nó khi nó còn chưa kịp lựa chọn.
Bởi vì không cần nó lựa chọn, nữ tử này nhẹ nhàng bế Vĩnh Dạ xuống xe, rảo nhanh bước chân vào trong phủ. Xem tình thế thì có lẽ là định bế nó lên giường ngủ tiếp.
Một đứa trẻ chín tuổi nặng bao nhiêu? Vĩnh Dạ bỗng dưng cảm thấy thật thú vị. Nàng vẫn bế nó vào phủ, thế mà không thở mạnh lấy một hơi. Khỏe thật!
Vĩnh Dạ tham lam hít mùi thơm tỏa ra từ người đối phương, đoán là Chanel, rồi lại CK, cuối cùng vẫn cảm thấy dễ chịu như mùi thơm của hoa cỏ tự nhiên. Nhớ ra nữ nhân đều thích túi thơm đựng hoa khô trên người, Vĩnh Dạ quyết định sau này nếu rảnh rỗi thì sẽ làm một ít để mang tặng.
Vào phòng, hơi ấm tỏa ra, không có mùi vỏ quýt khó chịu của Lý Ngôn Niên, nó rất hài lòng.
Trong phòng vang lên một thanh âm khe khẽ, rồi lập tức yên tĩnh trở lại. Vĩnh Dạ lặng lẽ nghĩ, Vương công đại gia quả là khác người, trong phòng ít nhất có ba người, vậy mà vẫn yên tĩnh tới mức này, quy củ trong Đoan Vương phủ thật đáng sợ.
Hương thơm ấy vẫn chưa tan đi, Vĩnh Dạ cố nén ham muốn mở mắt ra, tiếp tục giả vờ say ngủ.
Vĩnh Dạ rất cảm kích người đã bế mình xuống, giúp mình giảm bớt căng thẳng khi chuẩn bị gặp phu thê Đoan Vương. Tuy rằng ngoại hình giống nhau, cử chỉ thần thái cũng học rất giống, nhưng dù sao con người cũng có cảm giác, làm cha mẹ có lẽ sẽ càng nhạy bén hơn. Vĩnh Dạ vô cùng lo lắng một số tình tiết không được ghi chép trong sách sẽ phát sinh. Nó thấy tiếc vì thằng bé áo tím không biết nói, nếu không nó đã moi được nhiều tin tức hữu dụng hơn.
Nghĩ đến đây, Vĩnh Dạ tự nói với mình, mày đúng là xấu xa, không có chút lương tâm nào. Nhưng nó phải sống, phải sống cho thật tốt, nghĩ thế, Vĩnh Dạ thấy như được giải phóng. Không thể trách nó ác, muốn trách thì trách cái người đã nghĩ ra chủ ý này!
Từ khi biết Lý Ngôn Niên là một trong những Chấp sự ở nội viện của Đoan Vương phủ, Vĩnh Dạ hiểu rằng số phận của mình đã được quyết định kể từ khi bước ra khỏi tiểu lầu và nhìn thấy hắn ta.
Chính vì gương mặt này mà họ đã lên kế hoạch suốt ba năm, hơn nữa còn rất kiên nhẫn chờ mình học nghệ. Như Lý Ngôn Niên đã nói, Đại Hoàng tử năm nay mười bốn tuổi, Nhị Hoàng tử kém Đại Hoàng tử vài tháng, cũng đã mười bốn, Tam Hoàng tử thì bằng tuổi mình, đại kế của họ có lẽ sẽ được tiến hành sau vài năm nữa, khi các Hoàng tử đã lớn. Mấy năm nay, có lẽ Vĩnh Dạ có thể sống tiêu diêu tự tại trong thân phận Thế tử.
Khoảng thời gian này nó có thể nắm được cuộc sống của mình trong tay.
Vĩnh Dạ mỉm cười, sau đó mở mắt.
- Thiếu gia? - Nữ tử trước mắt vui mừng gọi. Nàng cao lớn hơn người đã đóng giả trong biệt viện khá nhiều, phải cao tới một mét bảy mươi hai, chẳng trách bế nó không mất chút công sức nào. Gương mặt rất quen thuộc, ngũ quan thanh tú. Hóa ra nàng chính là Ỷ Hồng! Vĩnh Dạ nhìn nàng từ trên xuống, ánh mắt rơi trên túi thơm ở thắt lưng Ỷ Hồng.
- Nước!
Ỷ Hồng giật mình, ngay lập tức vui mừng hớn hở: - Nhân Nhi, mau đi bẩm báo với Vương phi, Thiếu gia biết nói rồi!
Vĩnh Dạ uể oải ngồi dậy, Lãm Thúy vội vàng mang một chiếc gối tới cho nó kê thêm. Lãm Thúy nhỏ bé xinh xắn, vừa nhìn đã biết là người nhanh nhẹn.
Ỷ Hồng mang nước tới, ca thán: - Sao Thiếu gia không ngủ thêm một chút? Bị hành hạ cả đêm ở trên xe thì làm sao chịu được?
Chẳng nhẽ ta lại không muốn ngủ, ai bảo Lý Ngôn Niên biến thái! Vĩnh Dạ uống một ngụm nước, dễ chịu hơn nhiều. Nó lắc đầu nói: - Trong phòng nhiều người quá, ta không ngủ được.
Ỷ Hồng thất kinh: - Ngày trước Thiếu gia sợ nhất là ngủ một mình. Tuy rằng không nói nhưng buổi tối không chịu cho tôi với Lãm Thúy đi.
- Ở trên núi ta thường ngủ một mình, lâu dần nên quen với sự thanh tịnh. - Vĩnh Dạ giải thích, trong lòng rất phiền muộn, có hai người họ ở đây thì nó chẳng làm được việc gì cả.
Mải nói chuyện, ngoài cửa vang lên một thanh âm rất đỗi dịu dàng, như đang thở dài: - Biết nói thật rồi.
Các thị nữ trong phòng nhất tề hành lễ: - Vương phi!
Vĩnh Dạ nửa nằm nửa ngồi trên giường, miệng hơi há, nước miếng tứa ra, nhìn quên cả đảo mắt. Chẳng trách Đoan Vương lại dùng trăm phương ngàn cách để có bà, nam nhân mà cưới được một mỹ nữ như vậy cũng có nghĩa là đã đạt được vinh quang sau khi thành công trong sự nghiệp! Nhìn xem, vợ tôi đây này! Vợ ông thì sao? Vĩnh Dạ hoàn toàn có thể hiểu được Đoan Vương, bất giác đưa tay lên xoa mặt mình.
Đoan Vương phi rất giống bức tranh trong cuốn sách viết về Vương phủ, có điều bức tranh thì làm sao so được với người thật? Ngũ quan của bà vô cùng tinh tế, Vĩnh Dạ rất giống bà, nói một cách chính xác, vị Thế tử đó rất giống bà.
Bà đứng ngoài cửa phòng nhìn Vĩnh Dạ, ánh mắt chan chứa yêu thương, dường như mâu thuẫn, lại dường như chất chứa một nỗi đau không nói thành l ời.
Vĩnh Dạ bỗng dưng rùng mình, nó đã giết ái tử của bà!
Nó cúi đầu, hơi chột dạ. Giết con trai bà, rồi lại mạo xưng, Vĩnh Dạ bất giác cảm thấy không đành lòng. Chỉ hi vọng bà đừng nhận ra mình là đồ giả mạo, nếu không bà sẽ đau lòng lắm. Nó cũng không biết vì sao mới nhìn bà từ xa mà đã mềm lòng với bà.
- Các ngươi nhớ phục vụ cho tốt, Thiếu gia đường dài mệt nhọc, phải nghỉ ngơi vài hôm mới khỏe. - Vương phi nói xong câu đó bèn quay người bỏ đi.
Vĩnh Dạ dụi mắt, không sai, mỹ nhân Vương phi mà nó chuẩn bị nhào vào lòng ấy đã bỏ đi. Còn Ỷ Hồng, Lãm Thúy lại không hề tỏ ra ngạc nhiên, như thể việc này rất đỗi bình thường.
Vĩnh Dạ cảm thấy Du Li Cốc thật là tắc trách, đây là hành vi của một người mẹ yêu con trai mình sao? Làm gì có chuyện đó! Với gương mặt của mình mà không thể thu hút được Vương phi tới trước giường ôm một cái sao? Khóe miệng nó bĩu ra, có cảm giác như bị người ta vứt bỏ.
Như thể hiểu được tâm sự của Vĩnh Dạ, Ỷ Hồng vội vàng chạy tới nắm tay nó, nói: - Trong lòng Vương phi rất thương thiếu gia, nhưng tính tình của người là thế...
Vĩnh Dạ bực bội rụt tay về, lăn ra giường: - Các người ra hết đi, ta muốn ngủ một lát.
Ỷ Hồng thở dài lui ra.
Căn phòng thực sự yên tĩnh trở lại, lúc này Vĩnh Dạ mới trở mình suy nghĩ.
Không lẽ căn bệnh trầm cảm của thằng bé áo tím là do vậy sao? Vương phi đã thế thì Vương gia cũng chẳng cần phải nói nhiều, hẳn đã không thân thiết với đứa trẻ ấy khiến nó khó chịu trong lòng, không chịu nói chuyện. Lý Ngôn Niên ở Vương phủ nhiều năm, ngay cả Ỷ Hồng, Lãm Thúy cũng có thể dịch dung để nó làm quen, vì sao lại không nhắc nhở mình rằng Vương gia và Vương phi không thân mật với Thế tử?
Đoan Vương phái cả đội quân đi đón Vĩnh Dạ về chứng tỏ ông ta rất coi trọng nó, nhưng về tới nơi nghe khẩu khí của Vương phi cứ như thể bảo nó cứ một mình ở Hoàn Ngọc viện, đừng nhắc tới chuyện gặp cha ruột nữa.
Quá nhiều chuyện mà Vĩnh Dạ không nghĩ ra được, những việc này người của Du Li Cốc đều không nói, khiến nó cảm thấy khó khăn trong bước đi tiếp theo. Nhưng nó nghĩ thế cũng tốt, cứ ở một mình trước đã, đỡ bị bại lộ thân phận.
Nghĩ tới đây nó bèn xuống giường, lòng thầm kinh hãi. Suýt nữa thì nó quên mất đóa hoa vẫn còn dưới gan bàn chân, cũng may là mùa đông nên tất vẫn chưa tháo ra. Thế là Vĩnh Dạ quyết định sau này ít bắt Ỷ Hồng, Lãm Thúy hầu hạ mình.
Giữa phòng ngủ có một chiếc tủ bằng bích sa, bên ngoài đặt một chiếc sập, là nơi Ỷ Hồng và Lãm Thúy ngủ cùng Vĩnh Dạ mỗi tối. Phải tháo đi, tối không được để người ngủ cạnh mình, quá nguy hiểm.
Ra khỏi phòng ngủ là một khu vườn rất rộng. Thư phòng của Vĩnh Dạ ở phía Đông, Ỷ Hồng và Lãm Thúy ở phía Tây. Trong sân có một lớp tuyết dày, góc tường một cây mai già đang nở hoa rất đẹp, Vĩnh Dạ thấy hơi nhớ mỹ nhân tiên sinh.
- Thiếu gia, ở ngoài lạnh lắm, sao lại ra đây? - Ỷ Hồng và Lãm Thúy đang làm cơm cùng Nhân Nhi, mọi người đang tính toán xem nên làm món gì mà Vĩnh Dạ thích ăn để Thế tử vui vẻ lên một chút.
Ánh hoàng hôn rọi lên khu vườn một vẻ huy hoàng, Vĩnh Dạ mỉm cười: - Cho ta một cái bình thật sạch.
Nụ cười của nó khiến cả Ỷ Hồng lẫn Lãm Thúy đều ngây ra hồi lâu, rồi vội vàng chạy vào bếp tìm kiếm.
Vĩnh Dạ đón lấy cái bình, mang đi hứng những bông tuyết trên hoa mai. Ỷ Hồng bẽn lẽn nói: - Ngày trước Thiếu gia rất ít cười.
- Vì trước đây không biết thế giới ngoài kia vui thế nào, bây giờ biết rồi. -
Vĩnh Dạ tích được một bình tuyết, lại hái bông hoa mai bỏ vào đó, đưa cái bình cho Ỷ Hồng: - Phơi hai ngày, khi nào tuyết tan hết, ta đun trà cho các ngươi uống. Ỷ Hồng kinh hãi "á" một tiếng, nâng cái bình như nâng bảo bối.
Trước giờ ăn, Nhân Nhi xách một hộp cơm vào nói là Vương phi bảo nhà bếp đặc biệt chuẩn bị.
- Vương phi thương thiếu gia quá! - Ỷ Hồng cười nói.
Vĩnh Dạ lại càng thêm có thiện cảm với nàng, vỗ chiếc ghế bên cạnh: - Ngồi xuống đây ăn với ta.
Các thị nữ che miệng cười không dám.
Vĩnh Dạ cũng không miễn cưỡng, gắp một đũa ra hiệu bảo Ỷ Hồng lại gần, đút cho nàng ta ăn, rồi đến lượt Lãm Thúy, Nhân Nhi, ai cũng được một miếng.
Thấy vẻ e thẹn bối rối của họ, trong lòng nó thầm đắc ý.
Bữa cơm trôi qua vô cùng vui vẻ.
Ăn tối xong, Ỷ Hồng cười nói: - Nước nóng đã chuẩn bị xong, nô tì hầu thiếu gia nhé.
Vĩnh Dạ giật mình, lắc đầu nói: - Ta là người lớn rồi, sau này sẽ tự tắm. Các ngươi không được nhìn trộm.
- Qua tết thiếu gia mới tròn mười tuổi, vẫn còn là trẻ con mà. - Lãm Thúy nói vui.
Vĩnh Dạ nghiêm mặt: - Ai bảo ta là trẻ con? Còn nữa, từ ngày hôm nay, buổi tối ta sẽ ngủ một mình, các ngươi đừng tới làm phiền!
Ỷ Hồng và Lãm Thúy thấy Vĩnh Dạ không vui, nghĩ bụng có lẽ hôm nay thiếu gia bị Vương phi lạnh nhạt nên mới thế, bởi vậy có vẻ rất thấu hiểu.
Lúc này Vĩnh Dạ mới an tâm, giữ hai người họ ở lại trò chuyện một lát rồi mới đi về phòng.
Nó đã ở trong thạch thất quen rồi, cứ đến tối là thấy tinh thần tốt hơn. Vĩnh Dạ một mình luyện tập nội công, hài lòng khi phát hiện ra công phu lại tăng thêm một bậc, sau đó thả lỏng toàn thân, lặng lẽ cảm nhận bầu không khí trong và ngoài phòng.
Đã quá giờ Tí, Vĩnh Dạ ngồi dậy khoác áo vào, nhẹ nhàng mở cửa phòng.
Ánh trăng bàng bạc chiếu lên mặt tuyết, nó chậm rãi đi tới chỗ ngọn giả sơn, Lý Ngôn Niên đã chờ ở đó.
Vĩnh Dạ mỉm cười: - Thực ra sư phụ không cần phải sốt ruột như thế, đêm đầu tiên đã ra ngoài thế này nguy hiểm lắm.
Lý Ngôn Niên mặc bộ đồ đen che mặt đứng trong bóng tối, hỏi khẽ: - Ngươi thấy chưa?
- Thấy gì?
- Vương gia và Vương phi không thân thiết với Thế tử.
- Vì sao không nói sớm?
Lý Ngôn Niên mỉm cười: - Ngươi tưởng rằng làm Thế tử là bọn ta bó tay với ngươi rồi phải không?
Tất cả mọi thứ của ngươi đều phải dựa vào bản thân đoạt lấy, muốn thực sự chiếm được sự sủng ái của Vương gia và quyền thế trong tương lai, ngươi phải làm theo những gì ta nói. Ta luôn cho rằng ngươi là người thông minh, hẳn sẽ không từ chối nhiệm vụ này, nó chẳng có hại gì cho ngươi cả.
- Thì ra sư phụ còn có chuyện giấu người trong cốc, lợi hại lắm? - Vĩnh Dạ phải thừa nhận rằng Lý Ngôn Niên nói đúng. Nếu không chấp hành nhiệm vụ này, bất cứ lúc nào họ cũng có thể lấy mạng nó, mà chấp nhận, thì mọi thứ trong tương lai phải xem vận may của mình thế nào.
- Làm sư phụ thì phải tận tâm tận lực. Học được rồi chứ? Với bất cứ ai cũng không được hết lòng. Nếu con người không còn tác dụng thì khó trường thọ lắm.
- Đa tạ sư phụ đã chỉ điểm. Nếu tôi nói cho người trong cốc biết sư phụ còn giấu họ một số chuyện thì Du Li Cốc sẽ làm gì sư phụ nhỉ?
Lý Ngôn Niên nhìn Vĩnh Dạ đầy thâm ý: - Ngay cả sư phụ ngươi cũng bán đứng sao?
- Đồ nhi không hư, sư phụ không yêu! - Vĩnh Dạ cười rất ngây thơ.
Nụ cười ấy khiến miệng Lý Ngôn Niên đắng ngắt, hắn cảm thấy mình không nên dạy Vĩnh Dạ quá giỏi.
- Vấn đề cuối cùng, nếu sư phụ chết rồi, người trong sơn cốc sẽ tìm ai để liên hệ với tôi?
Khóe miệng Lý Ngôn Niên giật giật, lạnh giọng: - Muốn ta chết ư?
- Sư phụ sao có thể chết được? Vĩnh Dạ chỉ lo có việc gấp không tìm được sư phụ thì phải làm thế nào.
- Mẫu Đơn viện ở Kinh đô. - Lý Ngôn Niên nói xong bèn lặng lẽ bỏ đi.
Vĩnh Dạ nhìn theo bóng hắn, mình phải luyện tập thêm một thời gian nữa mới có được công lực của Lý Ngôn Niên.
Nó ngồi trên ngọn giả sơn ngắm trăng. Vì sao Vương gia với Vuơng phi lại không thân thiết với con trai mình? Có ai làm cha làm mẹ như họ không? Chắc chắn trong đó phải có ẩn tình gì đó? Lý Ngôn Niên hiển nhiên là tưởng rằng bởi vì Thế tử không thích nói chuyện, thế nên mới dần dần xa cách cha mẹ. Nhưng rõ ràng bây giờ mình đã chịu nói chuyện mà Vương phi vẫn tránh rất xa, ngay cả cửa phòng cũng không bước vào nửa bước. Vĩnh Dạ không hiểu.
Ngồi mãi ở ngoài thấy hơi lạnh, nó nhìn hàng dấu chân trong tuyết, cảm giác xung quanh không một bóng người, bèn thận trọng dùng nội lực xóa đi mọi dấu vết rồi mới an tâm về phòng đi ngủ.
Ghi chú: 1. Loại cây song tử diệp ở miền Đông Bắc, Trung Quốc.