Biên Nhược Thủy vẫn chưa tỉnh ngủ, dụi dụi mắt nhìn tôi, tôi nói thiệt nhiều lần đi mở cửa, nhưng em vẫn một mực mắt to trừng mắt nhỏ, nằm yên không nhúc nhích.
Tôi đành phải đi mở cửa, tuy mỗi ngày Biên Nhược Thủy đều thức dậy sớm, nhưng khi rời giường chỉ số thông minh của em là không, phải đợi mười phút thì mới khôi phục lại được khả năng phản ứng.
“Ai a?” Tôi một bên mở cửa một bên hùng hùng hổ hổ, kết quả 1 giây sau khi mở cửa liền kêu lên một tiếng sợ hãi.
Đứng trước mặt là một thanh niên đầy tiêu chuẩn, thân thể vô cùng thẳng, đứng ở nơi đó tương đương cảm giác áp chúng. Tên đó nhìn tôi, con mắt trừng lớn như cái chuông đồng, thật giống y như người ngoài hành tinh.
“Mẹ của tôi ơi, làm gì nóng giận vậy a!”
Nghe được câu gào to đó của Tiếu Vĩ, bối rối của tôi cũng biến mất. Cậu vươn cổ nhìn khắp nơi, vốn hình tượng rất có khí chất, đều bị những động tác này làm cho nát bét. Hai năm không gặp, cậu một chút cũng không thay đổi, bất quá là trở nên đẹp trai, trên người căn bản không có khí chất oai hùng của phi công, có toàn là phong thái tiểu lưu manh phố phường.
“Cậu là gà sao? Mới sáng sớm đã tới đây!!” Tôi vuốt vuốt tóc lộn xộn, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tiếu Vĩ quay đầu lại hướng tôi nói: “Thói quen thói quen, tôi học ở trường học đã quen, đồng hồ sinh vật vô cùng chuẩn.”
Tôi còn chưa nói tiếp, Tiếu Vĩ đã chú ý tới phòng ngủ của tôi và Biên Nhược Thủy, vừa rồi tôi không khóa cửa, hiện tại Tiếu Vĩ liếc mắt liền nhìn thấy trong phòng có một người khác. Sau đó liền ồn ào hô lên: “Đó là phòng ngủ của cậu đi!”
Tôi quên đóng cửa, Tiếu Vĩ liền vừa nói vừa đi vào trong, tựa như xem náo nhiệt vậy, không hề có chút ý tứ cấm kỵ. Chính tôi cũng không còn cảm thấy có gì, chỉ là cảm giác có chút đường đột, phỏng chừng việc này sẽ gây cho cậu bất ngờ, vì bản thân tôi chưa từng nói trước điều gì.
Quả nhiên, khi Tiếu Vĩ nhìn thấy Biên Nhược Thủy liền dừng lại, Biên Nhược Thủy cũng đã khôi phục chỉ số thông minh. Đứng ở nơi đó cùng Tiếu Vĩ mắt to trừng mắt nhỏ, hai người ai cũng không nói chuyện chỉ nhìn chằm chằm nhau, ánh mắt kia cực độ phức tạp, tôi nhìn thấy đều có chút không thoải mái.
“Được rồi được rồi, sao giống như tình nhân cũ khó khăn lắm mới gặp lại được nhau vậy.” Tôi vừa nói vừa xoay đầu Biên Nhược Thủy qua chỗ khác, để em hướng mặt vào tường.
Kết quả Tiếu Vĩ lại bày ra vẻ mặt cười xấu xa nháy mắt với Biên Nhược Thủy, nói: “Vốn chính là người cũ mà, có phải không tiểu Thủy?”
Biên Nhược Thủy hắc hắc cười hai tiếng, rất phối hợp gật đầu.
Tôi biết hai người bọn họ đang nói đùa, cũng không còn so đo nữa. Kết quả lúc này Tiếu Vĩ mới kịp phản ứng, trừng to mắt nhìn tôi, lại nhìn nhìn Biên Nhược Thủy, hỏi: “Như thế nào? Hai năm qua 2 người các cậu vẫn luôn sống cùng một chỗ, hay là mới gặp lại nhau, rồi về đây ôn lại chuyện cũ?”
Tôi đi vào toilet, vừa đi vừa hướng Tiếu Vĩ nói: “Từng tách ra hai năm, hiện tại lại ở cùng một chỗ.”
Tôi phát hiện tôi nói những lời này với Tiếu Vĩ rất là tùy ý, căn bản không thèm nghĩ cậu có còn yêu thích con trai nữa không, hoặc là cậu cảm thấy thế nào về tôi cùng Biên Nhược Thủy. Chúng ta gặp lại cảm giác ngăn cách liền biến mất, tựa như không hề có khoảng thời gian 3 năm không liên lạc với nhau vậy, hết thảy y như lúc ban đầu.
Cũng có lẽ Tiếu Vĩ là người như vậy, làm cho người ta rất khó khách khí đối với cậu.
“Tôi đã nói không có khả năng một mực cùng một chỗ mà, thế cũng quá thần kỳ!”
Tôi đang đánh răng, nghe Tiếu Vĩ nói những lời này xong có chút không hiểu, ngẩng đầu hướng cậu hỏi vì cái gì.
Kết quả Tiếu Vĩ đi đến trước mặt tôi, đầu tiên là cười, sau đó nói cho tôi biết: “Bởi vì tôi cảm thấy không có người nào có thể chịu được cậu lâu như vậy, tiểu Thủy đã xem là kỳ tích rồi.”
Tôi thiếu chút nữa phun kem đánh răng lên trên mặt Tiếu Vĩ, y phục của cậu sạch sẽ không một vết dơ, tay của tôi cũng không dám chạm lên đẩy cậu ra ngoài. Chứng kiến cậu ăn mặc phong cách như vậy, lại ăn nói vô duyên như thế, đột nhiên tôi nhớ tới thầy chủ nhiệm của tôi, vừa nghĩ tới thầy liền cảm thấy nặng nề.
Làm sao nói chuyện với Tiếu Vĩ đây?
Nói – tôi sẽ giới thiệu cho cậu một người bạn hay là giới thiệu một người cha? Chủ nhiệm lớp chúng tôi đã có thể gọi là một ông già lọm khọm, lại muốn trâu già gặm cỏ non. Không biết như thế nào, hôm nay nhìn thấy hình tượng Tiếu Vĩ thế này, tôi chỉ biết thầy chủ nhiệm không có đùa giỡn. Con trai tìm bạn trai đều là đoạt thẳng tay, chớ đừng nói chi nếu Tiếu Vĩ nghĩ thông suốt, đi tìm bạn gái .
“Chuyện gì xảy ra? Tôi chê cậu thế mà cậu không chút phản ứng! Tiểu Thủy, có phải anh Tống đẹp trai đều dễ bảo như vậy.”
Biên Nhược Thủy đang ở trong phòng xếp chăn gối, Tiếu Vĩ lại đi vào, hướng Biên Nhược Thủy nói: “Sao cậu lại làm, bảo tên kia làm, mắc gì phải culi cho cậu ta!”
Tôi còn chưa tranh cải với Tiếu Vĩ, tên đó lại bắt đầu nói hưu nói vượn.
“Cậu ta luôn khi dễ cậu? Cái gì cũng bắt cậu làm? Sau đó thì luôn miệng chê bai?”
Biên Nhược Thủy lắc đầu, “Không có a, chúng mình đều đi làm, anh ấy làm so với mình còn nhiều!”
“Các cậu chưa come out?
Tôi thật sự nhịn không nổi, liền đấm lên vai Tiếu Vĩ một quyền, Tiếu Vĩ lập tức xoay đầu lại nhìn tôi.
“Miệng của cậu có thể ngừng một lát hay không? Nói nhiều thế không khát nước à?” Tôi hướng Tiếu Vĩ nói.
Tiếu Vĩ hừ một tiếng, rút điếu thuốc đưa lên miệng, nói: “Trước kia tôi cũng nói nhiều như vậy, chỉ có điều cậu không thích nghe tôi nói, nên cứ làm như chẳng nghe gì.”
Lần này đến phiên tôi á khẩu, Tiếu Vĩ lại bắt đầu dạo xung quanh nhà chúng tôi, tôi mặc kệ cậu, để cậu tự do muốn làm gì thì làm, dù sao chúng tôi chẳng có gì để che dấu. Tôi đi đến trước mặt Biên Nhược Thủy, nói: “Em đi mua đồ ăn sáng đi, đừng làm nữa, xếp rồi cũng phải trải ra lại.”
Tôi chưa dứt lời, Tiếu Vĩ đã lẻn đến trước mặt tôi, hướng tôi hét lên: “Chính cậu đi mua cũng được, sao phải bảo cậu ấy, sao chạy vặt toàn là tiểu Thủy, tôi nói đúng chứ? Cậu chỉ là cái tên ăn xong ngồi rồi.”
“Đừng cứ tiểu Thủy tiểu Thủy, cái tên này tôi còn chưa gọi, cậu có tư cách gì gọi?”
“Cậu chưa gọi là chuyện của cậu, không thích à, không thích thì kệ cậu?”
“Mới sáng sớm cậu tới nhà tụi mình để gây sự à, hai năm không gặp, tính xấu xa của cậu vẫn thế, vẫn là cái đức hạnh kia.”
“Tôi đứa hạnh thế nào! Cậu chung sống thời gian dài với Biên Nhược Thủy, đem cậu ấy dụ dỗ, làm cho cậu ấy chạy vặt mà vẫn vui vẻ. Tôi nhìn một cái liền biết rõ hết, tôi nói với cậu, Tống Thiên Lộ, cậu đừng quá đáng, sớm muộn gì cũng tiếc hận…”
“Tôi tiếc hận, còn cậu tốt hơn chắc?”
“Tất nhiên, nội tâm tôi rất thoải mái a, tinh thần càng sảng khoái!”
“Cậu thuần túy là tìm chết…”
“Thì sao…”
Chờ tôi đánh nhau với Tiếu Vĩ xong, Biên Nhược Thủy cũng đã mua đồ ăn sáng trở về, Tiếu Vĩ một bộ biểu tình thối thối, sợ Biên Nhược Thủy bị uất ức. Kết quả Tiếu Vĩ ăn nhiều hơn ai hết, hơn nữa ăn còn chậm rì rì. Tuy cậu ăn nói toàn chọc tức người, nhưng phong thái ăn uống rất nhã nhặn, cái này lại khiến tôi nhớ tới thầy chủ nhiệm.
“Cậu có bạn gái chưa?” Ta thuận miệng hỏi Tiếu Vĩ.
Tiếu Vĩ uống xong sữa đậu nành, lau lau miệng nói: “Chưa có, tôi còn nhớ thương cậu mà.”
Những lời này khiến tôi nghẹn họng, như là một khối băng lớn đặt ở trong phòng, chỉ một thoáng trở nên dị thường rét lạnh. Ta mặc dù biết cậu đang nói giỡn, nhưng cậu lại dám đùa giỡn như vậy, cũng đủ khiến cho tôi ăn không tiêu.
Ngay sau đó Tiếu Vĩ liền cười, chỉ vào Biên Nhược Thủy nói: “Nhìn xem, sắc mặt đều thay đổi. Cậu yên tâm, Tống Thiên Lộ không dễ dàng vừa ý đứa con trai nào, cậu ta cũng không phải ngựa giống, gặp ai cũng thượng.”
“Cậu nói thế mà cũng nuốt trôi cơm sao?” Tôi hỏi Tiếu Vĩ.
Tiếu Vĩ vẻ mặt thản nhiên nói cho tôi biết: “Nuốt trôi chứ, cái này có là gì.”
Lời này của cậu xem như chặn họng chết tôi, sau đó bất kể tôi hỏi cái gì, cậu đều hướng mũi dùi lên người tôi. Hơn nữa Biên Nhược Thủy ở bên cạnh ám chỉ tôi, khiến cho tôi nói không nên lời. Cuối cùng tôi nghĩ hay là thôi đi, không bằng tìm một cơ hội, để thầy chủ nhiệm và Tiếu Vĩ gặp nhau, như vậy tôi không cần phải làm gì hết.