“Không phải các ngươi đi chợ sao? Đi đi chứ! Sửng sờ ở đây làm gì?” Ba của tôi mở miệng trước, nói với chúng tôi.
Ba tôi vừa nói thế, tôi liền đẩy Biên Nhược Thủy đi, quyết định tranh thủ thời gian rời xa tầm mắt của ba tôi. Kết quả vừa xoay người, ba lại gọi ta lại nói: “Thiên Lộ, đợi đã.”
Biên Nhược Thủy cũng dừng lại theo, nhìn chằm chằm vào tôi, sắc mặt có chút không tốt. Tôi nhỏ giọng nói với em: “Em đi chợ đi, dù sao anh cũng không hiểu biết việc đó, đừng lo lắng, ba anh cũng không làm gì anh đâu!”
Tôi vừa nói thế, sắc mặt Biên Nhược Thủy mới tốt một chút, em lại nhìn nhìn ba tôi, rất gian nan nói ra một câu, “Chào chú, con đi chợ trước, các người cứ nói chuyện.”
Sau khi Biên Nhược Thủy đi, sắc mặt ba tôi liền triệt để âm trầm xuống, tôi lường trước sẽ là như thế này, cho nên căn bản không có cảm giác thất vọng gì. Ba tôi nhìn tôi không vừa mắt cũng không phải là chuyện một ngày hai ngày, trông cậy vào chuyện ông sẽ thay đổi thái độ với tôi, so với lên trời còn khó hơn.
“Cái xe tồi tàn thế sao?” Ba tôi nhìn xe đạp của tôi biểu lộ ghét bỏ.
Tôi mày dạn mặt dày cười cười, ấn xuống cái chuông chói tai một cái, hướng ba tôi nói: “Đạp rất thoải mái.”
“Thoải mái?” Ba tôi run miệng nở nụ cười hai tiếng, “Mày thoải mái a, tao chóng mắt xem mày thoải mái đến lúc nào.”
Tôi nghe ba tôi nói thế, trong lòng lập tức nghẹn khuất đến khó chịu, rất muốn tìm lý do vặn ngược lại ông. Nhưng nhìn thần sắc kia của ông, tôi không sao nói nên lời tàn nhẫn, có lẽ ông thấy cuộc sống hôm nay của tôi trong lòng đã được an ủi. Nếu tôi nói tôi sống rất tốt! Có lẽ sau khi trở về ông sẽ không ăn nổi cơm.
Ba tôi mở khóa, xe rất nhanh nổ máy, tôi quay đầu tìm tìm, Biên Nhược Thủy còn đang chọn chọn lựa lựa, xem ra còn rất chăm chú. Tôi quay đầu về lại, ba tôi đã đem cửa kính xe đóng lại, vốn tôi còn định hỏi thăm ông tới đây làm gì, kết quả ba tôi đen mặt lái xe đi, ngay cả một lời từ biệt cũng không nói.
Một giây sau, Biên Nhược Thủy rất nhanh chạy tới, nhìn nhìn tôi sốt ruột hỏi thăm: “Ba anh rốt cuộc hỏi gì vậy?”
Tôi nhìn chằm chằm vào túi xách của Biên Nhược Thủy, hỏi: “Mua xong rồi ?”
“Còn chưa mua!” Biên Nhược Thủy giơ ra cái túi xách trống trơn.
“Mua thức ăn đi!” Tôi hướng Biên Nhược Thủy hét lớn: “Nhóc con có gì mà hỏi, làm như em hiểu biết lắm vậy.”
“Em không hiểu, anh nói ra em liền có thể hiểu.” Biên Nhược Thủy bĩu môi, nói.
Trên đường trở về, tôi có thể cảm giác được khí tức của người ngồi sau xe rất không ổn định, luôn muốn hỏi tôi gì đó, nhưng vì câu vừa rồi của tôi nên không dám mở miệng.
Khi chúng tôi trở về đã gần mười một giờ, điện thoại bị tôi quên ở nhà, tôi cầm lên phát hiện có 1 cuộc gọi nhỡ và 2 tin nhắn, gọi nhỡ là Tiếu Vĩ, tin nhắn là Tiếu Vĩ cùng thầy chủ nhiệm. Tiếu Vĩ nói cậu tạm thời có chút việc, tới không được, buổi tối nhất định sẽ tới ăn. Còn thầy chủ nhiệm nói buổi tối thầy muốn tới nhà của chúng tôi chơi, bảo tôi chuẩn bị bữa tối cho thầy.
Tôi cảm thấy chuyện này rất trùng hợp, nhịn không được muốn cười. Cái này không tính là tôi tác hợp hai người bọn họ, mà là bọn họ tựa tìm đến nhau, đến lúc đó muốn nói gì, làm gì là chuyện của bọn họ, không liên quan gì tới ta.
Tôi đang nhìn điện thoại ngẩn người, ngẫng đầu phát hiện Biên Nhược Thủy đang nhìn tôi, tôi nhìn em thì em lạnh lùng quay đầu đi chỗ khác, giả bộ như không có việc gì bỏ đi. Ta cảm giác có chút không đúng, đi hai bước đuổi theo em, giữ chặt em hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Không có gì, ha ha…” Biên Nhược Thủy đẩy cánh tay của tôi ra.
Tôi nắm lấy tay em, nói: “Không cho phép bày sắc mặt với anh, rốt cuộc làm sao vậy?”
“Nhóc con hỏi cái gì, làm như mình hiểu biết lắm vậy.” Biên Nhược Thủy huênh hoang trả lời tôi.
“Hắc… Em còn có thể ăn miếng trả miếng đúng không? Em nói hay không? Vừa rồi em trừng anh làm gì? Nói hay không …”
Nói chưa xong, tôi ôm lấy eo em, khiêng em chạy lại phía giường. Em dùng sức ôm chặt lấy cổ tôi, hét như heo bị giết: “Không nói, anh không nói em cũng không nói …”
Tôi ném Biên Nhược Thủy lên trên giường, em còn nói: “Sĩ khả sát bất khả nhục.”
“Em cho rằng còn là niên đại của ‘Hoàng châu canh cách’ sao, bây giờ là sĩ có thể nhục không thể giết.” Nói xong, tôi liền nhào tới, Biên Nhược Thủy lăn qua trái, tôi bổ nhào vào khoảng không. Tôi nghiêng đầu xem xét, em muốn đứng lên, tôi liền duỗi tay ra kéo quần của em, tiện thể kéo em trở về lại.
“Ba của anh rốt cuộc nói với anh gì vậy? Anh không nói, em cũng không nói vì sao trừng anh, hơn nữa trong vài ngày tới, có thể mỗi ngày em đều trừng anh.” Biên Nhược Thủy rất trịnh trọng tuyên bố.
Tôi búng vào đầu em, “Em to gan nhỉ! Thật sự không nói gì, em cũng không nghĩ, em đi mua thức ăn căn bản chưa đến một phút. Ba anh nghiêng đầu, hít thở cũng đã 10 giây. Ông còn chưa nói gì đã lái xe rời đi.”
“Thật sự? Chú không khó dễ anh chuyện gì chứ?”
Tôi vuốt vuốt lọn tóc lộn xộn của Biên Nhược Thủy xuống, vẻ mặt thành khẩn nói: “Thật sự cái gì cũng chưa nói, nếu nói, anh có thể thảnh thơi như vậy sao? Em cảm thấy anh là người am hiểu che dấu sao?”
“Không giống.”
“Thế là đúng rồi!”
“Uh… em đây an tâm.” Biên Nhược Thủy lập tức cảm thấy thoải mái.
Tôi không dễ dàng bỏ qua cho em như vậy, mặt em vừa tốt lên, tôi liền vươn tay kéo quần của em. Mới vừa rồi quần của em đã bị tôi kéo, đã sớm lỏng loẹt muốn tuột xuống. Tôi vươn tay sờ lên thứ nhô lên, Biên Nhược Thủy lập tức ngừng thở, động cũng không dám động.
“Nói! Vì sao trừng anh?”
“Thì là vì do anh không chịu nói cho em biết ba anh đã nói gì…”
Tôi thoáng cái có chút thất vọng, tôi còn tưởng em có bí mật gì. Nguyên lai chỉ vì việc nhỏ này lại làm bộ dáng thật nghiêm trọng. Tôi lập tức có loại cảm giác bị lừa, bởi vì Biên Nhược Thủy không mấy khi đối nghịch với tôi, một khi bày sắc mặt cho tôi xem, nhất định là đã xảy ra chuyện khiến cho em không thể chấp nhận. Mà bây giờ, em dám lợi dụng tín nhiệm của tôi với em, đùa bỡn tình cảm của tôi, thế nên phải làm sao dạy dỗ em đây?
Tôi tìm một cái cớ gượng ép thuyết phục chính mình, sau đó đem cửa phòng khóa kỹ, rồi túm lấy Biên Nhược Thủy đang tính chạy trốn trở về lại trên giường, chuẩn bị ăn no nê trước. Trước đó vài ngày làm việc quá mệt mỏi, buổi tối tắm rửa xong liền ngủ thẳng cẳng. Cho nên bình thường đến ngày nghĩ, tôi thường đem em ra chén no nê.
“Tiếu Vĩ sắp đến rồi, em còn chưa nấu … Cơm …”
“Buổi tối Tiếu Vĩ mới đến, cậu ta vừa nhắn tin cho anh.”
“Chính là… Đêm qua… Mới… Bây giờ là giữa trưa a…”
“Sách sách sách… Đêm qua cũng không biết là ai thoải mái thành như vậy… Anh biết so với anh em còn muốn hơn, không nên nói dối …”