• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Vạn

Lưu Xán hiển nhiên cũng không nghĩ tới lại gặp Dương Phượng Phượng cùng Lý Tưởng ở chỗ này, thần sắc có chút cổ quái liếc nhìn Dương Phượng Phượng, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại, nói: “Trời mưa mất rồi, anh không có mang theo ô, em có thể tới đón anh không? Ừ, ừ, được, anh ở đây chờ.” Sau đó cúp điện thoại, không dám nhìn Dương Phượng Phượng nữa, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lý Tưởng lại tràn đầy vẻ cao ngạo cùng khinh thường.

Lý Tưởng cười nhạt, thấy thần sắc đau thương của Dương Phượng Phượng thì vỗ vỗ vai nàng, lắc đầu.

Dương Phượng Phượng giống như không thấy được Lưu Xán, cảm nhận được sự ấm áp của Lý Tưởng, sững sờ nhìn màn mưa, nhẹ giọng nói: “Lý Tưởng ca ca, khi còn bé mẹ em nói với em, trời mưa là vì bầu trời không đành lòng nhìn mặt đất bị mặt trời thiêu đốt, cho nên mới hóa thân thành mưa, dùng chính thân thể của mình hạ nhiệt cho mặt đất, nhưng rồi mưa cũng bị hơi nóng hóa thành hơi nước, tan biến trong không khí. Anh nói sau này có người sẽ vì em mà liều mình quên đi cái chết như vậy không!?”

“Sẽ có.” Lý Tưởng cũng cười nói.

Hắn thực sự không muốn thấy một cô bé như thế, vì một tên rác rưởi như Lưu Xán mà tự trách mình, nàng không nên đem thời gian cùng tình cảm lãng phí trên loại người cặn bã như vậy.

Dương Phượng Phượng quay đầu cười với Lý Tưởng, sau đó xoay người chạy ào vào trong mưa, ở dưới màn mưa bay múa, giống như một tinh linh mưa vậy, động tác mềm mại, vui tươi, từng tầng hơi nước che trước mắt càng làm cho Lý Tưởng thấy thân ảnh của nàng thêm mờ ảo.

Lưu Xán cau mày, nhìn thấy Dương Phượng Phượng như vậy thì có chút động tâm, nhưng mà lại nghĩ đến gì đó hắn vẫn nhịn suống sự xúc động xông lên, hờ hững nhìn Dương Phượng Phượng trong màn mưa.

Lý Tưởng cười cười, cũng cùng nàng tiến vào trong mưa.

Một chiếc xe BMW X5 dừng ở ven đường, Liễu Thụ hạ cửa kính xe xuống, nhìn thấy bộ dạng chật vật của Dương Phượng Phượng, nhịn không được cười nhạo: “Ồ, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là Phượng Phượng nha, tư vị bị người ta bỏ rơi không dễ chịu hả, ở trong mưa điên cuồng vậy.”

Dương Phượng Phượng sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, Lý Tưởng chạy đến vừa định mắng vài câu thì Dương Phượng Phượng kéo tay Lý Tưởng lại, lắc lắc đầu.

Lý Tưởng thở dài một hơi, nói khẽ: “Phượng Phượng, em sao phải khổ như thế chứ?”

Liễu Thụ hừ một tiếng, cao ngạo nói: “Nhớ cho rõ, sau này đụng tới ta thì cách xa ta một chút, đồ vật Liễu Thụ ta muốn, ai cũng không thể cản được.” Bấm còi, hét với Lưu Xán một tiếng.

Lưu Xán thành thật đi qua, mở cửa ngồi vào chỗ tay lái phụ.

“Honey, hôn em một cái.” Liễu Thụ khiêu khích nói.

Lưu Xán rất nghe lời ghé lại gần hôn Liễu Thụ một cái.

Sau đó Liễu Thụ kiêu ngạo nhìn Dương Phượng Phượng nói: “Thấy chưa, ta bảo anh ấy làm gì, anh ấy sẽ làm cái đó, là ta bảo anh ấy vứt bỏ cô đó, ha ha.”

Dương Phượng Phượng cắn chặt môi không nói lời nào.

Lý Tưởng cau mày lại, loại nữ nhân này thực sự là cần ăn đòn.

Lưu Xán rụt mặt ra phía sau Liễu Thụ, không nói một lời nào, bộ dạng có vẻ rất biết điều.

“Ha ha...” Liễu Thụ đóng cửa kính xe lại, trực tiếp lái xe rời đi, trước đó cả Lý Tưởng cùng Dương Phượng Phượng đều thấy tay của Lưu Xán đang vuốt ve trên cặp giò đẫy đà của Liễu Thụ, đôi mắt Liễu Thụ thì quyến rũ như tơ.

“Loại nam nhân đó không đáng để em thương tâm như vậy, chịu khuất nhục như thế.” Lý Tưởng thở dài một hơi, trên phương diện tình cảm hắn cũng không biết nói gì cho tốt cả, nếu như Dương Phượng Phượng không tự mình buông xuống được, người bên ngoài làm gì đi nữa cũng không làm nên được gì.

Dương Phượng Phượng cười một cái, bi thương trong mắt từ từ biến mất, đột nhiên kéo tay Lý Tưởng chạy về phía trước.

Lý Tưởng bị Dương Phượng Phượng kéo chạy, hưởng thụ nước mưa tự do đập vào trên mặt, chỉ là hình như nước này đột nhiên trở nên có chút mặn.

Lý Tưởng thở dài một hơi, bước nhanh vài bước hai tay ôm ngang Dương Phượng Phượng lên, nói khẽ: “Phượng Phượng ngoan, không khóc.”

Dương Phượng Phượng hai tay vòng qua cổ Lý Tưởng, đầu tựa vào trong ngực Lý Tưởng, khóc nức nở.

Trận mưa này, càng rơi càng lớn.

Lý Tưởng vỗ vỗ đầu Dương Phượng Phượng, mỉm cười nói: “Đứa trẻ ngốc, con người có trải qua những chuyện này mới có thể chân chính trưởng thành, thời tuổi trẻ ai mà không có gặp qua vài tên cặn bã, qua rồi sẽ tốt.”

Dương Phượng Phượng vùi đầu vào trong ngực Lý Tưởng ngủ luôn.

Cũng không biết là ngủ thật hay giả ngủ nữa.

Lý Tưởng cười cười, cũng không quan tâm Dương Phượng Phượng có ngủ thật hay không, cứ bế ngang Dương Phượng Phượng như vậy gọi một chiếc taxi trở về biệt thự, Dương Phượng Phượng sau khi trở về cũng không nói gì thêm với Lý Tưởng, trở về phòng lấy quần áo đi tắm. Lý Tưởng cởi hết quần áo, lắc lắc đầu, cầm lấy một chiếc khăn lông lau khô tóc.

Mấy cô gái còn lại không có trong biệt thự, đều có việc đi ra ngoài hết, ngay cả Ngải Kỳ cũng không ở nhà, gần đây không biết nàng bận cái gì mà đi sớm về muộn, vừa về tới biệt thự đã than toàn thân mệt rã rời, hơn nữa thần sắc cũng không vui vẻ lắm, hình như chịu phải áp lực rất lớn.

Lý Tưởng đi vào phòng bếp nấu vài món thức ăn, Dương Phượng Phượng cũng đã tắm xong, Lý Tưởng gọi Dương Phượng Phượng đến dùng cơm, Dương Phượng Phượng lúc này đã khôi phục lại vẻ bình thường, ăn một miếng gà rán Lý Tưởng làm, Dương Phượng Phượng cười nói: “Em thích ăn đồ ăn Lý Tưởng ca làm nhất.”

Lý Tưởng cũng không bị nha đầu này lừa, ăn xong một miếng cơm, tức giận nói: “Ngày hôm nay thấy tâm tình em không tốt mới không bắt em nấu ăn, sau này muốn ăn thì tự mình nấu đi.”

“Sặc, Lý Tưởng ca, anh không tuyệt tình vậy chứ!” Dương Phượng Phượng cong môi mong chờ nói.

Lý Tưởng nhún nhún vai nói: “Anh và em có tình sao?”

“Lý Tưởng ca, có phải mị lực của em vẫn thiếu không!?” Dương Phượng Phượng làm bộ đáng thương nói.

Lý Tưởng không biết nói gì, đành nói: “Em định làm gì?”

Dương Phượng Phượng cố ý rung rung bộ ngực, nhất thời hai ngọn núi cao rung động mãnh liệt, Lý Tưởng nhìn thấy thì bị ngây ngốc một chút.

“Lý Tưởng ca, có lớn không?” Dương Phượng Phượng quyến rũ hỏi.

“Lớn.” Lý Tưởng vội vàng gật đầu nói.

“Lý Tưởng ca...”

“Sao?”

“Anh thật lưu manh.”

“...”

Buổi tối, mấy cô gái kia đều trở về, Lý Tưởng hỏi Lưu Nhã công ty có tình hình gì mới không.

Lưu Nhã nói công ty cũng không có tình hình gì mới, Dương tổng ngày hôm nay không hề đi ra ngoài, chỉ ở yên trong phòng làm việc, có điều, ngày mai chủ tịch trở về.

“Chủ tịch trở về?” Lý Tưởng nhíu mày, lúc này Thành Nam Phi đột nhiên về nước khiến hắn mơ hồ cảm thấy không ổn.

Lưu Nhã kỳ quái liếc mắt nhìn Lý Tưởng, nói: “Vậy thì sao đâu, chủ tịch ra nước ngoài cũng đã một thời gian lâu rồi, thị trường châu Âu khảo sát cũng không có gì nữa rồi.”

Lý Tưởng cười cười, không nói gì thêm, không biết tại sao hắn cảm giác sau khi Thành Nam Phi về nước, Dương Tư Niệm sẽ phải chịu áp lực lớn hơn nữa.

Lưu Nhã duỗi duỗi người, ngày hôm nay công ty tiếp đón một nhóm doanh nghiệp khảo sát mệt chết đi được, nàng không cùng mọi người trò chuyện nữa, trước hết lên tầng ngủ nghỉ đã.

Ngày mai chủ tịch về nước, nhất định công tác sẽ rất bận rộn, buổi tối hôm nay phải dưỡng tinh thần cho tốt.

Lý Tưởng nói, đi đi đi đi, nghỉ ngơi cho tốt, nếu như thấy lạnh hắn có thể làm ấm giường giúp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK