Tinh nguyên đan, là một loại linh dược khôi phục thể lực rất nhanh, tuy rằng hiệu quả kém đến nỗi không thể so sánh với bách thảo đan cấp thấp nhất ở Tam Thập Tam Thiên, nhưng trên Địa Cầu thiếu hụt thiên địa linh khí này cũng được coi là linh dược.
Trở lại phòng ngủ, Dương Thiên Lôi lấy chén nước, ôm lấy Trương Nhã Tĩnh đang mơ mơ màng màng mớm từng miếng một.
Trương Nhã Tĩnh hơi hé mắt, sau khi nuốt viên thuốc vào, nhìn Dương Thiên Lôi một cái, tuy rằng thân thể vô cùng mỏi mệt, nhưng vẻ mặt đỏ bừng, rúc khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong lồng ngực Dương Thiên Lôi, ôm lấy Dương Thiên Lôi tiếp tục đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, thứ bảy, chín giờ sáng.
Móng vuốt đáng khinh của người nào đó nhẹ nhàng vuốt ve, nắn bóp thân thể mềm mại bên cạnh. Trương Nhã Tĩnh rốt cục tỉnh lại, tất cả những chuyện ngày hôm qua đối với nàng như một giấc mộng, nhưng tiếng tim đập hữu lực cùng lồng ngực săn chắc của Dương Thiên Lôi ở bên cạnh khiến cho Trương Nhã Tĩnh rất nhanh cảm giác được đây là sự thực.
Nghĩ đến trận điên cuồng đêm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Nhã Tĩnh trở nên đỏ ứng, giờ khắc này, nàng căn bản không cách nào hình dung được cảm thụ trong lòng.
Hạnh phúc, ngọt ngào, xấu hổ...Còn có một loại cảm giác an toàn, chiếm hữu...Trương Nhã Tĩnh nàng từ nay về sau đã được gắn thêm một cái nhãn, nàng là nữ nhân của Dương Thiên Lôi.
Tựa hồ biết được Trương Nhã Tĩnh đã tỉnh lại, móng vuốt đáng khinh kia của Dương Thiên Lôi bắt đầu trở nên có lực hơn, khi vuốt ve đến tòa ngọc phong căng tròn đầy mẫn cảm của Trương Nhã Tĩnh, nha đầu kia rốt cục không dám giả vờ ngủ nữa, nhưng cũng không dám mở mắt ra, bàn tay nhỏ bé hung hăng nhéo ngực Dương Thiên Lôi một cái, chỉ có điều đổi trở lại là ngón cái ngón trỏ của Dương Thiên Lôi vân vê hai nụ hoa phấn hồng của nàng, khiến cho Trương Nhã Tĩnh sợ hãi kêu ra tiếng.
- Ha ha ha...
Dương Thiên Lôi được thể cười lớn một tiếng, tay hơi hơi dùng sức, liền lật Trương Nhã Tĩnh đè lên người hắn, cảm thụ thân thể trắng mị mềm mại kia cọ xát, Dương Thiên Lôi nâng gương mặt xinh đẹp của Trương Nhã Tĩnh lên, bắt đầu thân mật với nhau, bất quá cũng không dám nhập quá sâu, lướt qua liền dừng.
Không có biện pháp, cho dù có tinh nguyên đan hỗ trợ, Trương Nhã Tĩnh lần đầu phá thể cũng không thể khôi phục hoàn toàn.
- Thiên Lôi...Uhm?
- Nếu...Chúng ta có em bé thì làm sao...Lát nữa, anh giúp em mua thuốc...
Trương Nhã Tĩnh xấu hổ vô hạn nói.
- Không cần!
Khóe miệng Dương Thiên Lôi lộ ra một nụ cười tà, sờ đến kiều đồn tràn ngập co dãn của Trương Nhã Tĩnh bắt đầu nắn bóp, nói.
- Anh...Muốn có em bé sao? Đối với chúng ta...
- Yên tâm đi! Anh là tu luyện giả, đã sớm luyện tinh hóa khí, không có vấn đề gì.
Dương Thiên Lôi nói.
Trên thực tế Dương Thiên Lôi căn bản không có luyện tinh hóa khí, bất quá, hắn lại rõ ràng, tuyệt không thể có em bé, không phải Trương Nhã Tĩnh không được, mà là hắn "không được".
Khi còn ở Tam Thập Tam Thiên, Dương Thiên Lôi đương nhiên biết tâm tư của chúng nữ, nhưng các nàng chưa từng mang thai. Nguyên bản Dương Thiên Lôi không biết vì sao lại thế, nhưng hiện tại hắn có thể mơ hồ đoán được, bởi vì hắn là một người "không kiện toàn", linh hồn chỉ có một nửa.
Có lẽ chính vì nguyên nhân như vậy, tạm thời hắn không thể nối dõi tông đường.
Mười giờ, sau khi hai người dùng bữa sáng ở khách sạn, Trương Nhã Tĩnh ngoại trừ thay đổi một bộ đồ lót mới tinh được giặt sạch ra thì vẫn mặc bộ đồ cảnh sát, sắc mặt đỏ bừng nhưng tràn ngập ngọt ngào ôm cánh tay của Dương Thiên Lôi, ra khỏi khách sạn Hàng Long. Trong túi áo của nàng, có chứa "nụ hoa mai" đỏ sậm kia làm vật kỷ niệm.
Thật cẩn thận núp trong một chỗ tối gần đó, sau khi nhìn thấy Dương Thiên Lôi và Trương Nhã Tĩnh rời đi, Trương Trị Trung và tên quả lý kia, đối với thiếu chủ tràn ngập kính ngưỡng, vẻn vẹn một buổi tối, nữ cảnh sát nhìn qua khẳng định kiệt ngạo cường liệt kia nghiễm nhiên đã yêu thiếu chủ. Năng lực này cũng không phải người thường có thể có được...
- Được rồi, em trở về uống thêm một viên thuốc này rồi nghỉ ngơi nhiều một chút.
Dương Thiên Lôi đưa lọ tinh nguyên đan cho Trương Nhã Tĩnh nói.
- Không cần...Anh đưa em lên đi...
Trương Nhã Tĩnh không chịu nói.
- Ách...Bị người nhà của em nhìn thấy không được ổn cho lắm! Em đừng hiểu lầm, anh không phải sợ gặp người nhà em, mà là chúng ta tiến quá nhanh...
- Em...Thôi được rồi!
Vốn Trương Nhã Tĩnh định nói trong nhà không ai, nhưng mà nhìn thấy biểu tình của Dương Thiên Lôi, lại không nói ra.
Sau khi đưa mắt nhìn Dương Thiên Lôi đánh xe ly khai, Trương Nhã Tĩnh mới không đành lòng bước vào nhà.
Khi Trương Nhã Tĩnh mở cửa phòng ra, thiếu chút nữa là kinh hô ra tiếng, cha của nàng đi công tác mới có mấy ngày không ngờ đã trở về, đang ngồi ở phòng khách đọc báo.
- Về rồi đấy à?
Trương phó thị trưởng nhìn thoáng qua Trương Nhã Tĩnh, tựa hồ không có gì khác thường, nói.
Điều này làm cho Trương Nhã Tĩnh thở phào nhẹ nhõm một hơi, đoán rằng cha nàng nhất định là sáng hôm nay mới trở về, không có phát hiện mình qua đêm ở ngoài.
- Ba mới về sao? Con sáng nay ra ngoài làm việc, mệt muốn chết, còn chưa ngủ đủ đây...
Khuôn mặt Trương Nhã Tĩnh ửng đỏ nói.
- Nói dối không phải là con ngoan, rạng sáng ba đã về rồi...Nha đầu nhà cô a...Chú ý an toàn, biết không?
Khiến cho Trương Nhã Tĩnh xấu hổ vô cùng, cũng có một chút cảm động chính là, Trương phó thị trưởng chỉ nhắc nhở một câu như vậy, không hề trách nàng qua đêm ở ngoài, cũng không hỏi nàng làm gì, chỉ là nhắc nhở "chú ý an toàn".
- Con biết rồi, cám ơn ba...
Trương Nhã Tĩnh nói xong, liền đỏ mặt lên vọt vào phòng ngủ của mình.
Sau khi nhìn thấy Trương Nhã Tĩnh đóng cửa lại, Trương phó thị trưởng mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng, buông tờ báo trong tay xuống, lấy một điếu thuốc châm lên.
Nữ nhi khuyết thiếu tình thương của mẹ đã lớn rồi, rất nhiều chuyện người làm ba căn bản không thể thay thế được mẹ. Cho nên, điều duy nhất ông ta có thể nói, cũng chỉ là "chú ý an toàn mà thôi.
Trương phó thị trưởng không cần nghĩ cùng biết Trương Nhã Tĩnh ở chung với ai, bởi vì trong phòng Trương Nhã Tĩnh dán đầy ảnh của người nào đó. Điều duy nhất ông ta không yên tâm đó là nữ nhi của mình sẽ chịu ủy khuất.
May mà, khi tiếp xúc với Dương Thiên Lôi, ông ta cũng không có cảm thấy Dương Thiên Lôi là một tên hoàn khố phú gia. Tuy nhiên, ông ta biết rõ, với loại người kinh tài tuyệt diễm cùng chỉ số thông minh cao ngất như Dương Thiên Lôi, tuyệt đối không thể chỉ có một nữ nhân.
- Ai...Nha đầu chưa từng yêu đương qua, đã đến nước này đành tùy nó vậy... Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Trương phó thị trưởng dập điếu thuốc thì thầm nói.
Khi trở lại khu quốc tế Lam Phong thì đã là mười một giờ trưa. Dương Thiên Lôi ở trong hoa viên của tiểu khu, dùng điện thoại đặc biệt ngày hôm qua Trương Trị Trung đưa cho hắn, kể lại tường tận tình huống hiện tại của mình cho tông chủ Hiên Viên Kiếm Tông nghe.
Hơn nữa nhấn mạnh sự cường đại của linh hồn và thân thể của cục thịt "Dương Thiên Lôi" này, đối với hắn có thể nói là nhân họa đắc phúc, tuy rằng tổn thất hơn hai mươi năm công lực khổ tu, nhưng nhục thân cùng với linh hồn cường đại đạt được này, có thể giúp cho hắn đề thăng thực lực với tốc độ kinh người. Hơn nữa cũng kể ra chi tiết Dương Thiên Lôi là thành viên của sở nghiên cứu siêu nhân, cùng với tính toán hiện tại của hắn.
Tông chủ của Hiên Viên Kiếm Tông nghe được "Hiên Viên Cửu Dương" nói như thế, tự nhiên là cao hứng vạn phần. Bảo "Hiên Viên Cửu Dương" tạm thời sống ở Ma Đô một đoạn thời gian, chờ sóng gió qua đi rồi hãy quay về tông, vật phẩm, đan được dùng cho tu luyện hắn sẽ điều phối đến chỗ Trương Trị Trung để Hiên Viên Cửu Dương yên tâm bằng thân phận "Dương Thiên Lôi" thám thính tin tức của sở nghiên cứu siêu nhiên.
Sau khi cúp máy, Dương Thiên Lôi biết, Hiên Viên Kiếm Tông lần này hẳn là tổn thất rất thảm trọng, tông chủ khẳng định cũng bị thương nặng, bằng không tuyệt sẽ không bảo hắn tạm thời sống ở đây.
Lúc về đến nhà, Tống Hiểu Phân đang thực hiện tổng vệ sinh mỗi thứ bảy, ba người cùng nhau bắt tay vào làm, quét dọn phòng một lần.
- Anh về rồi đấy à? Có đói bụng không? Có mệt hay không?
Khiến cho Dương Thiên Lôi áy náy chính là không ngờ Tống Hiểu Phân giống với Lý Tuyết trước kia, hỏi cùng một câu. Nếu như thật sự là chấp hành nhiệm vụ, nhất định sẽ mệt một chút đói một chút, nhưng tối hôm qua hắn chỉ triền miên cả đêm.
- Không mệt lắm, có chút đói.
- Anh...Đổi quần áo sao?
- Tối hôm qua chấp hành nhiệm vụ quần áo rách hết, phải thay bộ khác.
Dương Thiên Lôi nói dối:
- Đừng quét dọn nữa, buổi trưa muốn ăn gì? Ca dẫn em ra ngoài ăn...Buổi chiều, Tuyết tỷ sẽ chat webcam với chúng ta, khoảng hơn một giờ trở về là vừa.
- Được, được! Anh lấy xe đạp chở em nhé!
- Được thôi!
- Có gọi Mai tỷ không?
- Gọi nàng làm chi, nàng ta lúc nào cũng bận việc. Chúng ta đi là được rồi.
Dương Thiên Lôi nói.
Lý Hàn Mai đã nói qua với hắn, Ngưu lão cùng các cao thủ đã tới đây, không cần Dương Thiên Lôi ra mặt, hơn nữa, cũng không có đề cập tới lần chiến đấu này Dương Thiên Lôi phải tham dự.
Cưỡi chiếc xe đạp vô cùng phong cách, hai người ra khỏi khu quốc tế Lam Phong.
Tuy rằng Lý Tuyết đã rời đi, nhưng Tống Hiểu Phân vẫn theo quán tính ngồi ở phía trước.
- Đúng rồi, di động trong phòng ngủ của anh nhận được rất nhiều tin nhắn.
Tống Hiểu Phân nói:
- Em...Không cẩn thận đọc được...Thiên Lôi ca ca, anh không để ý chứ?
- Ca để ý có cái tác dụng gì, đó toàn là tin nhắn về nhiệm vụ ca đang làm thôi, trong đó nói gì?
- Có người ra đại hồng bao mười vạn gì đó...Ách...
- Còn có một số nhắn rất nhiều tin cho anh nói là giàu to rồi, bảo anh quay về quán bar lĩnh tiền thường, giống như mời anh làm cái gì đó...Lời nói rất cung kính.
- Không cần phải xen vào.
Dương Thiên Lôi nói:
- Đây đều là một phần của nhiệm vụ, ca bán nghệ không bán thân...
Hai ngày này đám người Trần Hồng Binh có động tĩnh gì đều báo cáo hết cho Dương Thiên Lôi, hết thảy tiến triển thuận lợi tạm thời không cần Dương Thiên Lôi nhúng tay vào. Mặt khác chín người kia cũng đã bắt đầu nhằm vào những tiểu bang phái khác hành động, không mất bao lâu, sẽ giống như Trần Hồng Binh, trở thành một ngôi sao mới nổi trong làng hắc đạo.
Dương Thiên Lôi cũng không cần làm gì nhiều, chỉ cần cho mười người dựa theo kế hoạch hắn vạch ra mà làm là được, nhẹ nhàng làm một chưởng khống giả phía sau màn là đủ rồi. Chỉ khi nào chân chính so chiêu với cao thủ Thanh Long hội, hắn mới xuất hiện.
Đoạn thời gian này, Dương Thiên Lôi có thể im lặng làm một "phàm nhân" tuy luyện công pháp đã được cải biên của Hiên Viên Kiếm Tông, đi học, làm một học sinh "đủ tư cách".
Sau khi hai người cơm nước xong liền về nhà, trực tiếp mở máy tính ra. Tống Hiểu Phân dùng laptop còn Dương Thiên Lôi dùng desktop của mình.
Nhìn Tống Hiểu Phân liếc mắt một cái, Dương Thiên Lôi lén lút tắt âm thanh, không có biện pháp, từ sau lần đăng nhập QQ gần nhất cho đến nay, Dương Thiên Lôi cũng chưa có đăng nhập lần nào nữa, vạn nhất lại gặp cái chuyện khó huyền ảo gì, bị Tống Hiểu Phân nhìn thấy thì nguy to.
Cũng không phải sợ cái gì, mà là việc này thật sự rất ly kỳ, cho dù là Lý Tuyết, Dương Thiên Lôi cũng giấu diếm.