Trong thời điểm khó khăn này, có vẻ như rất khó để bình tĩnh và cảm nhận một cái ôm.
Nhưng họ đã làm vậy.
Tuy nhiên, cái ôm này không kéo dài được lâu vì phải tránh tối đa tai mắt của mọi người.
Nhà của Lận Thời Thương cách cục cảnh sát không xa, nên không cần phải gọi xe.
Vì vậy, Khương Dương và anh đi cạnh nhau trên đường.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, bóng hai người từ từ chồng lên nhau.
Thoạt nhìn, có vẻ như đang rúc vào nhau.
Lận Thời Thương khẽ cụp mắt nhìn lướt qua bóng đen trên mặt đất, khóe môi vô thức nhếch lên.
Anh lần mò trong túi: “Khương Dương, ăn kẹo không?”
Kể từ khi biết Khương Dương thích ăn kẹo, dường như việc mang theo kẹo việt quất bên người đã trở thành thói quen của anh.
Khương Dương nhướng mày và đưa tay ra nhận.
Cho viên kẹo vào miệng, cô cảm nhận vị chua ngọt thấm vào kẽ răng và đầu lưỡi, rồi từng chút một tan vào tận đáy lòng.
Cô rất trân trọng với sự yên bình hiếm có này.
Đường phố nửa đêm yên tĩnh lạ thường, không có tiếng xe cộ ầm ĩ, thậm chí không có nhiều người đi đường.
Những căng thẳng, thủ đoạn dường như bị đẩy đi trong màn đêm mát mẻ.
Trên thế giới chỉ còn lại hai người họ.
Dưới ánh đèn đường lờ mờ, Lận Thời Thương chậm rãi nói: “Họ nói với anh rằng kết quả xét nghiệm DNA lần thứ hai khác với lần thứ nhất, phát hiện ra người chết là Quách Nghĩa, không phải Thẩm Soạn Lâu.”
“Hung thủ đã giở trò.”
Khương Dương nói về cấy ghép tế bào gốc tạo máu với anh: “Hiện tại tụi em còn nghi ngờ vụ tai nạn xe hơi đâm vào xe điện và khiến mẫu tóc anh lấy bị mất là do có người cố tình tạo ra.”
Sau vụ tai nạn, người đâm phải chiếc xe đã tẩu thoát rất nhanh.
Vẫn chưa bị bắt.
“Trước đó, Tiền Trác cũng đã đề cập đến vấn đề này với anh.”
Lận Thời Thương thấp giọng nói: “Trong vụ tai nạn xe hơi, chiếc túi xách cùng với chiếc túi đựng bằng chứng đã bay ra ngoài.
Tóc trong túi có thể đã bị ăn cắp vào lúc đó.”
Những sợi tóc bị đánh cắp nhằm buộc chúng ta phải trích xuất máu để làm mẫu xét nghiệm.
Cho dù đó là hủy dung người chết, sử dụng bằng chứng quá rõ ràng để khiến chúng ta nghĩ rằng người chết là người khác, hay thay thế mẫu xét nghiệm bằng máu đã biến đổi DNA…tất cả đều là những thủ đoạn của hung thủ.
Mục đích là đổ tội cho Lận Thời Thương.
“Anh bắt đầu nhận được những chiếc kẹp sách đó vào năm lớp 7.”
Đôi mắt của Lận Thời Thương hơi tối lại: “Hồi đó, có thể Thẩm Soạn Lâu đã tìm thấy anh, vì vậy anh thường phải đối phó với nhiều…chuyện ngoài ý muốn.”
Có khi sẽ dẫn đến chết người.
Những bất ngờ đó đến thường xuyên và đột ngột.
Đôi khi là một chiếc xe chạy quá tốc độ, đôi khi là một lọ hoa từ trên cao rơi xuống…Tóm lại, có quá nhiều chuyện khiến người ta mất cảnh giác.
Mỗi lần, có thể trực tiếp cướp đi sinh mạng.
Một ngày trước khi nhận được chiếc kẹp sách, Lận Thời Thương đã đặt ly nước lên bàn đá trong công viên vì có việc gấp.
Không ngờ khi quay lại, anh vô tình làm đổ chiếc cốc.
Con mèo hoang đi ngang qua chỉ liếm một miếng liền giãy dụa khó thở.
Đến lúc này, Lận Thời Thương mới nhận ra rằng trong vòng vài phút sau khi anh rời đi, ai đó đã bỏ độc vào ly nước!
Chỉ cần uống vào, ruột sẽ bị thủng, bụng sẽ thối rữa, trúng độc mà chết!
Thật không may, cái chết của con mèo hoang đã bị người có dã tâm nhìn thấy.
Ngày hôm sau, tin tức lan truyền rằng Lận Thời Thương đã tra tấn và giết chết những con mèo hoang, người ta cũng nói những điều như vậy sẽ xảy ra với những hung thủ giết người hàng loạt khi họ còn nhỏ.
Kể từ đó, tin đồn bay khắp nơi và những lời xì xào không hay bắt đầu xuất hiện xung quanh anh.
Có lẽ chính trong những tin đồn này, Thẩm Soạn Lâu đã có được nguồn cảm hứng ban đầu.
Hắn đã thay đổi biện pháp của mình, không còn hài lòng với việc chỉ giết Lận Thời Thương, mà hy vọng sẽ sử dụng những biện pháp độc ác và xuyên tạc hơn để trả đũa, nếu Lận Thời Thương căm thù hắn thì hắn muốn biến Lận Thời Thương thành hung thủ như hắn.
Thao túng anh, chơi đùa anh trong lòng bàn tay.
Và sự thù hận được nuôi dưỡng bởi mẹ của Lận Thời Thương trong một thời gian dài cũng là nơi thích hợp nhất để sản sinh tội ác.
“Những chiếc kẹp sách đó sẽ luôn xuất hiện một cách khó hiểu.
Anh đã lén lút điều tra nhiều lần, nhưng không có kết quả.”
Ánh đèn đường mơ hồ chiếu lên đường nét khuôn mặt gầy gò của Lận Thời Thương: “Lúc đầu, những chiếc kẹp sách còn có những câu gợi lên lòng báo thù của anh, tiếc là những từ này đều được in ra, rất khó kiểm tra.”
Khương Dương nghe vậy cảm thấy rất khó chịu, trái tim như bị màn đêm nắm chặt.
Gần như ngạt thở.
Trong khi cảm thấy lo lắng cho Lận Thời Thương, cô đột nhiên cảm thấy may mắn khi sống sót sau thảm họa.
May mắn thay…May mắn thay, Lận Thời Thương đã không lạc lối dưới sự hướng dẫn độc hại này.
Cô vô thức mím môi và nắm tay Lận Thời Thương.
“Anh không dễ bị tổn thương như vậy.”
Lận Thời Thương bất đắc dĩ cười, nhưng cũng không có ý buông ra: “Tin tức anh được thả ra sẽ không giấu được lâu, chúng ta mau chóng hành động đi, trước khi hắn phát hiện.”
Khương Dương gật đầu, vừa định đáp ứng.
Không ngờ, điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên.
Khương Dương mở ra nhìn, sau đó sững người tại chỗ.
“Xảy ra chuyện gì?”
Lận Thời Thương khẽ nhíu mày.
“Không có gì.”
Khương Dương lắc đầu, cắn một miếng kẹo việt quất, trong mắt không giấu được vui mừng:
“Lận Thời Thương, em được phục chức rồi!”
Điều này cũng có nghĩa là cô có thể điều tra và giải quyết bí ẩn do Thẩm Soạn Lâu để lại và trả thù kẻ đã gài bẫy Lận Thời Thương!
Việc đầu tiên Khương Dương làm sau khi được phục chức là điều tra chiếc xe điện đã trộm tóc.
Do có ít cảnh sát đưa tóc đi kiểm tra lại đi đường chính nên việc điều tra không quá khó khăn.
Tiền Trác chỉ chạy đến chỗ cảnh sát giao thông một lần và sao chép toàn bộ camera giám sát rồi trở lại cục cảnh sát.
“Chiếc xe điện đã bị quay được trong camera giám sát, nhưng không quay được biển số xe.”
Tiền Trác theo thói quen phóng to ảnh chụp màn hình của băng ghi hình và xử lý biển số xe: “Biển số của xe điện cố tình bị che bằng một mảnh giấy kraft.”
Không nhìn rõ biển số, thiệt hại không nghiêm trọng nên cảnh sát giao thông cũng không truy cứu.
Khương Dương cũng nhích lại gần máy tính, chăm chú nhìn.
Trong đoạn băng ghi hình, một người điều khiển mô tô điện, đội mũ bảo hiểm, kính đen mờ kéo xuống che kín mặt.
Đánh giá về hình dáng cơ thể, trông giống như một phụ nữ trung niên với thân hình cân đối.
Dù đã qua nhiều năm nhưng dáng vẻ thướt tha vẫn còn.
Tuy nhiên, kể từ khi Khương Dương nhìn thấy khả năng biến đổi ngoại hình của Thẩm Soạn Lâu, cô không bao giờ dám tin vào mắt mình nữa.
Thay vì đánh giá danh tính từ vẻ ngoài, tốt hơn là nên trực tiếp kiểm tra chủ sở hữu của chiếc xe điện này sẽ đáng tin hơn.
Khương Dương: “Mảnh giấy kraft này trông khá mỏng.
Cậu theo quỹ đạo của chiếc xe điện này để tìm băng ghi hình từ các góc độ khác nhau.
Xem có khi nào mảnh giấy này bị gió thổi bay, làm lộ biển số xe không.”
Chuyện này chỉ có thể xem vận may thôi.
Tiền Trác mím môi, bất đắc dĩ gật đầu đồng ý: “Được!”
Anh ấy tranh thủ thời gian và đi đến chỗ cảnh sát giao thông một lần nữa, sau đó quay lại cùng Lâm Diệp Tư xem đi xem lại băng ghi hình.
“Tạm dừng ở đây một chút.”
Lâm Diệp Tư đột nhiên nói.
Với đôi mắt sắc bén và sự cẩn thận, cô cầm chuột và xem điểm thời gian nhiều lần, sau đó nhấp vào để phóng to: “Đội trưởng Khương, Tiền Trác, nhìn đây này!”
Ở góc màn hình, Khương Dương nhìn thấy.
Đột nhiên, một cơn gió thổi qua phía sau xe điện.
Giấy kraft bọc chặt biển số lập tức bị nhấc lên một góc nhỏ, sau đó rơi hẳn ra.
Biển số của chiếc xe điện đã hiện ra!
------oOo------
Danh Sách Chương: