Đứng trước căn nhà cho thuê, Khương Dương thật sự không biết phải làm gì.
Cô cũng biết căn nhà này đã bị lục soát hoàn toàn, chỉ thiếu điều giở mặt đất lên để kiểm tra luôn thôi.
Chỉ cần bị nghi là bằng chứng thì đã được cho vào túi đựng bằng chứng và mang về cục cảnh sát.
“Sao không đi vào?”
Lận Thời Thương nhẹ giọng hỏi.
Khương Dương gật đầu, hít một hơi thật sâu và đẩy cánh cửa tan hoang ra.
Trong căn nhà cho thuê, những vết máu từng là màu đỏ tươi đã bị oxy hóa và đặc lại thành màu nâu sẫm.
Máu thấm vào tường, bắn ra xung quanh, bao quanh nơi đây như những sợi xích sắt trong một cái lồng u ám.
Những vết máu này là mục tiêu chuyến đi của Lận Thời Thương.
Sau khi vào cửa, anh đặt các dấu hiệu đánh dấu thời gian hình thành bên cạnh các vết máu khác nhau, Lận Thời Thương phải khôi phục hiện trường để xác nhận suy luận của họ về hung thủ.
Thấy vậy, Khương Dương cũng không nhàn rỗi.
Hoàng hôn mùa thu cực kỳ ngắn, ánh hoàng hôn duy nhất còn lại trên bầu trời tan biến từng chút trong quá trình tìm kiếm.
Khi màn đêm buông xuống, ngôi nhà cho thuê hoàn toàn tối om, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Khương Dương không chút do dự bật đèn.
Khoảnh khắc đèn được bật lên, một tia sáng không ngừng chiếu vào lỗ rò rỉ dưới đáy bồn rửa, chiếu sáng một mảng nhỏ màu đỏ nhạt đến mức gần như vô hình..
Một cái gì đó bị mắc kẹt ở đó.
Khương Dương vội vàng nằm xuống, nghiêng người và liếc nhìn.
Thấy thứ màu đỏ nhạt chỉ nhỏ bằng móng tay, trông giống như một mảnh giấy vụn, rất nhạt và mỏng manh.
Kết quả là Khương Dương đã phải cẩn thận kiểm soát sức mạnh của mình khi đưa nhíp vào chỗ rò rỉ để lấy nó.
Sợ rằng nếu không cẩn thận, sẽ kẹp rách nó.
Mãi cho đến khi Khương Dương cẩn thận dùng nhíp lấy ra, trải phẳng trên bàn, cô mới chợt nhận ra.
Có những từ trên tờ giấy vụn này!
Mặc dù mặt giấy đã bị nhàu, xé nát, sau đó ngâm nước cho mềm, giờ chỉ còn lại một góc vụn, trên đó mơ hồ có thể nhìn thấy vài nét chữ nhòe nhoẹt.
Khương Dương không dám chạm vào mảnh giấy vụn, vì vậy cô lấy giấy bút và sao chép lại các nét vẽ.
Cô càng viết càng cảm thấy quen thuộc, bèn nhờ Tiền Trác điều tra, biết mấy nét chữ đó có thể là chữ nào.
Trong số đó, từ có xác suất cao nhất là “khách sạn”!
Và một khách sạn có giấy quảng cáo mỏng và rẻ tiền như vậy có thể không phải là một khách sạn lớn.
Ngược lại, đó là một khách sạn nhỏ không cần đăng ký chứng minh thư, điều này càng phù hợp với yêu cầu của Thẩm Soạn Lâu.
Đây chắc chắn là một manh mối quan trọng.
Nếu Thẩm Soạn Lâu vốn là ở nhà thuê, vậy khách sạn nhỏ này có thể là nơi ẩn náu tiếp theo mà hắn tìm được không?
Nghĩ đến đây, hai mắt Khương Dương sáng lên.
Cô không chỉ tăng tốc, mà còn đi về phía phòng khách: “Lận Thời Thương, em tìm thấy một thứ.”
Nghe vậy, Lận Thời Thương hơi nhướng mi, khẽ cười nói: “Cũng đúng lúc, anh cũng thu được một ít, ai nói trước?”
“Anh trước.”
Khương Dương hào phóng nói.
Cô nóng lòng muốn nghe những gì Lận Thời Thương đã phát hiện ra.
“Dựa theo quỹ đạo của vết máu bắn, về cơ bản anh đã khôi phục lại hiện trường lúc xảy ra vụ án.”
Lận Thời Thương đi chậm để tránh vết máu, đi đến cửa và đứng yên, mô phỏng trạng thái của người chết vào giây phút cuối cùng trước khi chết: “Trước khi hung thủ cắt cổ, Quách Nghĩa đang quay mặt về phía cửa, hai tay cầm đồ vật.”
Vật đó có độ cao nhất định, cơ hồ đạt tới ngực của Quách Nghĩa.
Khi cổ họng ông ta bị cắt, những đồ vật đó đã chặn một phần máu phun ra, nhưng cũng ngăn cản ông ta che vết thương.
Vì vậy, một phần quần áo trên ngực và lòng bàn tay của Quách Nghĩa đều sạch sẽ.
“Nhưng không phải trước khi chết Quách Nghĩa đã ăn cơm với hung thủ sao? Tại sao ông ấy lại bỏ cơm ngon mà đi ra cửa?”
Khương Dương vô cùng nghi ngờ.
Lận Thời Thương liếc về phía trước, ngụ ý điều gì đó: “Nếu như đích đến ban đầu của Quách Nghĩa không phải ở trước cửa, mà lúc đang tiến về phía trước thì bị hung thủ giết chết thì sao?”
Từ cửa đi tiếp?
Khương Dương nhìn lên và thấy nhà bếp trong ngôi nhà cho thuê, đây là nơi cuối cùng Quách Nghĩa đối mặt trước khi ông ta ngã xuống.
Đúng ra ông ta phải vào bếp.
Trong các việc liên quan đến ăn uống, có quá nhiều chuyện để vào bếp.
Ví dụ như phụ bưng bát đĩa, dọn bát đĩa vào bếp sau khi ăn xong…
Đợi đã, dọn dẹp bát đĩa? Trong lòng Khương Dương rùng mình một cái.
Chẳng lẽ đống đồ mà Quách Nghĩa cầm trên tay trước khi chết chính là bát đĩa chồng chất sao?
“Nhiều vị khách sau bữa tối sẽ giúp chủ nhà dọn bát đĩa vào bếp để thể hiện phép lịch sự.
Tuy nhiên, chỉ dựa vào điều này, chúng ta vẫn chưa thể xác định ai là chủ căn nhà cho thuê này và ai là khách”
Lận Thời Thương nói: “Vì vậy, anh đã thêm một cơ sở khác, ghế chủ nhà trên bàn ăn.”
Khương Dương theo ánh mắt của anh nhìn về phía ghế chính .
Đột nhiên, một đĩa trái cây quen thuộc lọt vào tầm mắt.
Trước đó, trên đĩa trái cây có một con dao gọt trái cây.
Con dao gọt trái cây này không phải để gọt trái cây mà là để giết người.
Vết máu nhất quán nên khả năng cao là đĩa trái cây chưa bị hung thủ đụng tới.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc người ngồi ở ghế chính có thể lấy dao gọt trái cây một cách dễ dàng và nhanh chóng nhất.
Và người đó cũng chính là chủ nhân của ngôi nhà cho thuê này!
Tất cả suy luận đều đã được xác nhận.
Tuy nhiên, Khương Dương và Lận Thời Thương không nói nhiều về chủ đề này.
Bởi vì lúc này, Trần Lãng Phong cũng đã nhận được kết quả xét nghiệm DNA.
Anh ta lập tức gọi điện thoại: “Đã đối chiếu xong, tình nhân của Đới Doanh là Thẩm Soạn Lâu.”
“Thiến Thiến thì sao?”
Khương Dương hỏi.
Trần Lãng Phong dừng một chút, giọng nói có vẻ rất nặng nề: “…Chúng tôi đã trích xuất tóc máu của thai nhi và so sánh với DNA của Thẩm Soạn Lâu.
Về cơ bản có thể khẳng định cô bé là con gái ruột của Thẩm Soạn Lâu.”
Người đã đẩy Thiến Thiến xuống cầu thang một cách tàn nhẫn chính là ba ruột của cô bé.
Chính Đới Doanh đã đánh giá quá cao Thẩm Soạn Lâu.
Thẩm Soạn Lâu không có một chút lòng trắc ẩn hay tình ba con nào dành cho con gái mình.
“Hừ! Đúng là không bằng cả cầm thú!”
Khương Dương tức giận, chửi mắng: “Hắn không chỉ giết bạn mà còn không buông tha con gái ruột!”
“Đội trưởng, kế tiếp chúng ta nên làm gì?”
Trần Lãng Phong hỏi.
Khương Dương cụp mi mắt, trong đầu sắp xếp đại khái những thông tin đã có được: “Manh mối gần như thu thập xong.
Gọi mọi người trong đội trở về cục cảnh sát, chúng ta họp!”
Đây là lần đầu tiên mọi người tập hợp lại với nhau sau khi trận sóng gió kia kết thúc.
Vừa bước vào phòng họp, Khương Dương liền chộp lấy cây bút lông màu đen trên bàn, dùng một tiếng “vút” vẽ một đường thẳng dài trên bảng.
Một đường màu đen chạy ngang, chia toàn bộ bảng trắng thành hai phần.
Thật khó hiểu.
Từ lúc Khương Dương viết, các thành viên trong nhóm ngồi bên dưới nhìn nhau khó hiểu.
“Đây là cái gì?”
Tiền Trác lớn tiếng hỏi.
“Đây là dòng thời gian, dòng thời gian của Thẩm Soạn Lâu.”
Khương Dương nói, nhanh chóng viết ra ngày tháng đầu tiên.
Đó là một mốc thời gian hoàn toàn xa lạ với mọi người.
21 năm trước vào ngày 13 tháng 3.
Đó không phải là thời điểm Lận Vịnh Chí qua đời, cũng không phải là thời điểm Thẩm Soạn Lâu rời Nghi Ninh.
“Đây là ngày mà mọi chuyện bắt đầu.”
Khương Dương nhấp vào slide, hiển thị một phần lịch sử trò chuyện do chồng của Đới Doanh cung cấp.
Thời gian bắt đầu của cuộc trò chuyện này thật đáng ngạc nhiên là từ 21 năm trước vào ngày 13 tháng 3.
Đây là bản ghi cuộc trò chuyện giữa Đới Doanh và Thẩm Soạn Lâu.
Ngày 13 tháng 3 là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Vào thời điểm đó, Đới Doanh đang gặp khó khăn bởi sự cay đắng của cuộc hôn nhân.
Con trai bà còn nhỏ nhưng chồng bà lại thường xuyên đi công tác.
Nỗi vất vả của cảnh một mình nuôi con và nỗi cô đơn không chịu nổi đã ăn mòn tâm trí bà.
Sau đó, bà gặp Thẩm Soạn Lâu.
Vào cái mùa mà vạn vật đâm chồi nảy lộc, những cảm xúc không thể kiểm soát sẽ mọc lung tung như cỏ dại.
Để có thể lừa được chồng, Đới Doanh dạy Thẩm Soạn Lâu cách hóa trang và cung cấp cho hắn tất cả những tài liệu cần thiết.
Sau những lần hẹn hò lâu dài như vậy, họ nhanh chóng có một cô con gái, Thiến Thiến.
Và để ở bên nhau mãi mãi, Thẩm Soạn Lâu cần lên kế hoạch bỏ trốn với một khoản tiền khổng lồ.
Mọi bi kịch bắt đầu từ đây…
------oOo------
Danh Sách Chương: