Lận Khinh Chu nghe vậy thì cười nói: "Ta từng nghe vô số chuyện không hay về hắn rồi, thêm một hai chuyện nữa cũng đâu có sao."
Bạch Niệm Phùng còn đang lo Lận Khinh Chu nghe lời đàm tiếu sẽ trốn tránh Mục Trọng Sơn, nghe y nói vậy thì nhịn không được mỉm cười, trong lòng hơi yên tâm lại.
Hai người vui vẻ trò chuyện một lát, thấy không còn sớm nữa, Bạch Niệm Phùng nhớ ra ngày mai Lận Khinh Chu còn phải lên đường nên giục y mau đi nghỉ ngơi.
Lận Khinh Chu tạm biệt Bạch Niệm Phùng, cất kính Phi Hồng rồi ngáp một cái, thổi tắt ngọn nến trên giá đặt giữa bàn gỗ tròn.
Cùng lúc đó, ở phòng bên cạnh, Hạ Phái áp tai vào tường ngồi thẳng dậy, nhíu mày sờ cằm chẳng biết đang nghĩ gì.
Hôm sau, muôn chim hòa ca, nắng sớm chiếu vào vách núi.
Bên hồ nhỏ liễu rũ trước lầu, Lạc Trường Xuyên lại đến sớm yên lặng chờ người khác.
Hắn không nhàn rỗi mà cẩn thận kiểm tra bội kiếm và túi càn khôn của mình để bảo đảm không bỏ sót thứ gì.
"Đại sư huynh." Một tiếng gọi vọng đến, Lạc Trường Xuyên ngẩng đầu trông thấy Hạ Phái.
Lạc Trường Xuyên chào hắn: "Chào buổi sáng Hạ sư đệ, bội kiếm bên hông ngươi đeo lệch kìa."
Hạ Phái vừa bước nhanh tới vừa cúi đầu sửa kiếm: "Tại đệ vội vàng ra đây nói với huynh một chuyện nên mới không để ý mà."
Lạc Trường Xuyên: "Có chuyện gì mà gấp vậy?"
Hạ Phái đi đến trước mặt Lạc Trường Xuyên rồi thì thầm: "Đệ thấy sư đệ mới tới kia có vấn đề thì phải."
Vẻ mặt Lạc Trường Xuyên đầy nghi hoặc.
Hạ Phái nói tiếp: "Ban đêm y hay nói chuyện với người ở xa, khả nghi lắm."
Lạc Trường Xuyên nói: "Chắc là người nhà thôi."
"Thế thì cũng...... kỳ quái lắm......" Hạ Phái gãi đầu, "Hơn nữa đệ cứ cảm thấy......"
Cứ cảm thấy Lận Khinh Chu rất giống thanh niên đeo mặt nạ hôm đó ở cạnh Vẫn Uyên.
Nhưng lời này Hạ Phái không dám nói lung tung, thứ nhất Lận Khinh Chu là đồ đệ tông chủ đích thân nhận vào Kinh Hồng Tông, thứ hai đây chính là tội lớn, chưa có chứng cứ Hạ Phái đâu dám nói bừa.
Nhưng Hạ Phái nghĩ lại: Nếu Lận Khinh Chu thật sự có vấn đề thì vị trí đệ tử thân truyền của tông chủ có thể trao cho đại sư huynh rồi.
"Sư huynh, đệ cảm thấy......" Hạ Phái quyết định kể chuyện này với Lạc Trường Xuyên, nhưng còn chưa nói hết thì đã bị Lạc Trường Xuyên cắt ngang.
"Hạ sư đệ." Lạc Trường Xuyên tỏ ra nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, giọng nói nghiêm túc như muốn cảnh tỉnh đầu óc hồ đồ của Hạ Phái, "Chẳng lẽ ngươi quên điều thứ ba mươi sáu của tông quy rồi à?"
Hạ Phái vội nói: "Đại sư huynh, đệ đâu có quên, đệ chỉ......"
Lạc Trường Xuyên: "Đọc lên."
Ngày thường hắn ít nói nhưng vẻ ngoài ôn hòa khiến người ta có cảm giác thân cận, chỉ khi nào nghiêm túc lên mới bộc lộ ánh mắt sắc bén, không giận tự uy, chẳng ai dám cãi.
Hạ Phái không dám nhiều lời mà ủ rũ cúi đầu nói: "Điều thứ ba mươi sáu của tông quy, không được nghi kỵ tổn thương đồng môn."
Lạc Trường Xuyên vỗ vai Hạ Phái, xem như cho qua chuyện này không cần nói thêm nữa.
Giờ Thìn, Lận Khinh Chu và Nghê Uyển Uyển đến chỗ hẹn, bốn người cùng xuất phát đến Tương Trấn.
-
Tương Trấn là một thành trấn không lớn không nhỏ nhưng khá náo nhiệt, bốn phía là đồi núi, vì linh khí không mấy dồi dào nên gần đó chẳng có môn phái tu đạo nào, chỉ có mấy người tu đạo thỉnh thoảng dạo chơi ngang qua.
Chạng vạng hôm đó, ở một dinh thự phía Đông thành trấn, tứ hợp viện đơn sơ có một khoảng sân không rộng lắm, bên hiên nhà có giếng cổ và cây lựu, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở cuộc sống.
Đây là nhà của trưởng trấn Tương Trấn.
Đoàn người Lạc Trường Xuyên vừa đi vào sảnh chính thì trưởng trấn râu bạc chờ đã lâu chống gậy run rẩy đi nhanh tới, ôm quyền hành lễ liên tục rồi khúm núm nói: "Các vị tiên quân, không kịp tiếp đón từ xa, không kịp tiếp đón từ xa!"
"Trưởng trấn đừng đa lễ như vậy." Lạc Trường Xuyên vội vàng đưa tay đỡ trưởng trấn, "Nghe nói ở đây có ác thú hại người, chuyện này có thật không?"
"Vâng, đúng vậy, là thật đấy ạ, cuối cùng cũng chờ được các vị tiên quân rồi." Lão trưởng trấn kéo tay áo lau mồ hôi trên trán rồi xoay người lại chìa tay ra, "Các vị tiên quân mau ngồi đi, mời ngồi ạ."
Đám người tìm ghế ngồi xuống, trưởng trấn sai người bưng trà xanh tới, sau đó nói: "Để ta kể cặn kẽ cho các vị tiên quân nghe, chuyện ác thú hại người này xảy ra ở một thôn nhỏ tên là Ẩn Thôn cách Tương Trấn hơn trăm dặm, chỗ đó, ôi chao...... loạn lắm, loạn lắm."
Lạc Trường Xuyên hỏi: "Trưởng trấn, có thôn dân nào thấy ác thú kia chưa? Nếu tả rõ hình dạng chắc sẽ biết được là ác thú gì."
"Hình dạng ra sao thì phải đi hỏi dân trong thôn mới biết." Trưởng trấn nói, "Nhưng chúng ta đều biết chủ nhân ác thú kia là ai."
"Cái gì? Là ai?"
Lận Khinh Chu cảm thấy trưởng trấn này nói chuyện trầm bổng du dương rất cuốn hút, y xem như đang nghe chuyện ly kỳ, bưng trà xanh trên bàn gỗ bên cạnh lên nhấp một ngụm rồi hào hứng nghe tiếp.
Chỉ thấy trưởng trấn tức giận nắm chặt đầu gậy nện mạnh, phẫn nộ giơ tay trái run rẩy lên chỉ vào không khí: "Là ma đầu kia chứ ai! Đại ma đầu! Đại ma đầu Vẫn Uyên!"
Lận Khinh Chu phun nước ra.
Ánh mắt mọi người lập tức chuyển từ trưởng trấn sang Lận Khinh Chu.
"Xin lỗi, khụ khụ khụ." Lận Khinh Chu bối rối che miệng, bộ dạng hơi chật vật, "Uống nhanh quá nên bị sặc, khụ khụ."
Trưởng trấn vội vàng gọi người lấy khăn cho Lận Khinh Chu lau.
Lạc Trường Xuyên và Nghê Uyển Uyển tiếp tục chú ý vào trưởng trấn, nhưng Hạ Phái lại cau mày nhìn chằm chằm Lận Khinh Chu, vô cùng thắc mắc tại sao khi Lận Khinh Chu nghe thấy bốn chữ "ma đầu Vẫn Uyên" lại bị sặc.
Lau xong, Lận Khinh Chu nhịn không được liếc nhìn linh tước.
Linh tước thản nhiên đứng trên vai y híp mắt ngủ gật, cứ như thể cái tên trưởng trấn nhắc tới chẳng hề liên quan gì đến mình.
Lạc Trường Xuyên: "Trưởng trấn, sao lại khẳng định ác thú kia là do ma đầu Vẫn Uyên thả?"
Trưởng trấn hỏi: "Không biết các vị tiên quân đã nghe nói đến con rối nữ quỷ chưa?"
"Ta nghe rồi." Nghê Uyển Uyển giơ tay lên nói, "Mấy năm trước nghe đồn ma đầu đi ngang thôn làng nào đó đã giết một cô nương xinh đẹp rồi biến thành con rối, mượn tay nàng giết rất nhiều người."
"Không phải tin đồn đâu!" Lão trưởng trấn kích động nói, "Chuyện này xảy ra ở Ẩn Thôn đấy! Lúc đó người sống trong chu vi trăm dặm như chúng ta đều lo sợ bất an, ngay cả cửa cũng không dám bước ra, may mà có một vị tiên quân tới diệt trừ con rối nữ quỷ kia, nhưng từ đó về sau, trong rừng sâu núi thẳm gần Ẩn Thôn thường xuyên vọng ra những tiếng hét thảm rất đáng sợ! Ai nghe thấy cũng gặp ác mộng, có thôn dân đi đốn củi còn phát hiện xương trắng nữa, đáng sợ lắm, chẳng ai dám đi cả."
Nghe xong Lạc Trường Xuyên nhíu chặt mày, hắn cứ tưởng chỉ đơn giản là ác thú hại người, không ngờ sự tình lại phức tạp như vậy.
Nếu thật sự có liên quan đến ma đầu Vẫn Uyên thì với tu vi của mấy người họ, e là rất khó giải quyết.
Lạc Trường Xuyên đang do dự thì Lận Khinh Chu mở miệng nói: "Sư huynh sư tỷ, ta cảm thấy việc này chưa chắc liên quan đến Vẫn Uyên Ma Quân đâu, chúng ta vẫn nên đến thôn này điều tra đi, biết đâu sẽ phát hiện được gì đó."
Nghê Uyển Uyển không muốn nghe lời Lận Khinh Chu mà nhìn sang Lạc Trường Xuyên chờ hắn quyết định.
Hạ Phái lạnh giọng hỏi: "Sao ngươi lại nói đỡ cho đại ma đầu kia?"
"Hả?" Có lẽ đang chột dạ nên Lận Khinh Chu bị câu hỏi của Hạ Phái làm giật mình, "Ta đâu có, ta......"
"Rõ ràng ngươi có!" Hạ Phái trách cứ.
"Sao phải cãi nhau vì chuyện nhỏ nhặt này chứ?" Lạc Trường Xuyên lên tiếng can ngăn, "Ta cảm thấy Lận sư đệ nói rất đúng, chúng ta phải tự mình đến thôn làng và rừng núi quanh đây thăm dò thôi, thế này đi, giờ khuya rồi, chúng ta nghỉ ngơi trước rồi sáng mai xuất phát."
Nghe Lạc Trường Xuyên nói vậy, cả Hạ Phái và Nghê Uyển Uyển đều không phản đối.
Bốn người ở một quán trọ gần nhà trưởng trấn, Lận Khinh Chu vừa vào phòng đã lập tức nâng linh tước trên tay lắc lắc: "Lúc nãy trưởng trấn nói ngươi cũng nghe rồi chứ? Chẳng lẽ con rối kia là Bạch cô nương sao?"
Mục Trọng Sơn lười biếng nói: "Ừ, là nàng đấy."
Lận Khinh Chu trợn tròn mắt: "Rốt cuộc chuyện này là sao?"
Mục Trọng Sơn nói: "Chuyện này về tình về lý ta đều không tiện nhiều lời, để Niệm Phùng cô nương kể cho ngươi đi, nhưng ta cũng nhắc ngươi một câu, nếu ngươi hỏi việc này thì Niệm Phùng cô nương sẽ đau lòng đấy."
"Vậy......" Lận Khinh Chu lộ vẻ khó xử, "Ngươi đã nói vậy thì ta đâu thể hỏi nàng được."
Mục Trọng Sơn cười: "Hiếm khi đến thành trấn bình thường, giờ cũng đang rảnh, hay là ra ngoài dạo chơi nhé?"
Lận Khinh Chu cũng đang có ý này.
Chắc vì tin đồn gần đây có ác thú tấn công người, ban ngày Tương Trấn hết sức náo nhiệt nhưng ban đêm mọi nhà đều đóng kín cửa, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống đường phố.
Lận Khinh Chu và Mục Trọng Sơn mới đi dạo một lát đã thấy nhàm chán, đang định về quán trọ thì trong không khí chợt thoảng tới mùi gạo nếp thơm ngọt.
Lận Khinh Chu lần theo mùi hương tìm đến một tiệm bánh ngọt chưa đóng cửa mà còn sáng đèn.
Chủ tiệm đứng ở cửa chuẩn bị đóng tiệm, đang bỏ ván gỗ xuống để chận cửa thì Lận Khinh Chu bước nhanh tới: "Chủ tiệm chủ tiệm."
Chủ tiệm đầu tiên là giật mình, khi thấy áo gấm xanh trắng thêu hình núi non của Lận Khinh Chu thì nhận ra y là người tu đạo, lập tức cung kính hỏi: "Ngài là tiên quân sao ạ?"
Lận Khinh Chu gật đầu, nụ cười ấm áp như nắng mai, y hỏi: "Chủ tiệm, ngươi còn bán bánh không? Thơm quá đi mất."
"Bán chứ! Đương nhiên là bán rồi!" Chủ tiệm vội nói.
Lận Khinh Chu lại hỏi: "Bánh này để được mấy ngày vậy?"
"Với thời tiết bây giờ thì để ba bốn ngày cũng chẳng sao cả!" Chủ tiệm bước nhanh tới sau quầy lấy túi giấy dầu gói bánh cho Lận Khinh Chu, hớn hở cười nói, "Bánh nếp nhà ta ngon lắm, tiên quân mua nhiều chút nhé!"
Mấy ngày nay Lận Khinh Chu uống ích cốc hoàn nhạt miệng, lần này thật sự quá thèm nên mua rất nhiều bánh cất trong túi càn khôn.
Y trả tiền rồi cầm một cái bánh nếp ngọt, vừa ăn vừa hài lòng đi về quán trọ.
Ánh trăng vằng vặc chiếu xuống đường đá xanh trong trấn, đường phố vắng lặng lộ ra vẻ thanh tịnh, linh tước đứng trên vai Lận Khinh Chu mổ nhẹ tóc mai y nói: "Cho ta nếm với."
"Hả?" Lận Khinh Chu ngờ vực hỏi, "Chẳng phải ngươi tích cốc nên không ăn được gì sao?"
Mục Trọng Sơn không trả lời mà thúc giục y nhanh lên.
"Rồi rồi rồi, có ngay." Lận Khinh Chu bẻ miệng túi giấy dầu xuống để lộ ra bánh nếp ngọt, đưa chỗ mình chưa cắn tới miệng linh tước.
Mục Trọng Sơn trêu chọc: "Hai ta hôn cũng hôn rồi, cần gì để ý mấy thứ này chứ."
Lận Khinh Chu nghe vậy thì nóng mặt, thúc giục hắn: "Ngươi mau ăn đi."
Linh tước cúi đầu mổ bánh nếp hai cái.
Lận Khinh Chu: "Thế nào?"
Linh tước run lập cập, sau đó nói: "Ngọt quá nuốt không nổi."
Lận Khinh Chu bênh vực bánh nếp: "Ta thấy ngon lắm mà, ngươi tích cốc rồi còn đòi ăn đồ bình thường làm gì, đây chẳng phải tự làm khổ mình sao?"
Mục Trọng Sơn cười khẽ: "Vì ta muốn biết bánh ngọt có thể làm ngươi cười tươi như vậy có mùi vị gì."