Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm sau, trời vừa tảng sáng thì đoàn người Lạc Trường Xuyên đem theo thư tay của trưởng trấn ngự kiếm đến Ẩn Thôn.

Ẩn Thôn nằm sâu trong sơn cốc, chung quanh đều là rừng cây um tùm, từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy cây cối bạt ngàn chứ không thấy rõ tình hình trong rừng.

Những con đường đất nhỏ hẹp đan vào nhau chằng chịt, ven đường có thể thấy được chó mực sủa người, Ẩn Thôn cũng không nhỏ lắm, từ đầu thôn đến cuối thôn khoảng mấy chục hộ, nhưng không hề thấy đồng ruộng bát ngát thanh bình mà chỉ thấy thôn dân đốn củi gánh nước hối hả đi trên đường, người người bất an.

Đoàn người Lạc Trường Xuyên tìm gặp trưởng thôn ở một ngôi nhà gỗ có hàng rào đất nằm cuối thôn.

Trưởng thôn là một đại hán khoảng bốn mươi tuổi, chân phải bị tật đi khập khiễng nhưng lưng hùm vai gấu nhìn rất sung sức.

"Ôi, các vị tiên quân, vất vả cho các ngươi rồi!" Trưởng thôn đọc xong thư của trưởng trấn thì vội vã mời họ vào nhà.

Trong nhà không rộng lắm, chỗ ngồi chỉ có ghế dài và ghế đẩu, trưởng thôn ngượng ngùng xoa tay lộ ra vẻ khẩn trương luống cuống.

Lạc Trường Xuyên hỏi: "Trưởng thôn, nghe nói ở đây có thôn dân bị ác thú tấn công à?"

"Đúng đúng đúng." Trưởng thôn gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc, "Chính là Nhị Cẩu nghịch ngợm ở đầu thôn đấy! Đã bảo hắn đừng vào rừng sâu mà không nghe, cứ khăng khăng đòi tìm xem trong núi sâu có bảo bối gì không, đúng là ngốc mà! Kết quả hôm sau về sợ mất mật tè ra quần, nói là đã gặp quái vật."

"Hắn có nói hình dạng ác thú thế nào không?"

"Có! Nghe nói giống khỉ, mặt xanh nanh vàng, toàn thân lông dài, có móng tay, ôi, nó to vậy nè." Trưởng thôn khoa trương vung tay mô tả.

"Giống khỉ?" Nghê Uyển Uyển nói, "Chẳng lẽ là tinh tinh sao?"

"Chắc không phải đâu." Hạ Phái nói, "Tinh tinh đâu có làm người bị thương."

Trưởng thôn thở dài: "Các vị tiên quân, thật ra chúng ta cũng chẳng muốn phiền đại nhân các ngươi đâu, nhưng mấy năm nay thôn chúng ta xảy ra quá nhiều chuyện bí ẩn làm mọi người sợ chết khiếp, ta nhờ giúp đỡ nhiều năm rồi mới đợi được các ngươi, các vị tiên quân nhất định phải giúp thôn chúng ta nhé." Hai tay hắn siết thành quyền rồi cúi thấp đầu.

Lạc Trường Xuyên vội vàng đưa tay ra cản: "Trưởng thôn yên tâm, chúng ta sẽ không khoanh tay ngồi nhìn đâu."

"Trưởng thôn, ta muốn hỏi một chút." Lận Khinh Chu lên tiếng, "Nghe đồn Vẫn Uyên Ma Quân đi ngang qua đây sát hại một cô nương rồi biến nàng thành con rối, chuyện này có thật không?"

"Có, có chứ!" Trưởng thôn vội đáp, hắn vừa nói vừa chỉ vào chân mình, "Cái chân này của ta bị con rối nữ quỷ kia cắn đứt đấy!"

Hạ Phái trừng Lận Khinh Chu một cái rồi bảo trưởng thôn: "Trưởng thôn, ngươi kể rõ chuyện này xem."

"Ôi." Trưởng thôn thở dài cầm tẩu thuốc bằng đất nung bên hông đập vào góc bàn, nhét ít thuốc lá vào miệng tẩu rồi chậm rãi kể lại chuyện xưa: "Cô nương bị sát hại kia họ Bạch......"

Lận Khinh Chu líu lưỡi: "Họ Bạch?"

"Đúng vậy." Trưởng thôn gật đầu, "Cô nương kia vốn bán dầu gỗ tung ở thôn chúng ta, trong nhà còn có mẫu thân và ca ca, nàng là cô nương tốt nhưng tội nghiệp lắm, hôm xảy ra chuyện, ca ca nàng đau chân nên nàng thay hắn đưa dầu gỗ tung đến thôn bên cạnh, lúc về trời tối đường đen, cứ thế mất tích luôn."

"Sao lại nói là Vẫn Uyên Ma Quân giết?" Lận Khinh Chu thắc mắc.

"Con trai lớn nhà họ Vương đầu thôn nói nhìn thấy ma đầu kia lảng vảng quanh thôn chúng ta mà."

Lận Khinh Chu: "Hắn là người trong thôn thì làm sao biết mặt Vẫn Uyên Ma Quân được?"

Hạ Phái nạt nộ: "Sao ngươi hỏi lắm thế hả?"

Lận Khinh Chu ngậm miệng không nói nữa.

Trưởng thôn đáp: "Tiên quân, mấy năm đó xôn xao chuyện ma đầu đồ sát Xuân Hoa Tông, dưới gầm trời này ai mà chẳng biết chứ! Còn nữa, con trai lớn nhà họ Vương thường xuyên đi xa làm ăn nên hiểu biết rộng lắm, trước khi về thôn hắn có thấy hình truy nã ma đầu kia nên biết mặt, vì vậy mới nhận ra."

Lạc Trường Xuyên: "Trưởng thôn, kể tiếp chuyện con rối đi."

"Vâng vâng vâng, nói đến Bạch cô nương, cả nhà nàng thật sự đáng thương lắm, sau khi nàng mất tích thì mẫu thân và ca ca nàng đi tìm nàng khắp núi, kết quả bất cẩn ngã xuống vách núi, ca ca nàng mất mạng, mẫu thân nàng té gãy chân, may mà thê tử của ca ca nàng chịu khó chăm sóc mẫu thân nàng, nhưng chưa đầy hai năm sau bà ấy cũng qua đời, quả phụ kia không ở lại thôn mà bỏ đi xa."

"Con rối hại người là sao?"

"Chuyện xảy ra nửa tháng sau khi Bạch cô nương mất tích, ta nhớ lúc đó là hơn nửa đêm, trời mưa lất phất, ta uống chút rượu đế rồi nằm xuống giường đất định ngủ! Sau đó ta nghe bên ngoài vang lên một tiếng hét thảm thiết thê lương, má ơi, suýt nữa làm lão tử tè ra quần luôn!" Trưởng thôn vỗ đùi như thể tiếng hét kia đang vang vọng bên tai.

"Ta sợ run người, lập tức tỉnh rượu, sau đó nghe thấy tiếng đập cửa, là vợ Bảo đại gia ở cuối thôn, bà ấy vừa khóc vừa nói trưởng thôn cứu mạng, giết người rồi, ta vớ lấy cái xẻng sắt ở góc nhà rồi vọt tới nhà Bảo đại gia, chỉ thấy máu hòa với nước mưa trước cổng, Bảo đại gia chết thảm ngay cửa nhà mình, ruột lòi hết ra ngoài!"

"Ta hỏi mấy người kia xảy ra chuyện gì nhưng ai cũng sợ chết khiếp nên không nói được. Cũng không biết chúng ta đã vượt qua đêm đó thế nào nữa, dù sao đến ban ngày thôn chúng ta có năm người chết, bà Bảo Đại nói mình thấy Bạch cô nương mất tích giết người, lúc đó cô nương kia không còn là người nữa, con ngươi xanh lè, toàn thân trắng bệch, ôi, chắc phải khủng khiếp lắm."

"Trưởng thôn, lúc đó ngươi không thấy con rối nữ quỷ kia sao?" Lạc Trường Xuyên nghi hoặc.

"Không." Trưởng thôn lắc đầu, "Ba ngày sau ta mới thấy nàng, cũng là đêm khuya, ta cứ nhớ đến chuyện hôm đó thì ngủ không được, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng sột soạt nên cầm xẻng sắt thắp đèn lồng ra ngoài, trời ạ, lúc đó ta cũng to gan nên chẳng sợ chết chút nào, ta giơ cao xẻng sắt tìm một vòng thì phát hiện sân sau có người đang cắn gà của mình, nàng ngẩng đầu lên, miệng dính đầy máu và lông gà làm ta chết đứng tại chỗ!"

Trưởng thôn nhớ lại lúc đó vẫn còn sợ hãi.

"Ta thấy nàng ném con gà chết trong tay đi rồi bất thình lình nhào tới cắn vào đùi ta một cái, xương cốt đều gãy lìa! Cô nương kia mạnh lắm, tốt xấu gì ta cũng là nam nhân nhưng một ngón tay cũng không nhúc nhích nổi."

Nghê Uyển Uyển nghe vậy cũng kinh hồn táng đảm hỏi: "Trưởng thôn, vậy làm sao ngươi sống được?"

"Lúc ấy ta cũng tưởng mình chết chắc rồi"! Trưởng thôn kích động huơ tay múa chân, "Ngay khi cô nương kia cắn cổ ta thì đột nhiên có một tiên quân từ trên trời giáng xuống."

Trưởng thôn phấn khích chỉ lên trời: "Đúng là từ trên trời giáng xuống thật đó, tiên quân chẳng những đã cứu ta kịp thời mà còn bắt trói nữ quỷ kia nữa! Ôi, nếu ta còn sống gặp lại tiên quân, nhất định ta sẽ quỳ xuống lạy hắn! Nhưng từ đó trở đi, trong rừng sâu luôn vọng ra những tiếng hét khiến người ta rùng mình, chẳng ai dám lên núi nữa, các vị tiên quân, những gì ta biết chỉ có vậy thôi."

Lạc Trường Xuyên cúi đầu suy tư, một lát sau mới ngẩng lên hỏi: "Trưởng thôn, rừng sâu có ác thú hại người ở đâu?"

Trưởng thôn đáp: "Đi về phía Đông mười dặm."

Lạc Trường Xuyên gật đầu rồi nhìn sang các sư đệ sư muội: "Chúng ta chia nhau vào rừng thăm dò, giờ Thân gặp mặt ở cổng thôn, ý các ngươi thế nào?"

Mọi người không phản đối mà cùng gật đầu.

Lạc Trường Xuyên luôn miệng căn dặn: "Nếu gặp chuyện gì tuyệt đối không được xử lý một mình mà phải báo tin cho ta nhé."

Mọi người: "Vâng."

Quyết định xong, mọi người ngự khí bay vào rừng sâu.

Lận Khinh Chu vừa bay lên không trung thì Mục Trọng Sơn chợt nói: "Chúng ta đi về phía Tây đi."

"Phía Tây?" Lận Khinh Chu nghi hoặc.

"Ừ." Mục Trọng Sơn gật đầu, "Khoảng mười dặm."

"À, được thôi." Lận Khinh Chu không hiểu lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn ngự khí về phía Tây.

Trên đường đi, Lận Khinh Chu hỏi Mục Trọng Sơn: "Những chuyện trưởng thôn kể lúc nãy là thật sao?"


Mục Trọng Sơn: "Nửa thật nửa giả."

Lận Khinh Chu: "Cái nào là thật?"

Mục Trọng Sơn: "Ngươi nũng nịu với ta đi, ta sẽ nói cho ngươi biết."

Lận Khinh Chu: "...... Nũng, nũng nịu thế nào?"

Mục Trọng Sơn cười khẽ, giọng nói nhẹ nhàng: "Đơn giản thôi, ngươi chỉ cần nói một câu, tướng công, em muốn biết chuyện nào là thật, chàng nói cho người ta biết được không?"

Lận Khinh Chu suýt nữa rơi xuống từ không trung.

Mục Trọng Sơn khích lệ: "Nói đi, nói xong ta sẽ cho ngươi biết."

Lận Khinh Chu: "Nói cái quỷ á! Làm sao ta nói vậy được chứ!!"

Thế là Mục Trọng Sơn kề vào tai y thở dài.

Lận Khinh Chu đỡ trán: "Ngươi đừng thở dài nữa! Ta đang hoang mang lắm đây."

Mục Trọng Sơn mặc kệ, tiếp tục thở dài.

Lận Khinh Chu bắt đầu rối rắm, nghĩ thầm: Dù sao chỉ một câu thôi mà, nói ra cũng chẳng chết ai, Mục Trọng Sơn muốn nghe thì nói cho hắn nghe là được rồi.

Ngay khi tâm lý sắp đánh bại tôn nghiêm của y thì Mục Trọng Sơn chợt nói: "Đến rồi."

"Hả? Đến đâu cơ?"

"Xuống đất."

Chân Lận Khinh Chu chạm đất, thấy nơi này có hai ngôi mộ đơn sơ đắp bằng gạch ngói, trên bia mộ ngoại trừ tên thì không còn gì khác, vì trải qua nhiều năm nắng gió nên chữ trên bia mộ đã mờ đi nhiều.

Chắc lâu rồi không ai đến tảo mộ nên cỏ dại um tùm, hoang tàn đổ nát.

Lận Khinh Chu khó hiểu: "Đây là?"

Mục Trọng Sơn đáp: "Mộ của mẫu thân và ca ca Niệm Phùng cô nương đấy."

Nghe vậy, Lận Khinh Chu mở to mắt, trong lòng gợn sóng.

Nói xong, thân thể linh tước tỏa ra ánh sáng bạc mờ ảo, ánh sáng bạc lấm tấm rơi xuống ngôi mộ dọn sạch cỏ dại rồi sửa sang gạch ngói ngay ngắn.

Làm xong Mục Trọng Sơn nói: "Ngươi lấy kính Phi Hồng ra đi."

Lận Khinh Chu lập tức hiểu ý, lấy kính Phi Hồng ra truyền tin cho Bạch Niệm Phùng.

Mới đầu Bạch Niệm Phùng còn thắc mắc sao Lận Khinh Chu lại tìm mình ban ngày, khi y giơ lên tấm gương chiếu vào mộ thì nàng lập tức che miệng.

Con ngươi xanh đen của nàng đã không thể rơi lệ được nữa, nhưng nỗi đau ngất trời không cách nào vơi đi đè nặng trong tim nàng, đau đến mức không nói nên lời.

Lận Khinh Chu cúi lạy một cái, sau đó đặt kính Phi Hồng bên cạnh mộ rồi đi ra xa để không quấy rầy Bạch cô nương gặp lại mẫu thân và ca ca nàng.

Lận Khinh Chu hỏi: "Mục Trọng Sơn, người biến Bạch cô nương thành bộ dạng này là ngươi sao?"

Mục Trọng Sơn không hề phủ nhận: "Đúng vậy."

Lận Khinh Chu: "Sao thế?"

Mục Trọng Sơn: "Người nói cho ngươi biết đừng nên là ta."

"Vậy......" Lận Khinh Chu lại hỏi, "Vị tiên quân cứu trưởng thôn cũng là ngươi đúng không?"

Mục Trọng Sơn: "Ừ."

Lận Khinh Chu đang định hỏi tiếp thì Mục Trọng Sơn vội nói: "Mau cất kính Phi Hồng đi, có người đến đấy."

Lận Khinh Chu giật mình bước nhanh tới trước, y vừa cầm kính Phi Hồng lên thì Hạ Phái sải bước đến, tức giận hỏi: "Ngươi lén lút làm gì ở đây thế hả?!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK