Ôn Tiểu Huy quay lại, hoài nghi nhìn hắn: "Đi? Tôi đi rồi, cậu sẽ chết?"
"Không nhận được những gì mình cần. Thường Hồng sẽ không để em chết. Hắn phải điều khiển quả bom từ xa này. Hắn đã làm như vậy chỉ để tra tấn chúng ta thôi. Anh hãy đi đi, người của em sẽ đến cảng. Họ sẽ đảm bảo cho anh an toàn. "Lạc Nghệ cuối cùng dùng sức bắt tay Ôn Tiểu Huy thật mạnh, rồi từ từ thả nó ra.
Ngay lúc hai bàn tay tách ra, Ôn Tiểu Huy đột nhiên cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình cũng bị kéo ra ngoài, cậu rùng mình vì cái lạnh, run rẩy anh nghiến răng lắc đầu: "Thường Hồng không phải là trò đùa."
"Bom có thể được điều khiển từ xa, tin em đi." Lạc Nghệ nâng cằm về phía góc cabin. "Anh nhìn kỹ vào đống hàng hóa kia đi, có camera giám sát."
Ôn Tiểu Huy dụi dụi vào mắt mình, nhìn kỹ. Có vẻ như thực sự có một chiếc máy camera. Nhưng cậu vẫn không dám đi. Một khi cậu đứng dậy, quả bom sẽ phát nổ sau một trăm giây. Chỉ một trăm giây ngắn ngủi. Bất kỳ bất trắc nào cũng có thể khiến Lạc Nghệ chôn vùi dưới biển mãi mãi. Khi đối mặt với cái chết, tất cả những mối hận thù trong quá khứ đều trở nên vô nghĩa. Suy nghĩ duy nhất của cậu bây giờ là hai người có thể sống sót ra ngoài!
Lạc Nghệ hối thúc: "Anh Tiểu Huy, đi thôi. Chỉ khi anh an toàn, em mới có thể yên tâm giao dịch với Thường Hồng."
Ôn Tiểu Huy lắc đầu: "Nếu nó nổ tung thì sao"
"Trong trường hợp nó nổ thật... miễn là anh đủ an toàn."
Ôn Tiểu Huy hụng tợn nhìn chằm chằm vào hắn: "Nếu có một ngày tôi chết, tôi biết phải đối mặt với chị gái mình như thế nào?"
Lúc này, Lạc Nghệ vẫn còn mỉm cười: "Em sẽ xuống đó và nói với mẹ rằng em hạnh phúc biết bao khi được biết đến anh."
Trái tim của Ôn Tiểu Huy đập mạnh, dùng sức nhắm mắt lại: "Người của cậu đang ở trên bờ, tại sao không đến cứu chúng ta."
"Thường Hồng đang ở trên biển. Thuyền của hắn ta chỉ cách chúng em một khoảng an toàn. Nếu họ đến đây sẽ làm bứt dây động rừng."
"Hắn đang chờ cái gì?"
"Thân phận mới, tiền mặt và kim cương." Lạc Nghệ nói: "Hắn đã lên kế hoạch cho mình trước khi chạy trốn, nhưng tài sản của hắn đã bị đóng băng, tài khoản ở nước ngoài không thể rút ra ngay bây giờ, nếu không có được danh tính mới và tiền, hắn sẽ không giết em."
"Sau khi nhận được nó? Cậu định đi như thế nào?"
Lạc Nghệ dừng lại: "Người của em sẽ đến giải cứu em."
"Cậu không thể đảm bảo điều đó, cậu nghĩ rằng Thường Hồng sẽ dễ dàng cho phép cậu đi? Hắn mạo hiểm nguy cơ bị bắt chỉ để đưa chúng ta đến đây, chỉ để trả thù cậu!"
Lạc Nghệ nhàn nhạt nhìn cậu: "Coi như là vậy đi, nhưng anh ở đây thì có thể thay đổi bất cứ điều gì sao?
Ôn Tiểu Huy nhất thời cứng họng.
Đúng vậy, cậu không thể làm bất cứ điều gì, ngược lại còn trở thành một gánh nặng.
Lạc Nghệ khẽ mỉm cười: "Anh Tiểu Huy, đây là con đường em đã chọn. Hãy để em tự mình hoàn thành nó. Anh không nên chịu hậu quả vì những gì em đã làm, vì vậy anh nên rời đi, tránh xa em và Thường Hồng, chỉ khi anh an toàn, em mới có thể an tâm. Em và Thường Hồng phải giải quyết những ân oán của mình ở đây. "
Ôn Tiểu Huy run rẩy: "Tôi... tôi sợ quả bom phát nổ, tôi..." Cậu không thể thuyết phục mình ngồi dậy, cậu không thể chịu đựng được trường hợp này.
"Em hứa với anh rằng quả bom sẽ không nổ.
"Cậu lấy gì để đảm bảo?"
Lạc Nghệ nghĩ một chút, cởi áo khoác ra và ném mạnh vào góc cabin. Chiếc áo khoác che kín camera giám sát.
Chẳng mấy chốc, tiếng thuyền máy phát ra từ mặt biển im lặng. Chiếc thuyền máy trở nên to dần hơn, chỉ trong vòng hai phút, nó dừng lại bên cạnh thuyền của họ. Tiếng bước chân nặng nề vang lên, người đàn ông giao bữa ăn cho Ôn Tiểu Huy dè dặt giơ súng bước vào.
Khi thấy hai người vẫn ngồi an toàn trên thiết bị cảm ứng, hắn thở phào nhẹ nhõm hét lên với Lạc Nghệ, "Cậu muốn làm gì!"
Lạc Nghệ lạnh lùng nhìn hắn: "Tao muốn chặt bàn tay chạm vào anh Tiểu Huy của mày."
Người đàn ông chỉ vào Lạc Nghệ bằng một họng súng đen ngòm, lạnh lùng nói: "Tự tìm cái chết!"
Lạc Nghệ hoàn toàn không động đấy, chỉ âm độc nhìn hắn.
Dường như người đàn ông sợ Lạc Nghệ sẽ nhảy lên, hắn một bên cầm súng, một bên di chuyển đến góc cabin, sau đó vứt chiếc áo khoác treo trên đó xuống
"Anh chưa sử dụng súng bao giờ?" Lạc Nghệ thì thầm.
Khuôn mặt của người đàn ông kia âm trầm, không nói gì.
"Người dân ở đây gần như bị Thường Hồng bắt rồi. Tôi không biết hắn tìm nhóm người ô hợp của anh ở đâu. Hắn ta cho anh bao nhiêu tiền?"
Người đàn ông hét lên: "Nói nhảm nữa tao trực tiếp bắn mày!"
"Anh có dám không?" Lạc Nghệ cười lạnh lùng: "Tài khoản của Thường Hồng bị đóng băng, tài khoản ở nước ngoài không thể rút ngay bây giờ, vậy hắn trả tiền hoa hồng cho các anh bây giờ bằng gì? Hãy để tôi đoán, hắn nói với anh rằng anh có thể lấy ngay tiền hoặc kim cương ngay hôm nay đúng không? Những thứ này tôi đã chuẩn bị cho ông ta, tôi không biết khi nào chúng sẽ tới, cũng không biết số lượng cụ thể là bao nhiêu. Nhưng nó liên quan đến tôi. Anh thực sự đang xài tiền của tôi đấy, tôi mới là ông chủ của anh"
Người đàn ông sững sờ, dường như hắn đã bị sốc bởi những lời này.
"Tôi không chỉ có thể trả cho anh gấp mười lần tiền hoa hồng ngay lập tức mà còn đảm bảo rằng anh sẽ không vào cục."
Đôi mắt của người đàn ông không ngừng đảo loạn xung quanh, rõ ràng hắn ta thực sự đã lung lay.
Lạc Nghệ chỉ về phía máy camera an ninh, nở một nụ cười không giải thích được, rồi tiếp tục dùng một giọng nói từ tính để đầu độc tên kia: "Anh nên nghĩ cho tốt vào, kiếm tiền từ Thường Hồng không chỉ nguy hiểm mà còn không được bảo đảm, nhưng tôi thì khác. "
"Ông chủ Thường nói, nói cậu là quỷ khôn lanh, không thể nghe theo lời của cậu!" Người đàn ông hét lên.
"Ừ, quả thực là như vậy, nhưng nếu anh quay lại bây giờ, Thường Hồng có thể sẽ không tin anh nữa."
"Cái gì?" Người đàn ông đột nhiên phản ứng kịp, nhìn về phía camera. Họ nói gì đó trước mắt camera rất lâu. Mặc dù những người kia không thể nghe thấy, nhưng chúng lại có thể thấy biểu cảm của họ, cũng vì họ không thể nghe thấy, nên họ sẽ càng nghi ngờ hơn.. Người đàn ông kia biết rằng những biểu cảm hiện tại của mình nhất định phải có phần chột dạ, vừa nghĩ tới đây thì càng thêm chột dạ.
"Anh nói, nếu bây giờ tôi đứng dậy và lại gần anh, anh có thể rời đi trong vòng một trăm giây không?"
Người đàn ông lùi lại một bước, lo lắng nói, "Đừng xằng bậy."
"Anh có nghĩ Thường Hồng sẽ giết anh không?"
Yết hầu người đàn ông này trượt lên trượt xuống, mồ hôi lạnh chảy đầy ra từ trán hắn.
"Không, phải nói là, tại sao hắn phải quan tâm đến sống chết của anh? Nhất là khi phản bội là điều cấm kỵ nhất với, hắn. Chúng ta trò chuyện ở đây vài phút, hắn nhất định đã nghi ngờ anh, anh dám quay lại sao?"
Đôi con ngươi của người đàn ông kia gần như trừng ra ngoài, chỉ trong vài phút, Lạc Nghệ đã buộc cậu vào tình huống khó xử.
Lúc này, âm thanh của một chiếc thuyền máy khác lại vang lên. Chẳng mấy chốc, một người khác cũng dừng lại bên ngoài cabin của họ. Một người đàn ông cao gầy giơ súng đi vào, cảnh giác nhìn họ: "Anh nói gì lâu vậy?"
Đối mặt với mõm súng, người đàn ông không dám di chuyển: "Không, không có gì, đứa trẻ này muốn tiêu tiền để tôi đưa nó đi."
"Ông chủ Thường không phải đã nói rồi sao, anh không thể nghe nó được, quay lại nhanh chóng sau khi xử lý xong vấn đề máy quay!"
"Được rồi." Người đàn ông lại nhìn Lạc Nghệ trước khi rời đi, vẻ mặt khá phức tạp.
Lạc Nghệ mỉm cười, không nói gì.
Sau khi hai người rời đi, nụ cười nhếch mép trên mặt Lạc Nghệ biến mất: "Anh Tiểu Huy, anh có nghe thấy không? Bom có thủ tục chấm dứt, nó được điều khiển trên tàu của Thường Hồng. Có thể nằm trong tay Thường Hồng."
Ôn Tiểu Huy không biết trong lòng cậu có tư vị gì. Hành động đơn giản của Lạc Nghệ thêm một vài câu nói, không chỉ gần như khiến một tên đầu hàng mà còn lấy được rất nhiều thông tin quan trọng. Chỉ số IQ như vậy mới có thể chống lại một người già thành thục lão luyện như Thường Hồng. Trước mặt Lạc Nghệ, cậu lúc nào cũng trông như một thằng ngốc. Cậu hít một hơi thật sâu: "Vậy... Cậu có thực sự chắc chắn mình có thể thoát ra không?"
"Em có thể." Lạc Nghệ kiên quyết nói: "Anh Tiểu Huy, anh ở đây không chỉ không giúp gì cho em mà còn cản trở kế hoạch của em. Anh phải rời đi càng sớm càng tốt để em có thể giải quyết Thường Hồng mà không bị phân tâm."
Ôn Tiểu Huy nuốt nước bọt một cái. Mặc dù cậu vẫn không yên tâm, nhưng cậu không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn. Cậu không thể cứ ngồi và chờ đợi như thế này. Ngay cả khi không chết khát hoặc chết đói, họ cũng sẽ bị Thường Hồng giết.
Lạc Nghệ nhẹ nhàng nói: "Anh Tiểu Huy, hãy tin em lần nữa, tin em đi, anh nên rời đi ngay bây giờ, đi thẳng ra ngoài, lái một chiếc thuyền máy, đi vào bờ, những người trên bờ hẳn đã giải quyết xong người của Thường Hồng, anh sẽ được an toàn. "
Ôn Tiểu Huy hít một hơi thật sâu: "Tôi phải làm gì khi lên bờ? Gọi cảnh sát?"
"Anh không cần làm bất cứ điều gì, hãy để họ đưa anh về nhà, coi như chuyênh này chưa bao giờ xảy ra."
"Vậy cậu..."
"Đừng lo lắng cho em, dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng nhìn lại."
Trái tim của Ôn Tiểu Huy rung chuyển. Mặc dù Lạc Nghệ có vẻ khá tự tin, nhưng cảm giác nặng nề giữa sự sống và cái chết vẫn còn đọng lại. Rốt cuộc thì họ vẫn đang ngồi trên một thiết bị chứa chất nổ! Cậu nghiến răn, cuối cùng cũng không tìm thấy lý do gì để tiếp tục do dự, cậu chỉ có thể nói: "... Được".
Lạc Nghệ thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười dịu dàng khiến người ta xao xuyến mà nhìn Ôn Tiểu Huy: "Khi anh trở về nhà, ngủ một giấc và thức dậy vào ngày hôm sau, cuộc sống của anh sẽ trở lại như cũ. Em sẽ không bao giờ... Đến quấy rối anh, em sẽ trả lại cho anh cuộc sống của chính mình. Và những gì em đã hứa với bạn, di sản do mẹ em để lại, Tào Hải đã sẵn sàng, hắn sẽ liên lạc với anh. "Lạc Nghệ không kiềm chế nổi mà giơ tay ra, chạm vào khuôn mặt của Ôn Tiểu Huy: "Anh Tiểu Huy, tất cả những gì em có thể cho anh, em sẽ cố hết sức để tặng anh, chỉ hy vọng một ngày nào đó khi anh nhớ về em, anh sẽ không còn ghét em nữa, mà thay vào đó là nhớ một số ký ức tốt đẹp trong quá khứ.
Ôn Tiểu Huy cảm thấy đau lòng vô cùng. Dường như cả người cậu chìm đắm trong đôi mắt trìu mến của Lạc Nghệ. Cậu không biết phải kiên trì giữ vững sự nghi ngờ thế nào trước một đôi mắt như vậy, bởi vì chúng quá thật, quá thật. Ôn Tiểu Huy khàn giọng: "Những chuyện này sẽ được thảo luận sau khi cậu trở lại."
Lạc Nghệ nhìn anh, đôi mắt sáng như trăng, nhưng giọng nói của hắn lại như ngôi sao cô quạnh trên bầu trời: "... Được, hãy nói lại sau khi cả hai chúng ta đều quay lại."
Ôn Tiểu Huy siết chặt nắm đấm, ngồi lâu nên giờ đôi chân cậu có chút tê cứng. Khi cậu nghĩ tới việc mình sẽ đứng lên khỏi thiết bị cảm ứng của quả bom, chân cậu không chỉ tê mà còn bắt đầu mềm nhũn ra.
Lạc Nghệ nhìn Ôn Tiểu Huy, đôi mắt đỏ hoe, run giọng nói: "Thôi nào, nhanh rời tàu đi".
Ôn Tiểu Huy quay đầu lại nhìn Lạc Nghệ, những giọt nước mắt tuôn rơi như suối: "Cậu sẽ trở lại."
Lạc Nghệ mỉm cười trong nước mắt: "Em chắc chắn sẽ quay lại."
Ôn Tiểu Huy cắn chặt môi dưới, nâng nhẹ đùi phải lên, sẵn sàng đứng dậy.
Lạc Nghệ thì thầm: "Anh Tiểu Huy."
Ôn Tiểu Huy quay đầu lại: "Thế nào."
Lạc Nghệ nhìn cậu chăm chú, nhỏ giọng nói, "Em chỉ muốn nhìn anh một chút."
Sự can đảm được thu thập lại của Ôn Tiểu Huy gần như sụp đổ, chân cậu lại bắt đầu mềm nhũn, cậu lại không thể đứng dậy lần nữa.
Lạc Nghệ nhắm mắt lại, khàn khàn nói: "... Đi đi."
Đôi mắt của Ôn Tiểu Huy mờ đi.
"Đi đi, làm ơn, đi đi." Lạc Nghệ lặp đi lặp lại trong cabin, thanh âm nức nở nghẹn ngào như một thanh kiếm, xé hai linh hồn ngay lập tức.
Ôn Tiểu Huy khẽ gầm gừ trong cổ họng, đột nhiên nhảy dựng lên, lao ra khỏi cabin mà không ngoảnh lại. Đằng sau cậu, tiếng đếm ngược của máy đếm giờ vang lên.