Ôn Tiểu Huy bật khóc, tầm nhìn mờ đi, cậu dùng sức lau nước mắt, nhảy lên chiếc thuyền máy, khởi động nó bằng chìa khóa. Khi tiếng gầm của chiếc thuyền đâm vào màng nhĩ, cậu cũng cảm thấy có gì đó đâm xuyên vào trái tim cậu, cậu liếc về phía cabin, điểm chết người của cậu chính là cậu đã do dự quá lâu. Cậu muốn quay lại kéo Lạc Nghệ chạy, chạy càng xa càng tốt, tránh xa mọi mối hận thù, đúng sai, đe dọa và đau đớn, tránh xa cuộc sống khó khăn và thống khổ này. cậu có thể không quan tâm tới bất kỳ điều gì, miễn là cả hai còn sống.
Tuy nhiên, thực tế lại không cho phép cậu do dự, ngay khi đã rời khỏi cabin, cậu như vẫn có thể nghe thấy tiếng đếm ngược của quả bom, mà cùng lúc đó, có một vài người bước ra khỏi con tàu chỗ Thường Hồng đang ở, dường như có ý định phóng tới đây. Bởi vì đêm không trăng mà sao trời lại thưa thớt, cậu không thể nhìn thấy người đó là ai, nhưng cậu biết rằng Lạc Nghệ đã đúng, bom có thể được kiểm soát, nếu không họ sẽ không đến, rất có thể sẽ ở trong tay Thường Hồng.
Nghĩ đến đây, trái tim của Ôn Tiểu Huy an tâm hơn chút, cậu quay thuyền máy và lái về phía bờ, lúc này, cậu càng không thể liên lụy tới Lạc Nghệ.
Đồ chơi này khi còn cậu từng lái một lần khi đến Tam Á, lái rất đơn giản, nhưng vì quá lo lắng mà cậu lái rất nhanh, cả người và chiếc thuyền máy gần như bay ra theo sóng, nước biển mùa đông lạnh như tảng băng nện lên người cậu, mặt cậu. Ôn Tiểu Huy gần như không thể mở mắt, dòng nước tối đen như muốn nuốt chửng lấy cậu.
Một trăm giây trôi qua, quả bom không nổ, Ôn Tiểu Huy hít một hơi dài. Mặc dù cả hai không trốn thoát cùng nhau, cậu tin rằng với trí tuệ và thủ đoạn của Lạc Nghệ, chắc chắn sẽ có thể sống trở về!
Cuối cùng, cậu đến gần bờ. Cậu nhảy ra khỏi chiếc thuyền máy, nước biển lạnh thấu xương lập tức nhấn chìm đùi cậu, cậu vật lộn đi về phía bờ, hàm răng như sắp đóng băng tới nơi, cả người liên tục rũ rũ, nước mắt như hạt tuyết treo trên hai má.
Ngay khi cậu bước vào bờ, cậu thấy hai bóng đen chạy qua. Ôn Tiểu Huy hốt hoảng, cậu không biết đó là kẻ thù hay là bạn bè. Vì lý do an toàn, cậu đã bỏ chạy.
"Ông Ôn?" Bên kia dò xét hét lên.
Ôn Tiểu Huy trả lời nhanh chóng: "Đúng vậy!" Cậu có chút ấn tượng với giọng nói này.
Khi cậu bước vào nhìn một cái, đó là người từng được Lạc Nghệ phái đến để trông coi cậu. Ôn Tiểu Huy nhất thời mềm nhũn cả người, gần như quỳ xuống mặt đất.
Người đàn ông nắm lấy cánh tay cậu và nói nhanh: "Chúng ta mau rời khỏi đây".
"Còn Lạc Nghệ?"
"Tôi không biết, ông chủ yêu cầu chúng tôi rời đi ngay khi gặp được anh."
"Nhưng còn cậu ta thì sao? Có ai cứu cậu ta không?"
"Chúng tôi không biết."
Ôn Tiểu Huy giằng tay ra, run rẩy nói: "Tại sao cậu không biết? Cậu ta không có kế hoạch gì sao? Trong trường hợp cậu ta..."
Bùm--
Một tiếng động lớn xuyên qua bầu trời đêm tĩnh mịch, bến tàu tối đen cũng lập tức được chiếu sáng như ban ngày, sóng nhiệt do vụ nổ tạo ra thậm chí còn có thể được cảm thụ bởi hai người trên bờ.
Cơ thể Ôn Tiểu Huy cứng lại. Nhiệt độ cơ thể thoáng chốc như hạ xuống âm độ C, trái tim cậu như bị giáng một cú trời đánh, hô hấp của cậu cũng ngừng lại ngay lập tức.
Lạc... Nghệ...
Đầu gối của Ôn Tiểu Huy mềm nhũn lại, cậu quỳ trên bãi cát, cả người không thể di chuyển.
Lạc Nghệ... Không...
Hai người cấp dưới của Lạc Nghệ cũng không nói gì, cả hai hít một hơi thật sâu.
Ôn Tiểu Huy không dám nhìn lại, ngay cả khi ánh sáng rực rỡ chiếu sáng cả bến tàu, ngay cả khi âm thanh cháy nổ điên cuồng xuyên qua màng nhĩ, cậu vẫn không dám quay đầu lại nhìn xem, cậu tuyệt vọng ảo tưởng nếu mình không thấy thì đó sẽ không phải là sự thật.
Lạc Nghệ không thể chết, hắn rất thông minh, mạnh mẽ, trẻ trung... Không, hắn không thể chết, không thể, không thể, không thể.
Ôn Tiểu Huy như bại liệt, từ từ cúi xuống trên bãi biển, cơ thể không thể dậy lên một chút sức lực nào.
Có ai đó cố gắng kéo cậu lên, cậu lại khẽ đẩy ra, cậu dùng hết năng lượng của bản thân, từ từ, từ từ quay đầu lại.
Ngọn lửa trên biển dâng ngất trời, con tàu đã biến thành một đống tro tàn.
Ôn Tiểu Huy cảm thấy mình điên rồi. Cậu gần như quỳ bò mà và lao về phía bãi biển, nhưng chạy không tới mấy bước đã bị kéo lại.
"Ông Ôn, chúng ta phải đi."
Giọng nói của Ôn Tiểu Huy như bất chợt được mở ra vậy, tê tâm liệt phế hét lên: "Lạc Nghệ --"
Lạc Nghệ!
Lạc Nghệ!
Cậu nói cậu sẽ không chết! Cậu nói cậu sẽ trở lại!
Đến cùng cậu vẫn nói dối tôi!
Ôn Tiểu Huy như điên lao xuống biển. Cát thô ráp cắt xén làn da cậu. Cậu ngụp đầu xuống biển, trong mũi nghẹn đầy nước mắt. Nước mắt tuôn rơi, miệng hét mơ hồ, dường như chỉ cần cậu hét lên thật to thì Lạc Nghệ sẽ lại xuất hiện, kỳ tích sẽ xuất hiện.
Lạc Nghệ, đừng chết, làm ơn, đừng chết, đừng chết, tôi không thể, tôi không thể chấp nhận thế giới này không có cậu, Lạc Nghệ, làm ơn, đừng chết, chỉ cần cậu còn sống, chỉ cần cậu còn sống...
Ôn Tiểu Huy cảm thấy sau gáy nhói lên, bất tỉnh tại chỗ.
Lúc Ôn Tiểu Huy mở mắt ra, cậu thấy mình đang ở trong bệnh viện.
Đầu cậu choáng váng, cơ thể đau nhức, sau vài giây mê man, ký ức ùa về, trái tim cậu vỡ òa, cậu chợt nhớ đến con tàu cháy rụi đêm qua!
Lạc Nghệ!
Ôn Tiểu Huy đột nhiên ngồi dậy khỏi giường.
"Tiểu Huy."
Ôn Tiểu Huy quay đầu lại thấy Tào Hải cũng ở trong phòng. Giọng nói của cậu run rẩy khó chịu: "Lạc, còn Lạc Nghệ thì sao, Lạc Nghệ thì sao?"
Tào Hải hạ mắt xuống, lấy một chiếc ghế ngồi bên cạnh giường Ôn Tiểu Huy, trầm giọng nói: "Tôi ở đây để xử lý... di sản của Lạc Nghệ."
Ôn Tiểu Huy nhảy lên như báo hoang, cậu túm lấy cổ áo của Tào Hải: "Cậu đang nói cái gì vậy? Lạc Nghệ ở đâu? Di sản cái mông ấy mà di sản, Lạc Nghệ ở đâu!"
Tào Hải nắm lấy tay cậu, từ từ đẩy ngón tay cậu ra rồi ấn cậu xuống giường: "Lạc Nghệ và Thường Hồng đều ở trên thuyền, họ... kết thúc theo cách này."
Ôn Tiểu Huy xụi lơ ngồi trên giường, đôi mắt dần mất đi tiêu cự. Cậu cảm thấy cả thế giới trở nên không chân thật, cậu không biết mình đang sống trong thực tế hay đang trong một giấc mơ.
Lạc Nghệ chết? Sao Lạc Nghệ có thể chết? Lạc Nghệ trẻ trung như vậy, mạnh mẽ như vậy, sao có thể chết được? Cậu nghĩ tới lúc cuối khi hai người còn ở trên thuyền, Lạc Nghệ nói hắn muốn nhìn cậu chút nữa, nhớ lại ánh mắt lúc đó của Lạc Nghệ, Ôn Tiểu Huy đau lòng muốn điên.
Giọng nói của Tào Hải vang lên trong phòng trống, y như vang từ một thế giới khác: "Lạc Nghệ đã yêu cầu tôi thực hiện chuyển nhượng tài sản và công chứng thừa kế trước đó, tất cả mọi thứ của cậu ấy đều để lại cho cậu, còn có một lá thư nữa." Tào Hải đưa một phong bì cho Ôn Tiểu Huy.
Ôn Tiểu Huy nhặt nó lên một cách máy móc, rồi run rẩy mở thư ra.
Bức thư chỉ có vài từ:
Em không thể sống thiếu anh trong đời, nhưng kiếp này của anh không nên có em tồn tại nữa, bảo trọng - Lạc Nghệ
Ôn Tiểu Huy hét lên đau đớn, trái tim cậu đau đớn như thể sắp bị kéo ra khỏi cơ thể.
"Tiểu Huy..."
"Cút, cút, cút," Ôn Tiểu Huy điên cuồng đẩy Tào Hải ra ngoài, trọng tâm cậu không vững liền ngã xuống giường.
Tào Hải muốn đi đỡ cậu nhưng lại bị cậu dùng một cước đá văng, cậu cố gắng đứng dậy, nhưng đôi chân của cậu y như không có xương, cậu không thể chống đỡ cơ thể của mình, vì vậy cậu bò về phía cửa.
Lạc Nghệ, Lạc Nghệ, Lạc Nghệ, chỉ còn lại hai từ này trong tâm trí cậu, chỉ có người đó. Cậu đã cố tình kìm nén, nhưng những cảm xúc đã bị phong ấn trong nhiều năm bắt đầu phi tới như một con thú không thể ngăn cản, cậu nhớ lại quá khứ giữa cậu và Lạc Nghệ, dù tốt hay xấu, cậu vẫn nhớ rõ mình yêu Lạc Nghệ đến mức nào, ngay cả khi cậu bị thương tổn và cố gắng tìm mọi cách để loại bỏ thứ tình cảm này ra khỏi trái tim mình. Nhưng cuối cùng cậu nhận ra, dù là ba hay năm năm cũng không thể được, tình cảm của cậu dành cho Lạc Nghệ đã được khắc sâu vào máu, vào xương tủy, mãi mãi, không bao giờ biến mất.
Nhưng cậu nhận ra điều này quá muộn, quá muộn, cậu thậm chí còn không thể nói lời tha thứ trước mặt Lạc Nghệ, cậu thậm chí còn không thể cho Lạc Nghệ một cơ hội.
Tại sao, tại sao chuyện này lại biến thành như vậy, tại sao đời cậu lại trở nên như thế này? Cậu nên ở lại trên con tàu và chết ngay lập tức trong vụ nổ còn hơn là phải trải qua nỗi đau như địa ngục này!
Cánh cửa phòng bệnh được mở ra. Một số người mặc đồ trắng lao vào ấn tay và chân cậu xuống đất. Cậu vùng vẫy một cách tuyệt vọng. Tất cả những người ngăn cản cậu đến Lạc Nghệ đều là kẻ thù của cậu!
"Buông tôi ra! Lạc Nghệ-" Ôn Tiểu Huy hét lên, đôi mắt đỏ ngầu như máu.
Một cây kim sắc nhọn đâm vào da cậu, cơn buồn ngủ ập đến, tầm nhìn của cậu lại mờ đi...
Ôn Tiểu Huy cảm thấy cậu không thể tỉnh dậy nổi, rõ ràng là đang trợn tròn mắt, nhưng lại như bị bọc trong một cái vỏ không màu không hình, bị cô lập với thế giới bên ngoài, không có gì ở ngoài kia liên quan đến cậu.
Cậu không có tinh thần để làm bất cứ điều gì, cậu không biết mình đang thức hay đang ngủ, không biết bây giờ là ngày hay đêm, không phân biệt nổi ngày tháng, thời gian của cậu dường như đã dừng lại, cậu như đang bay trong không gian, cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.
Trong tâm trí cậu chỉ có một thứ duy nhất, đó là không có Lạc Nghệ trên thế giới này, một thế giới không có Lạc Nghệ... có gì liên quan tới cậu không?
Dần dần, một vài khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt cậu, Tào Hải, La Duệ, bọn họ đang nói chuyện với cậu, cậu nhìn có vẻ đang nghe nhưng thật ra là nghe không hiểu điều đó, cậu không muốn hiểu.
Cậu bị bao vây bởi nhiều người khác nhau mỗi ngày, nhưng cậu luôn cảm thấy mình còn đang trong cái vỏ bọc vô hình đó, cậu không muốn rời khỏi, cậu sợ rằng một khi mình rời khỏi, cậu sẽ trở lại cái thế giới mà không có Lạc Nghệ, cậu không muốn chấp nhận một thế giới mà Lạc Nghệ đã chết, thế giới đó quá lạnh lùng, quá giả tạo.
Không biết qua bao nhiêu ngày đêm, cậu trở nên rất yếu ớt, dường như lâu rồi không ăn cái gì, nhưng cậu không cảm thấy đói, cậu biết mình cứ như vậy mãi thì đại khái cũng sẽ chết, nhưng cậu không quan tâm.
Cậu không biết mình phải vượt qua ngày hôm nay như thế nào, rồi ngày mai và cả những tháng ngày sau nữa...