Ngày cứ thế bình dị qua đi, tôi vừa nhờ bạn để ý vài công việc, vừa upload hồ sơ lên mạng. Tôi cố gắng để mình ít có cơ hội tiếp xúc dì, thậm chí nhìn thấy dì.
Mỗi ngày, tôi cắm đầu vào công việc, sửa sang tài liệu, ghi chép hồ sơ, tan ca liền chúi mũi trong phòng chơi game. Tôi đang mê mẩn trò The Sim của EA. Chơi từ version một đến hai, hiện tại là version ba.
Có người hỏi tôi tại sao lại mê cái game nhàm chán đó. Nó đòi hỏi ta phải chơi từ đầu tới cuối, đến khi nhân vật chết đi rồi lại chơi tiếp đến đời con, có thể nói là "Cuộc sống vô cùng tận". Tạo người, xây thành phố, sau đó cho nó học tập, ăn uống, làm việc, kết bạn, yêu đương, kết hôn, sống, chết, đi chơi, mua đồ, khiêu vũ, du lịch. Ngoài ra nó còn có quan hệ tình cảm rất tầm thường như: ngoại tình, đa tình, đồng tính, người yêu ma, ngược đãi, mất trí, tự thiêu, tự tử... Đúng như tên của nó -- The sim. Game này để nhân vật thể nghiệm mọi điều trong cuộc sống. Nếu nhất định phải nói lý do trò này hấp dẫn tôi, thật ra thì cũng rất đơn giản -- tự do. Không có ép buộc, không có quy tắc hạn chế, ai cũng có giấc mơ cuối cùng trong cuộc sống, thật sự vì ước mơ của mình mà cố gắng.
Đây là game do người Mỹ phát minh, đúng như ở đất nước của họ, xã hội có đủ loại người. Bản thân họ thích tự tạo riêng cho mình một cuộc sống họ muốn. Có người thích kết hôn sinh con, có người thích độc thân, có người coi tiền như mạng, có người xem tiền như phù du, có người theo đuổi sự nghiệp danh vọng bằng mọi giá, có người chỉ thích ẩn cư sống một cuộc đời bình yên, có người thủ thân như ngọc, có người nay đây mai đó. Nhưng dù là người nào chăng nữa cũng đều tự do, cố chấp theo đuổi giấc mộng của mình một cách điên cuồng, ung dung tự tại, không ai can thiệp, không ai kỳ thị. Chỉ cần bạn có đủ mị lực thì có thể trở thành nữ hoàng, ai gặp cũng thích.
Tới bây giờ tôi vẫn còn đang chơi trò này. Mỗi lần chơi, thời gian trôi qua rất nhanh, chơi từ tối đến sáng, trừ lúc có công việc. Có lẽ sẽ có người nói tôi mê game tới mất cả ý chí, nhưng bản thân tôi cũng đâu có chí gì lớn, nên cũng chẳng quan tâm lắm. Tôi còn chơi mấy trò khác nữa, nhưng không đến mức mê mẩn. Mặc dù bây giờ không ghiền như lúc đầu, song lần nào chơi cũng quên bén thời gian, thậm chí quên cả ăn cơm. Thứ chiếm hầu hết thời gian của tôi là trò này đây.
Có lẽ S nói đúng, tôi chính là loại người không dễ yêu, nhưng một khi đã yêu thì yêu tới chết. Người như vậy sẽ sống rất mệt mỏi, bởi vì quá nghiêm túc, quá cố chấp. Tôi làm sao không biết chứ, nhưng nên làm gì để cuộc sống nhẹ nhõm hơn đây? Đi chung một chuyến xe, trạm kế tiếp có thể sẽ đến phiên mình xuống, hà tất quá để ý. Như Trang Tử từng nói 'có nhiều chuyện chỉ có thể làm nhất thời, không thể làm cả đời, đó là điều khác nhau giữa dong nhân và thánh nhân.'
Trò chơi này đã trở thành chốn nương tựa cho biết bao nhiêu người gặp rủi ro trong cuộc sống. Trong thế giới ảo rực rỡ ấy, giương mắt nhìn ánh trăng lạnh lùng, bạn có từng than thở lần nào không? Giữa cuộc sống như một bộ phim và bộ phim như một cuộc sống, rốt cuộc cái nào chân thật hơn? Mà chân thật có thực sự quan trọng vậy không?