–—
Vận mãi không thấy có một chút hiệu quả, lò lửa dục vẫn còn nguyên trong cơ thể, Tần Bảo than thầm:
- Chết rồi! Từ nãy ta đã tận tâm tận lực rồi nhưng không có kết quả, bây giờ đành phải giao hoan với ả thôi, bằng không chốc lát nữa đây thân thể ta sẽ nổ tung ra từng mảnh cát bụi.
Thân thể vừa chồm lên toan bám chặt lấy vực ái ân của Nguyệt Yêu Hồ, chợt một ý niệm khác thoáng vụt qua đầu óc Tần Bảo. Chàng liền dừng lại.
Tần Bảo nghĩ nhanh:
- Giờ ta thử vận chân khí Vô Cực Thần Công đại pháp xem kết quả thế nào nếu không hiệu quả đành cam phận vâng theo số mệnh đã an bài.
Tần Bảo hết sức trấn áp lửa dục, vận chân khí Vô Cực Thần Công đại pháp với hy vọng rất mong manh, chỉ mong có sự huyền diệu nào đó giúp chàng giải thoát cơn khát vọng cùng cực sức người không làm nổi.
Tần Bảo vẩn hiểu đây là một lần chót, nếu sử dụng chân khí Vô Cực Thần Công đại pháp không giải nổi huyệt xuân tình, chàng đành phải vồ lấy thân ngọc của Nguyệt Yêu Hồ, ngụp lặn, vẫy vùng giữa bể ái ân.
Dĩ nhiên, chàng sẽ trở thành một gã tình nhân của ả yêu phụ vừa dâm ác lại vừa là chồn tinh ăn thịt người không biết hôi tanh.
Những ngày sắp tới, tin này đồn ra chốn giang hồ, chàng sẽ bị phỉ báng, chê cười, từ đó không còn là một trang thiếu hiệp chánh đạo nữa.
Lúc ấy, chàng chỉ còn một cách là tự sát lìa bỏ cõi đời chứ không thể nào sống sót chịu đựng sự nhục nhã do chàng gây ra, dù là ngoài ý muốn của chàng.
Cố nhiên, tình nghĩa phu thế giữa chàng và Mộ Anh sẽ đổ vỡ chẳng có phương pháp nào hàn gắn lại được.
Vừa vận chân khí Vô Cực Thần Công đại pháp, Tần Bảo chợt nghe có sự khác thường.
Từ nơi vực mạng môn chân thủy, một dòng mát lạnh như dòng suối trào lên. Dòng suối mạng môn chân thuỷ cuồn cuộn tràn sang vưc xuân tình huyệt. Lò lửa đang cháy rực của xuân tình huyệt bị dòng suối mát lạnh dập tắt dần dần.
Thân thể nóng tợ lửa thiêu của Tần Bảo theo đó dịu lại, lần lần biến mất.
Cơ thể của Tần Bảo trở lại bình thường như xưa.
Tần Bảo reo thầm:
- Ta thoát nạn rồi.
Bây giờ Tần Bảo đã hoàn toàn bình tâm trở lại. Chàng đưa ánh mắt nhìn vào hai trái đồi tuyết và vực ái ân của Nguyệt Yêu Hồ không một chút động tâm. Hai măt ả vẫn nhắm trong tư thế đợi chờ hoan lac vô biên. Đây là cơ hội ngàn năm của Tần Bảo.
Bình nhật, không bao giờ Tần Bảo chịu ám kích lén địch thủ của mình, nhất là với nữ nhân. Nhưng chỉ vì hận thù do cái chết thảm của Chử Đồng, người nghĩa huynh kết nghĩa bằng hữu sinh tử chi giao và hiểu rõ công lực của Nguyệt Yêu Hồ đạt tới thượng thừa, lại là loài chồn tinh ăn thịt người, chàng không cần phải giữ đúng theo chính đạo, miễn giết ả là được.
Tần Bảo hét:
- Yêu phụ! Ngươi phải chết.
Chàng vỗ một đạo kình nặng tựa chiếc búa thiên lôi ngay trái đồi tuyết của Nguyệt Yêu Hồ với ý định chỉ một chiêu sẽ giết ả ngay lập tức.
Đang nằm đê mê đợi chờ tận hưởng cực lạc, chợt nghe tiếng hét của Tần Bảo, Nguyệt Yêu Hồ giật mình mở bừng hai mắt ra nhìn.
Trông thấy ngọn chưởng của Tần Bảo sắp vỗ vào người, Nguyệt Yêu Hồ kinh hoàng phóng người ngồi lên.
Chưởng kình của Tần Bảo chỉ còn cách đôi ngực của Nguyệt Yêu Hồ chừng hai tấc, bề thế không thể nào né tránh kịp nữa.
Ả thét lên:
- Cho người cùng chết.
Vừa thét, Nguyệt Yêu Hồ vừa cất ngọc chưởng vỗ một luồng kình nặng tựa ngàn cân vào ngực Tần Bảo.
Phản ứng của ả nhanh như chớp.
Trong cơn nguy cấp, Nguyệt Yêu Hồ sử dụng chiến pháp song phương thọ tử.
Ả liền cùng chết với Tần Bảo chứ chẳng còn phương pháp nào khác hơn nữa.
Nhận ra sự liều lĩnh táo bạo của Nguyệt Yêu Hồ, trong lòng Tần Bảo không khỏi kinh hãi.
Giờ chàng có muốn thu hồi chưởng kình hoặc né tránh cũng chẳng còn kịp nữa rồi.
Tần Bảo gia tăng thêm hai thành
Bình… bình…
Chưởng, thịt va chạm nhau phát ra hai tiếng nghe khô khan, ghê rợn. Nguyệt Yêu Hồ trúng nhằm chưởng kình sấm sét của Tần Bảo, bay vào vách đá đánh huỵch một tiếng.
Ả lồm cồm đứng lên sắc mặt tái xanh, từ hai khóe anh đào ứa máu.
Phía này, Tần Bảo bay ra ngoài một trượng rơi trở xuống đất vang lên một tiếng. Chàng gượng gạo đứng lên, sắc mặt tái ngắt, mồm phun ra một vòi máu tươi.
Chỉ vì bất phòng, không ngờ Nguyệt Yêu Hồ dám sử dụng phương cách song phương thọ tử và vừa mới giải huyệt xuân tình, nội lực chỉ quy nguyên có năm thành nên Tần Bảo không giết nổi Nguyệt Yêu Hồ.
Tần Bảo không thể nào ngờ công lực lẫn thân pháp của Nguyệt Yêu Hồ lại cao thâm đến thế. Nếu là một cao thủ khác, trúng chưởng kình vừa rồi, chắc chắn phải tan thây nát cốt vì khoảng cách quá gần nhau.
Trài lại, Nguyệt Yêu Hồ chỉ mang thương tích nhẹ, chưa thấy hề hấn gì cả. Hình như ả đã luyện được thân hình Kim Cang Bất Hoại nên mới chịu nổi đạo kình vừa rồi của Tần Bảo.
Tần Bảo chưa phát động tấn công, đứng yên vận chân khí Càn Khôn m Dương Đại Pháp điều hòa các huyệt đạo trong cơ thể đang bị bế tắc.
Càn Khôn m Dưong đại pháp là một loại chiêu thức vừa tấn công vừa chữa trị được nội thương vô cung huyền diệu. Chiêu thức này chính phụ thân Thần Châu kỳ hiệp đã truyền dạy cho chàng khi còn ấu thơ, sức hiệu quả của nó còn hơn cả chân khí chân ngươn bội phần, từ trước tới nay ít khi chàng sử dụng tới.
Nay trong tình thế quá khẩn cấp,
Thiếu trang 155 và 156.
- Ta làm sao biết được. Người hãy nói ta nghe, ngươi hận thù ta chuyện gì?
Ánh mắt của Tần Bảo chớp rực sát khí:
- Ta hận thù người vì ngươi đã sai tên Chu Kiệt giết người nghĩa huynh của ta.
Nguyệt Yêu Hồ hỏi:
- Người nghĩa huynh của ngươi tên gì?
Tần Bảo buông thõng:
- Chử Đồng.
Nguyệt Yêu Hồ mở tròn đôi mắt:
- Chử Đồng là nghĩa huynh của người sao?
Tần Bảo gật mạnh đầu:
- Đúng vậy.
Chợt Nguyệt Yêu Hồ thở nhẹ:
- Tại sao ngươi không nói cho ta biết trước Chử Đồng là nghĩa huynh của ngươi, nay ta đã sai Chu Kiệt lỡ giết rồi biết phải làm sao?
Tần Bảo hừ lạnh:
- Ngươi không biết phải làm sao hả?
Nguyệt Yêu Hồ gật đầu:
- Ta không biết.
Tần Bảo rít căm thù:
- Người hãy lấy cái mang của người đền lại cho vị nghĩa huynh của ta chứ còn làm sao nữa.
Nguyệt Yêu Hồ giật mình:
- Ngươi nhất định giết ta ?
***
Danh Sách Chương: