Sau giữa trưa gió xuân mát mẻ thổi qua cửa sổ, tiếng chuông gió giòn vang đang treo bên cửa sổ vang lên, trong veo êm tai. Đang là mùa xuân, cho dù sau buổi trưa thời tiết cũng không hề nóng bức.
Kỷ Nhiễm đẩy cửa đi ra bên ngoài nhìn hướng bãi cỏ kêu: “Thập Thất.”
Ai ngờ cô mới kêu một tiếng thì vốn cậu bé đang yên lặng ngồi xổm trên mặt đất nhìn những con kiến bò trên cỏ, bỗng chốc đứng vọt lên, bộ dáng kia như sợ mẹ cậu sẽ bắt cậu vậy, hai bắp chân nho nhỏ chạy thật nhanh về phía trước.
Kỷ Nhiễm đứng tại chỗ dở khóc dở cười: “Thập Thất, mau quay lại.”
Cậu bé vẫn không quay đầu lại cứ chạy nhanh về phía trước, bây giờ cậu bé đã ba tuổi, chạy chậm đã ổn định không ngã. Chờ lúc cậu nhóc chạy một đoạn đường rồi quay đầu nhìn về phía sau nơi Kỷ Nhiễm đang đứng, đôi mắt to chớp chớp, giống như đang hỏi vì sao mẹ không tới bắt con vậy.
Bình thường Kỷ Nhiễm hay chơi trò cậu chạy tôi bắt này với cậu bé quá nhiều lần, thế nên vừa nãy nghe Kỷ Nhiễm kêu tên mình liền chạy về phía trước theo bản năng.
Lại không hiểu vì sao hôm nay mẹ không tới bắt cậu bé.
Cậu bé đứng tại chỗ ngọt ngào ngây thơ: “Mẹ.”
Kỷ Nhiễm bất đắc dĩ nở nụ cười, lập tức giơ hai tay lên: “Mẹ tới đây.”
Nói xong, cô chạy qua đó, cậu bé xoay người tiếp tục chạy đi, bởi vì chạy quá nhanh nên cả người lắc qua lắc lại nhưng từ đầu đến cuối đều không vấp ngã.
Rồi Kỷ Nhiễm dùng một tay ôm lấy cậu bé, cậu bé thét chói tai rồi lại vui vẻ cười khanh khách.
Thập Thất vươn cánh tay nõn nà ra ôm lấy cổ cô, mềm mại kêu: “Mẹ, mẹ.”
Đây là kiểu giao lưu vô cùng thân mật giữa hai mẹ con họ.
Trước khi Kỷ Nhiễm sinh Thập Thất, ít khi nào cô nghĩ tới chuyện bảo bảo mình sinh sẽ như thế nào, sau khi sinh cậu bé ra, đột nhiên cô phát hiện ra tất cả về cậu bé cô đều yêu thích.
Thập Thất có khuôn mặt vô cùng xinh xắn, bởi vì cậu bé còn để tóc mái cho nên mỗi lần cô đưa Thập Thất ra ngoài chơi, thỉnh thoảng gặp những bạn nhỏ khác đều kêu cậu bằng em gái nhỏ thật đáng yêu…
Mỗi lần như vậy Kỷ Nhiễm không thể không giải thích rằng thật ra đây là em trai nhỏ.
Mới đầu nghe họ gọi cậu bé là em gái nhỏ, Kỷ Nhiễm còn có chút dở khóc dở cười nhưng sau đó nghe nhiều lần rồi ngược lại cô cảm thấy không có gì cả.
“Nước, mẹ ơi uống nước.” Thập Thất ôm cổ cô nhỏng nhẽo.
Kỷ Nhiễm nghe cậu bé kêu muốn uống nước, bảo mẫu đứng cách đó không xa cũng nghe được lời cậu bé nói liền vội vàng đi tới đưa bình nước nhỏ trên người cho cậu bé.
Cậu bé không khách sáo cầm lấy thoải mái uống.
Từ lúc qua 14 tháng thì cậu bé đã học được chuyện tự bản thân mình cầm nước để uống, thời gian uống sữa sáng tối cũng vậy, bảo mẫu chỉ cần đưa bình sữa vào tay cậu bé thôi cậu bé sự ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên giường hút núm vú cao su.
Ngay cả bảo mẫu cũng xúc động, sao bảo bảo lại ngoan thế chứ…
“Chúng ta đi về thay quần áo nhé?” Kỷ Nhiễm nhìn cậu bé đang ôm bình nước nhỏ ngoan ngoãn nút trong lòng mình.
Cô đi vào phòng khách, đúng lúc Thẩm Chấp từ trên cầu thang đi xuống, sáng nay mãi 4 giờ sáng anh mới về tới nhà, cả tuần trước anh đều công tác ở Châu Âu.
Anh mặc áo thun mỏng khá thoải mái, thêm quần dài màu đen làm nổi bật lên đôi chân dài bắt mắt kia, lúc anh bước từ trên cầu thang xuống cả người lộ ra cổ khí chất khí khái hào hùng kiên cường.
Người đàn ông vừa ba mươi, nhi lập chi niên*, trên người có khí chất trưởng thành mạnh mẽ thu hút người khác.
*Nhi lập chi niên: Cách nói tuổi của người Trung Quốc, có nghĩa 30 tuổi.
Nói chỗ này đôi chút, Mai nghĩ có lẽ tác giả bị lộn tuổi rồi, hoặc chị ấy viết nhanh quá không chú ý tới chỗ này. Thẩm Chấp và Kỷ Nhiễm gặp lại ở tuổi 27 vào mùa hè, họ cưới vào cuối mùa xuân năm sau, khoảng một thời gian sau mới mang thai và sinh con vào tháng 8 năm tiếp theo. Có nghĩa là 28 tuổi cưới, 29 tuổi sinh con, năm nay con ba tuổi thì hai người phải 32 tuổi.
Mỗi lần anh xuất hiện trước truyền thông đều thu hút ánh mắt người khác.
Bởi vậy Thẩm Chấp được xưng là CEO có vẻ ngoài đẹp trai nhất, cho dù anh không che dấu thân phận là người đã kết hôn thì cũng có đống lớn thét chói tai gọi anh như cũ.
“Ba.” Thập Thất nhả ống hút bình nước ra kêu lớn.
Chỉ là cậu bé còn chưa nuốt hết nước trong miệng, vừa mở miệng nói chuyện thì nước nhỏ xuống không ngừng, cánh tay và tay áo Kỷ Nhiễm đều dính nước.
Thẩm Chấp bước hai ba bước tới trực tiếp ôm Thập Thất đang cầm bình nước trong lòng Kỷ Nhiễm.
Kỷ Nhiễm không nhịn được nhắc nhở: “Cẩn thận bảo bảo phun nước ra.”
Thập Thất có thói quen xấu, lúc đầu uống nước sẽ ngoan ngoãn uống, chờ khi cậu bé hết khát rồi sẽ bắt đầu nghịch ngợm, phun nước từ miệng ra.
Vừa rồi chính là như vậy.
Thẩm Chấp nhìn cậu bé, thản nhiên nói: “Thập Thất sẽ ngoan đúng không?”
Mặc dù Thẩm Chấp chưa từng động tới một ngón tay cậu nhóc, nhưng Thập Thất lại có cảm giác sợ hãi bẩm sinh với Thẩm Chấp, chỉ cần Thẩm Chấp hơi nghiêm túc chút thôi cậu nhóc sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Khi bảo mẫu không khuyên được cậu nhóc sẽ nói nhỏ vào tai cậu nhóc rằng, dì đi nói cho ông chủ nghe.
Thập Thất vô cùng thông minh, cậu bé biết ông chủ mà bảo mẫu nhắc đến chính là ba cậu.
Kỷ Nhiễm thấy Thẩm Chấp ôm cậu nhóc, cậu nhóc liền ngoan ngoãn không thôi, cười nói: “Chúng ta nhanh thay quần áo rồi đi qua đi.”
Hôm nay đã hẹn sẽ tới bên Nguyên Sênh ăn cơm, bởi vì hôm nay là sinh nhật Nguyên Sênh.
Thẩm Chấp gật đầu, một tay anh ôm Thập Thất, bàn tay còn lại khẽ bắt lấy cánh tay cậu bé, cánh tay trẻ con có nhiều thịt nhìn cứ như củ sen mới vớt từ dưới nước lên vậy.
Vô cùng đáng yêu.
Ngón tay anh khẽ nhéo nhéo cánh tay nhỏ của Thập Thất, hành động rõ ràng như vậy làm cho cậu bé vui vẻ không thôi.
Cười khanh khách.
“Em đi lên thay đồ trước đi, anh thay giúp con.” Thẩm Chấp cúi người hôn nhẹ lên môi Kỷ Nhiễm.
Thập Thất trừng to mắt nhìn hành động của anh, hai người tách ra, đôi mắt to tròn kia nhìn Thẩm Chấp rồi chuyển qua nhìn Kỷ Nhiễm, đột nhiên cậu nhóc bĩu môi uất ức kêu: “Mẹ, mẹ.”
Đại khái cậu nhóc này cảm thấy mình bị vắng vẻ rồi.
Kỷ Nhiễm vội vàng hôn chụt một cái lên má, như chuồn chuồn lướt qua rồi rời đi, vẫn khiến cậu nhóc thỏa mãn vô cùng, vui vẻ dựa vào lòng Thẩm Chấp.
Không còn cáu kỉnh, uất ức cũng biến mất.
“Ba có mang quà về cho con đó, có muốn đi xem không?” Thẩm Chấp cân nhắc tới ý muốn của đứa nhỏ trong lòng. Thập Thất đang dựa vào lòng Thẩm Chấp lập tức lấy lại tinh thần tỉnh táo, dùng sức gật đầu: “Muốn quà, con muốn quà, ba nhanh lên.”
Thập Thất không phải những đứa trẻ kiểu nói nhiều, vậy mà chỉ cần nhắc tới quà sẽ giống như những bạn nhỏ khác bắt đầu trở nên sốt ruột.
Kỷ Nhiễm nhìn Thẩm Chấp ôm Thập Thất mở vali ra, thừa dịp này cô lên lầu thay quần áo.
Bởi vì tới nhà Nguyên Sênh nên cô không cần mặc đồ gì long trọng quá, chỉ mặc áo thun dài rồi mặc thêm ở bên ngoài một áo dệt kim hở cổ, còn quần ở nhà biến thành quần jean xanh.
Khi mang thai Kỷ Nhiễm không hề bị béo lên, Thập Thất đã ba tuổi, vóc người của cô vẫn uyển chuyển tinh tế như cũ.
Không chỗ nào nhìn ra đây là mẹ một đứa nhỏ ba tuổi.
Chờ cô đi xuống lầu thấy cậu bé và Thẩm Chấp đang ngồi trên thảm, bên cạnh bày vali của Thẩm Chấp, bởi vì bị mở ra nên Kỷ Nhiễm liếc mắt qua đã thấy bên trong đó tất cả đều là đồ chơi.
Đúng vậy, trong cả vali đều là đồ chơi.
Họ sửa một phòng trên lầu thành phòng vui chơi cho Thập Thất, bên trong bày rất nhiều món đồ chơi, có cái do họ mua cũng có cái do người lớn trong nhà hoặc bạn bè tặng.
Chỉ mình đống đồ chơi trước một tuổi của Thập Thất thôi mà Kỷ Nhiễm với bảo mẫu đã phải dọn một lần, lần đó bởi vì dọn sạch trước mặt cậu bé nên cậu nhóc này cáu muốn giữ lại cái này cái kia không chịu cho người khác.
Cuối cùng Kỷ Nhiễm ép buộc kêu bảo mẫu lấy đi, cậu nhóc này ôm chân cô khóc vô cùng đau lòng.
Ai ngờ khéo thế nào hôm đó Bùi Uyển tới đây, vừa tới đã nghe tiếng gào khóc của Thập Thất. Đợi đến khi Bùi Uyển hiểu rõ sự tình liền không chút do dự bắt đầu phê bình Kỷ Nhiễm.
Cho rằng đồ chơi của Thập Thất, nếu cháu không nỡ vứt vậy cứ giữ lại.
Vốn Kỷ Nhiễm còn đang muốn thay chính mình giải thích đôi chút, ai ngờ Bùi Uyển không muốn nghe, trực tiếp bày tỏ: “Nếu con sợ trong nhà không chứa được, cứ lấy cái phòng trước kia dùng.”
“Đặc biệt dùng chỗ đó để đồ chơi cho Thập Thất có được không.” Bùi Uyển ôm Thập Thất, cả người đều tản ra ánh sáng yêu thương.
Từ nhỏ Kỷ Nhiễm đã bị Bùi Uyển quản lý nghiêm, ăn cái gì mặc cái gì chơi cái gì đều quy định rõ ràng.
Bởi vì Bùi Uyển sợ không quản lý sẽ vô phép tắc.
Kết quả đến Thập Thất, những quy định cứng nhắc khi còn bé Kỷ Nhiễm phải chịu kia hoàn toàn đã không thấy nữa, thậm chí vì muốn cậu nhóc có chỗ để đồ chơi mà còn đặc biệt tặng một căn nhà cho cậu nhóc này.
Ha ha, nuông chiều vô cùng.
Cô ghen rồi.
Ngay cả chính Bùi Uyển cũng thừa nhận, bà bất công Thập Thất, nuông chiều Thập Thất. Cho dù người cuồng công việc như bà vẫn đặc biệt dành thời gian đưa Thập Thất đi chơi, đi trung tâm thương mại, công viên trò chơi.
Khi đó Kỷ Nhiễm có chút ghen tị.
Lúc ấy cô ngồi bên cạnh Bùi Uyển, hai người yên lặng nhìn Thập Thất đang nhảy qua nhảy lại trong quả cầu thủy tinh, thỉnh thoáng lại ngã sấp xuống, vui vẻ vừa nhảy vừa cười.
Chốc lát, Bùi Uyển đứng dậy đi qua đó lau mồ hôi cho cậu bé, thuận tiện còn cho cậu bé uống vài ngụm nước.
Vẻ mặt bà vô cùng dịu dàng, ngay cả hành động cũng vô cùng cẩn thận, cứ như cậu nhóc là trân bảo quý giá vậy.
Chờ tới khi Bùi Uyển quay lại ngồi bên cạnh Kỷ Nhiễm lần nữa, Kỷ Nhiễm nghiêng đầu qua nhìn bà, đột nhiên nở nụ cười: “Bây giờ con đã không còn nhớ rõ cảnh tượng chúng ta cùng ra ngoài chơi nữa rồi.” Thật ra khi còn bé có khi Kỷ Khánh Lễ và Bùi Uyển đưa cô ra ngoài chơi, khác với những đứa nhỏ ngay cả MacDonald cũng chưa từng nếm qua kia, từ nhỏ cô đã chơi ở công viên Disneyland ở Mỹ.
Với cô mà nói chuyện ra nước ngoài vô cùng bình thường.
Có lẽ thời gian vui vẻ quá mức ngắn ngủi nên sau khi lớn lên chỉ nhớ quảng thời gian bị trói buộc khi còn bé mà quên mất cảnh tượng ở cùng nhau trước kia.
“Bởi vì mẹ quá nghiêm khắc với con.” Bùi Uyển nhìn cô, giọng hơi nhẹ.
Kỷ Nhiễm cười gật đầu, cô không phủ nhận, thật ra không cần thiết phủ nhận. Bởi vì đối với chuyện Bùi Uyển nghiêm khắc với cô, ngay cả ông bà ngoại cũng từng không đồng ý.
Bùi Uyển nhìn Thập Thất đứng cách đó không xa, nói khẽ: “Trước kia lúc nào ông bà ngoại con cũng bởi vì chuyện mẹ giáo dục con mà cãi nhau với mẹ. Khi đó mẹ cảm thấy cả thế giới này đều không ai hiểu mẹ, mẹ chỉ vì tốt cho con thôi.”
Nhưng bây giờ…
Đột nhiên Bùi Uyển hơi chua xót, nụ cười bà cứng lại, hít sâu một hơi, rồi dừng lại rất lâu mới nói: “Nhiễm Nhiễm, thật xin lỗi. Mẹ không nên nghiêm khắc với con như vậy.”
Kỷ Nhiễm kinh ngạc mở to hai mắt, vô cùng kinh ngạc. Bởi vì ngay cả ở trong mơ cô cũng không dám nghĩ tới cảnh này.
Cô há miệng thở dốc, sau một lúc mới nói: “Thật sự con không quen mẹ nói chuyện với con như vậy.”
Nói xong miễn cưỡng nở nụ cười khổ.
“Trước kia không hiểu ông bà ngoại con, kết quả bây giờ có thể hiểu được.” Bùi Uyển nhìn Thập Thất, nói: “Nhìn bé con chơi vui vẻ như vậy thì cảm thấy chỉ cần bé con vui vẻ là đủ rồi, không cần cố gắng bao nhiêu, thông minh bao nhiêu.”
Hóa ra đây là tâm trạng ba mẹ bà lúc trước.
Tuổi trẻ luôn cảm thấy trong thế giới này mình là người đúng nhất.
Kỷ Nhiễm cũng nhìn Thập Thất, nói: “Sẽ không, con sẽ không đối với Thập Thất như trước kia mẹ đối với con.”
Con của cô, cô hi vọng bé con vui vẻ, hạnh phúc.
Sau lần đó trở đi, cảm giác của cô đối với Bùi Uyển không giống như trước kia nữa, trước kia chỉ muốn thoát khỏi, sau này vì có Thập thất, muốn thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh con, tâm trạng thế này làm cho cô có chút lý giải với Bùi Uyển.
Nhưng quan trọng nhất là cô với Bùi Uyển giải hòa với nhau rồi.
Có lẽ bởi vì bây giờ trong lòng cô đã không còn oán hận chuyện Bùi Uyển từng đối xử khắc nghiệt với cô nữa, giữa hai người lúc nào cũng giống như có một tầng ngăn cách, bây giờ cái tầng ngăn cách tưởng như không thể nào sờ được kia dần dần biến mất.
“Mẹ, mẹ.”
Giọng sữa kêu lên, kéo thần trí người đang ngơ ngẩn kia lại.
Thẩm Chấp cũng nhìn cô, trong mắt chứa ý cười, còn mang theo dịu dàng nuông chiều, hỏi: “Nghĩ gì mà đứng đó ngẩn người thế em?”
Kỷ Nhiễm chậm rãi đi tới chỗ bọn họ, ngồi xuống, đẩy mấy thứ trong vali ra.
Cô quay đầu nhìn Thẩm Chấp, ai ngờ người này tự cảm thấy được, giơ hai tay lên đầu hàng bày tỏ: “Xin lỗi, nhất thời không nhịn được.”
Nói xong, anh quay đầu nhìn Thập Thất: “Hình như mẹ không cho phép ba mua nhiều đồ chơi cho con, Thập Thất, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Ngay lập tức, Thập Thất chắp hai tay trước ngực nhìn Kỷ Nhiễm, giọng mềm như sữa: “Cầu xin mẹ, cầu xin mẹ.”
Đây là do vừa rồi Thẩm Chấp thương lượng với Thập Thất, nói nếu mẹ nhìn thấy nhiều đồ chơi như vậy sẽ không vui, khi đó cậu nhóc phải nũng nịu nhõng nhẽo ngay lập tức. Không ngờ cậu nhóc này làm những chuyện anh đưa ra lưu loát như vậy.
Thập Thất như còn ngại không đủ, từ bên kia vali leo qua ngồi bên cạnh Kỷ Nhiễm, chui vào ngực cô dụi dụi, bắt đầu nhỏ giọng nói: “Mẹ, con rất thích mấy món đồ chơi này, tất cả đồ chơi đều thích.”
Bởi vì mỗi lần Kỷ Nhiễm dẫn cậu bé ra ngoài chơi, nếu như cậu bé thích món đồ chơi, Kỷ Nhiễm sẽ kêu cậu nhóc tự mình chọn một cái.
Mỗi lần vì vấn đề lựa chọn này mà cậu bé buồn rầu không thôi, bây giờ có cả một vali đồ chơi chờ cậu bé sủng hạnh như vậy nên cậu nhóc phát huy tất cả tinh thần, trực tiếp bày tỏ cậu nhóc thích hết những món đồ chơi này.
Mặc dù tính cách cậu nhóc không phải kiểu nói nhiều, nhưng lúc cần nói ngọt vẫn ngọt tới tim Kỷ Nhiễm.
Kỷ Nhiễm ôm cậu vào lòng, hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Cậu nhóc vô cùng tự giác hôn má cô hai cái, còn sợ cô không hài lòng liền ghé vào bên má kia hôn thêm cái nữa.
“Con thích mẹ nhất.” Thập Thất ngọt ngấy trong lòng cô.
Thẩm Chấp đang giúp cậu bé lắp ráp ô tô, vốn không có cảm giác gì, ai ngờ một giây sau nghe thấy Kỷ Nhiễm nói: “Mẹ cũng thích Thập Thất nhất.”
Vì thế anh dùng cái ô tô nhỏ trong tay gõ nhẹ lên cạnh vali, có chút không vừa lòng nhìn qua Kỷ Nhiễm.
Kỷ Nhiễm nhéo mặt anh: “Anh còn ghen với cả con trai à?”
Ai ngờ người đàn ông này quang minh chính đại gật đầu, không chút do dự hỏi: “Có thích anh không?”
Kỷ Nhiễm nhìn anh, nở nụ cười, nụ cười tươi đẹp biết bao, cô nói: “A Chấp, em yêu anh.”
Nếu thích Thập Thất nhất.
Vậy yêu anh nhất.