Tô Định nắm chặt vật nhỏ trong tay, hướng Ngô An Dịch tới thăm nở một nụ cười thân thiết. "Trưa nay ở lại ăn bữa cơm đi, tẩu tử ngươi đã dặn phòng bếp chuẩn bị không ít món ngươi và Uyển Ngọc thích ăn."
Ngô An Dịch vội cảm tạ, Tô Định liền mời người đến thư phòng.
Ngô An Dịch thản nhiên quan sát thư phòng của Tô Định rồi ngồi xuống ghế bên cạnh. Tô Định an vị phía sau bàn sách, phân phó Văn Nghiên dâng trà, tay nhẹ nhàng đặt trước người, đặt vật nhỏ trong tay vào ngăn kéo.
"Đại ca gọi An Dịch đến đây là có chuyện gì?"
Y gọi hắn có thể có chuyện gì chứ? Chẳng qua muốn hắn yểm trợ cho người nọ, để y có thể an toàn rời đi mà thôi.
Tô Định nhìn thấy ý thăm dò trong mắt Ngô An Dịch, bất giác nhớ tới bức thư mới nhận hôm qua, bèn nhìn Văn Nghiên một cái.
Văn Nghiên vội khom người lui ra ngoài.
Ngô An Dịch kinh ngạc trong lòng, không ngờ có thật!
Tô Định và Ngô An Dịch được Phó thị mời ra khỏi phòng, hai người ở trong thư phòng trò chuyện với nhau hơn nửa canh giờ, nhưng đã đến giờ ăn cơm cũng nên ra ngoài dùng bữa.
Phó thị là đích trưởng nữ Phó gia ở Kinh thành, cha là Lễ bộ thượng thư, tổ phụ từng là Tể tướng tiền triều, tuy bối cảnh không sánh được với Tô gia, nhưng cũng được xem là thư hương môn đệ, gả cho gia chủ Tô gia tương lai, coi như môn đăng hộ đối.
Ngô An Dịch cùng thê tử Tô Uyển Ngọc dùng xong bữa liền rời đi, ở trên xe ngựa, Ngô An Dịch cứ nhìn chòng chọc Tô Uyển Ngọc, khiến nàng đỏ mặt ngượng ngùng sờ mặt hỏi: "Trên mặt ta dính bẩn sao?"
Ngô An Dịch cười nói: "Cho dù có bẩn thì vẫn là mỹ nhân, huống hồ đã bị bẩn đâu?" Hắn chẳng qua là tò mò, không biết thê muội được nông hộ nuôi nấng kia sẽ có bộ dạng thế nào. Nếu không phải chính miệng Tô Định nói, hắn còn không tin mình có một thê muội được nuôi bởi nông hộ. Cái quy củ ở Tô gia kia hắn cũng từng nghe phong thanh, nhưng tin đồn nó khác với được nghe từ chính miệng gia chủ thuật lại.
Tô Uyển Ngọc không biết suy nghĩ trong lòng trượng phu, xẵng giọng: "Nói bậy bạ gì đó? Còn đang ở bên ngoài đấy." Bọn họ là phu thê mới cưới, tình cảm mặn nồng nên điệu bộ Tô Uyển Ngọc rất tự nhiên.
Ngô An Dịch không để ý cười cười, đột nhiên hỏi: "Nghe nói nàng có một muội muội gửi nuôi nhà nông? Giờ cũng đã gả rồi?"
Nụ cười trên mặt Tô Uyển Ngọc vẫn vậy, nhưng thân hình lại cứng đờ.
Dĩ nhiên không thể nào qua mắt được kẻ tập võ như Ngô An Dịch, song hắn chỉ coi như không nhìn thấy, lại càng thêm tin tưởng lời Tô Định nói.
Về những tâm tư của thê tử, Ngô An Dịch cũng chẳng màng suy đoán, chỉ có điều thái độ của Tô Định cần phải suy xét. Đáng nhẽ, là gia chủ Tô gia tương lai, Tô Định nên tránh xa người muội muội kia mới đúng, vậy mà giờ nói giúp cho họ, lại còn thường liên lạc với bên kia.
Ngô An Dịch về đến nhà, trước hết đến thư phòng phụ thân Hộ quốc tướng quân Thế tử Ngô Dung. "Tô Định không có gì khác thường, hoặc có thể lòng dạ hắn quá thâm sâu, nhi tử nhìn không thấu."
"Tô Duyên Niên không đáng sợ, phụ thân lão cũng đã lớn tuổi, có là cáo già, đầu óc rốt cục cũng có hạn, nhưng Tô Định khác lão, lần trước hắn tạo một ván cờ như thế. Tô Tường bây giờ là phế nhân, mấy năm nay tam phòng Tô gia đến rắm cũng không dám thả một cái, ngược lại còn bị chèn ép đến mức không thể không dựa vào lão thái thái ở Tiền Đường mới có thể duy trì tình cảnh như bây giờ, đủ thấy được tâm tính Tô Định, có điều con cũng đừng tự coi nhẹ mình." Ngô Dung đả kích nhi tử một chút rồi lại khích lệ: "Đó là Tô Định đối phó với người Tô gia, có lão già Tô gia bảo vệ che chở, dĩ nhiên suôn sẻ hơn nhiều, hai đứa cũng chỉ chênh nhau vài tuổi, con từ nhỏ đã lớn lên trong quân đội, chỉ cần cố gắng nhiều hơn, vài năm nữa, ai thắng ai thua còn chưa biết được."
Ngô An Dịch cúi đầu đáp.
Kỳ thật trong lòng hắn vốn không phục Tô Định, trong tứ đại tài tử ở Kinh thành thì Tô Định đứng thứ ba.
Hắn lăn lộn trong quân đội nhiều năm cho nên thanh danh ở ngoài không vang, đợi đến khi hắn về Kinh thành, chưa đến hai năm thì đã định thân với nữ nhi Tô gia, nên càng không thể xảy ra va chạm với Tô Định, dẫu vậy tâm tư ganh đua muốn phân cao thấp lại chưa từng thay đổi.
Không ai hiểu con bằng cha, Ngô Dung dĩ nhiên cũng biết suy nghĩ của nhi tử nhưng ông chưa từng ngăn cản. Thanh thiếu niên cần phải có ngạo khí như thế!
Ngô An Dịch thu hồi tâm tư, khẽ cười nói: "Chẳng qua hôm nay nhi tử còn được nghe một chuyện thú vị."
"Ồ?"
"Tô thị có một muội muội sinh đôi, vừa chào đời đã bị đưa đến nông hộ, An Tồn ở Tiền Đường chỉnh người, nghe nói hai người kia là dưỡng đệ và phu đệ nàng, thế là thỉnh cầu Tô Định ở nơi đây, nên hắn mới nói với nhi tử, bảo An Tồn tha thứ được gì thì nên tha, quay về hắn sẽ kêu hai thằng bé nhận lỗi với An Tồn."
Chân mày Ngô Dung nhíu lại. "An Tồn lại gây họa?"
Ngô An Dịch không để tâm đáp: "Cũng không tính là gây họa, chẳng qua không cho nhà bọn họ dùng tiền miễn quân dịch mà thôi."
Ngô Dung hừ lạnh một tiếng. "Vốn dĩ đưa nó tới Tiền Đường, chính là sợ nó ở Khai Phong gây họa, ai ngờ vẫn chứng nào tật ấy. Nay tình thế phức tạp, tuyệt đối không thể đi sai một bước, chốc nữa đuổi nó về quê trông coi thật kỹ, nếu lại gây họa, trực tiếp đưa nó vào kỳ vệ doanh cho ta."
Ngô An Dịch không nghĩ lại làm liên lụy đến ấu đệ, hắn kể chuyện này vốn định để phụ thân vui vẻ, trong lòng thầm cầu nguyện cho ấu đệ.
Ngô Dung không hứng thứ với mấy bê bối của Tô gia, chỉ dặn dò nhi tử ông tâm đắc nhất. "Bây giờ là thời điểm mấu chốt, nếu đã quyết định làm vậy phải làm cho thật tốt, chưa đến thời cơ, không được để cho kẻ khác đoạt mất."
Nhắc tới chuyện này, Ngô An Dịch vẫn còn hơi do dự. "Phụ thân, người khẳng định An Nhạc Vương có thể thành công thật sao? Thế lực Chu Hữu Đức hiện giờ cũng không nhỏ."
Ngô Dung hừ lạnh một tiếng, nói: "An Nhạc Vương xưa nay được tán tụng là Hiền vương, dưới quyền lại có không ít mưu sĩ, thế lực trong tay ít nhiều đều có bất hòa với Triều đình. Tên Chu Hữu Đức kia chỉ là hạng cỏ dại tầm thường, phẩm hàm năm đó còn chẳng bằng một viên đại tướng thủ hạ của ta, thuộc hạ hắn lại là bọn tội phạm, bọn đó chẳng qua là muốn thể hiện thất phu chi dũng(1), không cần nghĩ cũng biết. Nực cười nhất là bài cáo của hắn, An Nhạc Vương có tư cách hơn hẳn hắn, nhưng cũng chỉ nói là thanh quân trắc, hắn thì hay rồi, thẳng thừng tuyến bố muốn thay thế ngôi vị, sĩ lâm thiên hạ mỗi người nhổ một miếng nước bọt cũng đủ dìm chết hắn." Đúng là Ngô Dung khinh thường đám văn nhân, nhưng không thể phủ nhận, có đôi lúc cái miệng thối của đám văn nhân thật sự khiến người ta tức chết.
Ngô An Dịch lại không nghĩ như vậy, An Nhạc Vương như thế là vì hắn và Triều đình bị ràng buộc với nhau bởi nhiều thứ, trở mặt có khi còn làm liên lụy đến hắn.
Lời Chu Hữu Đức nói ra, Ngô An Dịch không dám gật bừa, nhưng trong đó có một câu đúng với tình thế hiện tại: Triều đình vô đức chẳng có ý nghĩa gì để tồn tại!
Thế nhưng quyết định lần này đã được thống nhất bởi trên dưới Ngô gia, đặc biệt là tổ phụ và phụ thân, đặt cược cả Ngô gia, tín vật đã đưa, không được phép có sai lầm.
Mộc Lan không hề biết các tầng lớp trên cao đang đấu đá nhau, nàng chỉ quan tâm đến 'địa bàn' mình sống.
Lý Giang và Tô Văn bị phạt quỳ từ đường cả đêm, sau đó bị nhốt trong thư phòng đọc sách, Lý Thạch xưa nay không thích dùng đòn roi mà thích tra tấn tinh thần hơn, thế là mấy ngày nay, Lý Giang và Tô Văn bị thiếu ngủ trầm trọng, vốn đang mặt mũi hồng hào mà giờ trở nên xanh xao, nếu không phải cơm nước ngon lành thì hai đứa đã bệch bạc rồi.
Mộc Lan nhìn mà xót, lại dằn lòng nhìn bọn cậu chịu khổ.
Đúng là chuyện này không phải lỗi của hai đứa, nhưng bọn nó cũng nên học một bài học, đắc tội người không nên đắc tội. Cũng may lần này đối phương chỉ muốn chơi tụi nó một vố, bằng không bọn họ làm gì có thời gian, cơ hội đi cầu cứu Tô Định, sơ ý chút có khi vạ lây cả nhà.
Bọn họ khó khăn lắm mới sống được tận bây giờ, sao có thể dễ dàng chết như vậy được?
Thái độ của Mộc Lan, Lý Giang và Tô Văn đều thấy được, nhớ tới tên khó ưa Ngô An Tồn, Tô Văn nghiến răng nói: "Sẽ có một ngày, chúng ta không còn bị khinh nhục nữa."
Ánh mắt Lý Giang tối lại. "Ngươi nói đúng!"
Vì thế, lúc ăn cơm tối Lý Giang và Tô Văn đề cập đến chuyện muốn tham gia kỳ thi Hương năm nay.
Lần này là ân khoa, lại chỉ được thông báo trước hai tháng, nên thí sinh có thể dự thi chắc chắn rất ít, hơn nữa hiện giờ đang xôn xao ầm ĩ hai chuyện thu thuế và quân dịch, nhất định ảnh hưởng không ít đến tâm cảnh người người, cho nên hai cậu đều cho rằng đây là một cơ hội tốt.
Thật ra đây là một kiểu mưu lợi trong thi cử, trước kia hai cậu vốn khinh thường mấy việc này, nhưng hiện giờ hai cậu chỉ mong mau chóng trưởng thành, bởi chỉ có thế mới có thể bảo vệ được người thân của mình.
Lý Thạch đồng ý ngay tắp lự. "Vậy ngày mai các ngươi đi báo danh, năm ngày nữa kết thúc rồi."
Chờ hai cậu đi mất, Mộc Lan lo lắng hỏi: "Có phải chúng ta ép uổng tụi nó rồi không?
Lý Thạch không để tâm đáp: "Năm đó áp lực của chúng ta lớn hơn của tụi nó không biết bao nhiêu lần, chúng ta đều có thể vượt qua, huống chi là tụi nó?"
Nói vậy cũng đúng.
Mộc Lan nhẩm lại tuổi của hai đứa, cười nói: "Bây giờ tụi nó vẫn còn quá nhỏ, cùng lắm chỉ đi cọ xát kinh nghiệm mà thôi."
Đúng là hai đứa rất thông minh, nhưng chưa thông minh đến độ mới mười bốn, mười lăm tuổi đã trúng cử.
Lý Thạch lại không nghĩ như vậy, tình thế hiện nay vượt ngoài dự liệu ban đầu của hắn.
Hiện giờ, An Nhạc Vương cùng Liêu Đông đại tướng quân Chu Hữu Đức đang dần dần vây bọc Giang Nam, nghĩa quân trước kia bị đánh tan tác, nay chỉ có thể lưu lại Kinh Châu, phải dựa vào núi non hiểm trở để giữ mình. Thế nên, thư sinh chân chính có thể dự thi thật sự rất ít, thư sinh tình nguyện mạo hiểm vào lúc này đi dự thi còn ít hơn, mà có thể trong hai tháng tới được đây lại càng hiếm.
Nếu trong thời bình, Lý Giang và Tô Văn tham gia thi Hương thì đúng thật chỉ có thể kiếm thêm kinh nghiệm, nhưng lần này nói không chừng có thể thi đậu, nhưng điều Lý Thạch lo chính là, không biết Triều đình mới thành lập có bác bỏ kỳ thi Hương lần này hay không.
Nếu không được chấp thuận, cùng lắm thì thi lại, coi như tích lũy thêm kinh nghiệm.
Lý Giang và Tô Văn hoàn toàn không nghĩ đến việc này, bọn cậu chỉ muốn trong thời gian còn lại xem thêm sách, nhớ thêm vài thứ.
Cuối cùng Lý Thạch cũng không còn tra tấn bọn cậu nữa, lại mang lễ vật đến gặp Vương tiên sinh, thi Hương không đơn giản như mấy kỳ thi Viện, bắt buộc phải có tiên sinh hướng dẫn.
Tuy chỉ còn hơn một tháng ngắn ngủi, nhưng Lý Thạch vẫn hi vọng hai đứa sẽ nắm nhiều phần chắc hơn nữa, thành thử ra tay rất hào phóng, lễ vật đáng giá hơn năm mươi lượng.
Tiên sinh cũng hiểu rõ gia cảnh Lý Giang và Tô Văn, bản thân ông cũng rất tán thưởng hai đứa, từ chối một hồi rồi mới nhận lễ, tiếp đó hai lưu người lại phủ Vương gia, dốc lòng chỉ bảo hai người.
Chỉ có một tháng hơn, ông chỉ có thể căn cứ ưu khuyết điểm từng người rồi phân chia chỉ dạy trọng điểm, sau đó lại chỉ bọn cậu vài mẹo dự thi, ngoài ra, còn điều tiết tâm lý bọn cậu. Về điều này, hiển nhiên Vương tiên sinh dạy học nhiều năm thích hợp hơn Mộc Lan mềm lòng với Lý Thạch nhẫn tâm.
⎯⎯⎯⎯⎯
(1) Thất phu chi dũng: Ý chê bai cái dũng tầm thường, không có gì đặc biệt, không chịu dùng mưu trí, mà chỉ dựa vào oai dũng của mình.