Bùi Hoài hẳn là mới từ bên ngoài về, tuy trên người khoác áo tơi, nhưng xiêm y vạt áo và hơn phân nửa ống quần đều bị mưa phùn làm ướt nhẹp hết cả.
Sau khi nhìn thấy Bạch Tinh, hắn lập tức lăn xuống yên ngựa, vui vẻ mười phần nói: “Liêu thiếu hiệp với tiểu tiên sinh bọn họ cũng tới sao?”
Nói rồi, liền ho khan vài tiếng.
Bạch Tinh gật gật đầu, chỉ nói một câu ngẫu nhiên tới chơi là không lên tiếng nữa.
Bùi Hoài biết nàng xưa nay ít lời, nên cũng không để trong lòng, lập tức cười nói: “Cách ngôn nói rất đúng, tương phùng không bằng ngẫu nhiên gặp được, như thế xem ra, duyên phận của mọi người thâm hậu. Hôm nay Bạch cô nương tới đây có chuyện quan trọng gì sao? Nếu không vội, không bằng cùng đi nhận cửa với ta một chút, ngày sau đến phụ cận cứ vào ở khỏi lo.”
Bạch Tinh không phải người làm ra vẻ, nghe vậy thì gật gật đầu.
Ấn tượng của nàng với con người Bùi Hoài vẫn là rất không tồi:
Đa mưu túc trí, trọng tình trọng nghĩa, càng khó được là ra tay hào phóng……
Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Lúc này Bạch Tinh mới biết được, không sai biệt lắm là bọn họ chân trước rời khỏi Tuy Sơn châu, sau lưng Bùi Hoài đã tới phủ Vân Gian rồi, lại một đường tìm được bên này.
Ba người Bạch Tinh tuy xuất phát sớm, nhưng dọc theo đường đi du sơn ngoạn thủy, lại làm khách mấy ngày trong phủ thành Vân Gian, trên đường tới bên này cũng dây dưa dây cà, tất nhiên là xuất phát trước lại đến sau.
Bùi Hoài trước hết là nghĩ cách liên hệ với tri châu bản địa, sau lại tiến hành vài lần mật đàm không để người ngoài biết được, sau đó liền thuận lợi bắt được công văn cho phân cục của Hắc Phong tiêu cục ở bản địa.
Rốt cuộc ở quan địa phương mà nhìn, những du hiệp thường xuyên dùng võ vi phạm lệnh cấm kia vốn chính là nhân tố không yên ổn, chặn không bằng dẫn, nếu có thể có lão đại trong nghề như Hắc Phong tiêu cục thống nhất quản lý ước thúc, đã có lợi cho giữ gìn trị an địa phương, lại có thể gia tăng thu nhập từ thuế, tất nhiên không thể tốt hơn.
Bạch Tinh nghe hắn nói đến bình đạm, đơn giản y như chỉ là sáng nay ăn nhiều thêm một cái bánh bao vậy ấy, nhưng nếu đổi lại người khác đi làm, không chừng có thể là không thành đâu.
Lúc này phân cục chưa xây dựng xong, bên trong cũng không cách nào đãi khách, cho nên Bùi Hoài thật sự cũng chỉ là dẫn Bạch Tinh lại đây nhận cửa, sau đó liền dẫn nàng đi tửu lâu phố đối diện ngồi.
Xây phân cục mới cũng không dễ, từ tuyển địa chỉ đến quy hoạch bố cục, lại đến phân phối, thu thập nhân thủ, một bước cũng không thể sai.
Bạch Tinh ngồi ở tửu lâu, liền thấy chỗ đại viện đã treo tấm biển “Hắc Phong tiêu cục” đang không ngừng có người ra ra vào vào, vận chuyển các loại chất liệu đá và gỗ, bận làm đến khí thế ngất trời.
Đang lúc Bùi Hoài châm trà giúp nàng, lại liền thấp thấp ho khan vài tiếng.
Người vừa ho khan, tay liền run, nước trà trong trẻo màu cam vàng kia vẩy ra một đạo hình cung giữa không trung, vài giọt nước trà bắn tóe ra, làm ướt một mảnh mặt bàn.
“Xin lỗi.” Bùi Hoài vội lấy khăn vải qua chà lau, trông rất ngượng ngùng.
Đối với người tập võ mà nói, loại chuyện như châm trà mà run tay này, thật sự là không thể tưởng tượng.
Bạch Tinh mơ hồ nghe thấy hình như trong lồng ngực hắn có tạp âm, không khỏi nhíu màu lại, “Vết thương cũ tái phát hả?”
Một trận chiến ngoài Tuy Sơn châu trước đó, lúc ấy Bùi Hoài đã bị thương, công phu của hắn vốn không đỉnh nhất, tốt nhất, xong việc lại hoàn toàn không rảnh lo nghỉ ngơi, lại mạo mưa to vào sơn cốc Lan Hòa tìm người, sau lại trên đường đi tới tới lui lui lại lần nữa bị thương……
Trước sau hai lần trọng thương làm hắn tổn hao nhiều nguyên khí, nhưng mà thế cục gấp gáp, hắn hoàn toàn không có lúc rảnh để lưu lại Tuy Sơn châu nghỉ ngơi lấy lại sức, không ngờ lại thẳng đến đây, bôn tẩu khắp nơi, bận việc lo liệu chuyện mở phân cục.
Khí hậu nơi này ẩm ướt, mưa dầm liên miên, vốn là không dễ dưỡng bệnh, lại cứ hắn ngày ngày lao tâm lao lực, vết thương cũ tái phát là không thể tránh né.
Bùi Hoài xua xua tay, mới muốn nói gì, lại là một trận ho khan tê tâm liệt phế.
Hắn ho khan nặng lại dày đặc, phảng phất muốn ói hết lục phủ ngũ tạng ra vậy, đợi đến cuối cùng, mặt mày với cổ đều nghẹn đỏ cả, cái trán cũng phồng gân xanh cao cao.
“Không sao.” Rốt cuộc, ho khan xong, Bùi Hoài mới hơi nhấp hai hớp trà nóng nhuận cổ họng, cười một cái với Bạch Tinh.
Mày Bạch Tinh nhăn chặt muốn chết, “Công phu ngươi vốn đã kém, lại thêm cái tật xấu này, nếu không điều trị cho tốt, ngày sau vừa ho khan một cái không rảnh lo liền phải bị người chém chết.”
Nàng cũng không am hiểu giao tế với người khác, trà trộn giang hồ nhiều năm, quan hệ tốt chỉ một bàn tay là đếm hết được, hiện giờ còn sống, cũng không qua hai ba người.
Xưa nay ấn tượng của nàng với Bùi Hoài không kém, trải qua trận chiến đấu hăng hái tắm máu ở sơn cốc Lan Hòa lần trước, mọi người cũng coi như là giao tình quá mệnh, cũng không hy vọng có một người tuổi xuân chết sớm.
Bùi Hoài: “……”
Ta biết công phu của mình tàn tàn, nhưng ngươi cũng không cần lâu lâu là xách ra quất xác đi chứ?
Hắn cười khẽ ra tiếng, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhưng Bạch Tinh không cười.
Bùi Hoài vốn là cười, rõ ràng muốn lăn lộn vụ này cho qua, nhưng không nghĩ tới Bạch Tinh căn bản không để mình bị đẩy vòng vòng, vẫn luôn thẳng tăm tắp mà nhìn chằm chằm hắn.
Bùi Hoài bị nàng nhìn đến không biết giận, độ cong nơi khóe môi rốt cuộc kéo xuống từng chút một.
Hắn sâu kín thở dài, thu liễm ý cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tầm mắt hắn cực kỳ bình thản, cứ vậy mà nhàn nhạt xuyên thấu cửa sổ, xuyên thấu màn mưa, lại xuyên thấu phân cục vẫn luôn đang rộn ràng nhốn nháo vô cùng náo nhiệt mà xây ở phố đối diện kia, mãi nhìn đến nơi xa xôi ai cũng không biết ở bờ đối diện.
Bạch Tinh không hỏi hắn nhìn cái gì, bởi vì tình cảnh cùng loại, cũng từng trình diễn không chỉ một lần trên người mình.
Người vào lúc có loại biểu tình này, trong lòng luôn là rất buồn phiền.
“Người ở giang hồ, thân bất do kỷ a……” Thật lâu sau, Bùi Hoài sâu kín thở dài.
Hai người xem như bạn vong niên, nên hắn ngược lại cũng không sợ nói chút lời trong lòng với đối phương.
“Ai không tiếc mệnh chứ, thật có chút việc, không thể không đi làm được……”
Hắc Phong tiêu cục khuếch trước đến cục diện trước mắt, nghiễm nhiên đã là quái vật khổng lồ chiếm cứ một phương, sớm đã không phải chỉ vào một người muốn nhận liền thu.
Chớ nói nhị đương gia hắn đây, chính là đại đương gia Viên Minh phong cảnh vô hạn cũng không được.
Buôn bán đoạt địa bàn, thế tất phải dấy lên xung đột với người, xa không nói, chỉ nhìn Hồng Chi tiêu cục là được, hai nhà sớm đã là cục diện không chết không ngừng.
Lần này là hữu kinh vô hiểm, như vậy lần tới thì sao?
Nếu mấy người dẫn đầu bọn họ đây thật muốn rời khỏi, như vậy Hắc Phong tiêu cục trong một đêm liền thành năm bè bảy mảng, đợi đến lúc đó, mấy ngàn huynh đệ dưới tay chắc chắn bị người thịt cá!
Bọn họ kiếm đủ tiền rồi, nhưng người phía dưới thì sao?
Bọn họ muốn toàn thân mà lui, nhưng người khác chịu sao?
Không có cây đại kỳ Hắc Phong tiêu cục này, chỉ lấy lực lượng cá nhân mà chống lại áp lực toàn giang hồ, có thể được không?
Bọn họ bằng vào cây đại kỳ Hắc Phong tiêu cục này chiếm hết hời, ra hết nổi bật, lại làm sao không phải bị nó cầm cố ở trong cái nhà tù làm bằng hoàng kim này?
Đạo lý như vậy, Bạch Tinh tất nhiên là minh bạch.
Nhưng minh bạch thì minh bạch, nàng lại không biết mình nên nói gì.
Bùi Hoài lại cười cười, chỉ là động tác theo quán tính, không có hàm nghĩa đặc biệt gì.
“Ngươi còn trẻ, nếu có thể lui, liền lui đi……”