Mộ Tuyết Vi thi đậu vào đại học T, đây là trường đại học mà trước đây Vân Kiệt từng học, cô muốn trãi nghiệm những cảm giác mà Vân Kiệt từng cảm nhận được.
Cũng không biết là xui xẻo hay có duyên số gì mà Mộ Tuyết Vi gặp được Bạch Luân ở đại học T, anh không còn ghét cô như trước nữa những cũng không thích cô nên thường xuyên kiếm chuyện trêu ghẹo Mộ Tuyết Vi chọc tức cô suốt ngày.
Năm đầu tiên trở lại trường, Vân Tường xuất sắc với luận văn đề cử phó giáo sư nên William Author vô cùng vui mừng vì không bao lâu nữa anh sẽ cùng cô gái mình đem lòng yêu thương nắm tay nhau đi vào lễ đường.
Còn Vân Tường thì tỏ vẻ hời hợt với tất cả, bước đầu tiên cũng cố niềm tin với ba mẹ cô và William Author đã thành công mỹ mãn.
Lần bảo vệ luận văn giáo sư lần thứ nhất Vân Tường không đến tham gia với lý do ngủ quên nên bị hủy kết quả.
William Author cũng không mấy để tâm liền an ủi Vân Tường: “Không sao đâu, lần sau anh nhất định đánh thức em đúng giờ”.
Vân Tường giả vờ buồn bã: “Công sức suốt hai năm nghiên cứu của em xem như đổ sông đổ biển hết cả rồi”.
“Lần sau em nhất định sẽ là thủ khoa mà”.
Trước ngày nộp bài luận văn giáo sư lần thứ hai, buổi tối trước khi đi ngủ Vân Tường đổ nước lên máy tính làm hư máy để không có bài nộp.
Buổi sáng, William Author đánh thức Vân Tường dậy để đi in bài, cô bật máy lên rồi giả vờ hốt hoảng: “Máy tính của em hư rồi giờ phải làm sao đây??”.
William Author nóng lòng ôm cái máy đi sửa còn Vân Tường thì vẫn bình thản như không có chuyện gì, cô thầm nghĩ trong đầu “Vô ích thôi Will à, sự cố gắng của anh căn bản không thể làm gì được hết”.
Lần bảo vệ luận văn giáo sư lần thứ ba, Vân Tường lại bị ốm không thể bảo vệ luận văn của mình.
Đến thời điểm hiện tại thì William Author bắt đầu nóng lòng vì hôn lễ đã bị trì hoãn nhiều năm rồi.
William Author hỏi rõ Vân Tường: “Roise, lần nào bảo vệ luận văn em cũng gặp phải vấn đề hết, có phải em không muốn kết hôn với anh nên mới cố tình làm như vậy không hả?”.
Vân Tường nhìn thẳng vào mắt của William Author khẽ cười rồi đáp: “Anh biết hơi muộn rồi đấy”.
William Author nổi nóng lên quát: “Em rất quá đáng”.
“Thì sao…tôi đã nói từ đầu tới cuối người tôi yêu chỉ có một mình Đới Thiên Sơn mà thôi ai bảo anh ngoan cố làm gì”.
William Author giơ tay lên tính tát Vân Tường nhưng anh cố kìm chế bản thân lại: “Em đừng nhắc tên người đàn ông khác trước mặt anh như thế”.
Vân Tường nhếch môi cười lạnh: “Sao không đánh đi??”.
“Em thừa biết là anh yêu em như thế nào mà Roise”.
“Yêu sai người chính là một liều thuốc độc đó Will à”.
Có thời gian dài Vân Tường bảo muốn đi du lịch vòng quanh thế giới kết quả là bỏ mất hai năm làm luận văn.
Vân Tứ Thiên một lần nữa nhắc nhở Vân Tường: “Roise, chuyện kết hôn với Will đã kéo dài quá lâu rồi, ba nghĩ con cứ kết hôn trước luận văn giáo sư để sau cũng được”.
Vân Tường liền đáp: “Điều kiện của con đưa ra ba mẹ đã đồng ý rồi, người lớn nói thì phải giữ lời chứ”.
“Nhưng mà…”.
“Thôi con xin phép đến trường hôm nay con có tiết dạy” Vân Tường vội đứng dậy rời đi.
Từ khi đi dạy ở đại học O Vân Tường được cấp nhà riêng không phải sống chung với ba mẹ và Will nữa nên cô cũng cảm thấy cuộc sống dễ chịu hơn hẳn.
Xuân đi…hạ tới…thu qua…đông về…
Thấm thoát mà đã nhiều năm trôi qua vạn vật thay đổi còn người ta cũng thay đổi.
Đới Thiên Sơn giờ đã là người đàn ông chững chạc 25 tuổi có 2 bằng tiến sĩ ở đại học MIT, là một doanh nhân thành đạt đảm nhận chức vụ CEO của tập đoàn Ngự Long, đưa tập đoàn của nhà mình thành tập đoàn kinh tế, tài chính lớn nhất Hoa Đô.
Sau nhiều năm bỏ công xây dựng sự nghiệp Đới Thiên Sơn quyết định tạm thời trả cái ghế CEO của tập đoàn Ngự Long về cho ba của mình để đi du lịch một thời gian.
Trong chuyến du lịch vòng quanh thế giới của mình Đới Thiên Sơn đến nước M nên sẵn tiện ghé qua thành phố C thăm chị gái của mình đang là giảng viên hóa học trong trường đại học O.
Đới Thiên Sơn mặc quần jeans đen, áo sơ mi trắng tay áo sắn tới khủy tay, cổ áo tùy tiện mở hai nút để lộ xương quai xanh nhìn rất phong trần, anh lái chiếc Hennessey Venom GT màu bạc lướt gió trên đường phố để đến đại học O.
Xe của Đới Thiên Sơn chạy song song với một chiếc xe buýt hai tầng trên đường, anh đưa mắt nhìn ngắm phong cảnh hữu tình ở thành phố C mà đâu hay biết cô gái mà mình tìm kiếm bấy lâu nay đang ngồi trên chiếc xe buýt chạy song song với mình cả quãng đường dài như thế.
Vân Tường giờ cũng đã trưởng thành nét đẹp trên gương mặt của cô vẫn không hao mòn theo thời gian chỉ là cái nét tinh anh, nghịch ngợm trẻ ranh ngày nào đã bị thay thế bằng nét dịu dàng, hiền thục nữ tính hơn mà thôi.
Vân Tường mặc một chiếc đầm màu trắng dài quá gối, mái tóc màu nâu đỏ gợn sóng dài chấm lưng nhìn cô rất thanh thoát nhẹ nhàng trên tóc cô cài một chiếc kẹp bằng vàng có đính những viên pha lê màu xanh nước biển lấp lánh, cô ngồi chăm chú xem một cuốn sách để giết thời gian nên đâu hay biết xe của Đới Thiên Sơn chạy song song mình nãy giờ.