Mục lục
NĂM ẤY CHÚNG TA LỠ HẸN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Tường nhìn xa xăm rồi đáp: “Tôi vốn muốn lúc chúng ta gặp nhau ở vòng đu quay theo lời hẹn ước sẽ trả lại sợi dây chuyền đó cho anh nhưng rốt cuộc anh không đến, ngày hôm đó tôi cũng tìm thấy câu trả lời mà mình cần biết…cuối cùng thì vật quay lại chủ cũ, tôi đã trả vật định ước của anh lại cho anh thì đồ của mình cũng nên lấy lại…chúng ta lấy lại lời hẹn ước thuở thiếu thời không ai nợ ai hết”.

Đới Thiên Sơn tỏ vẻ đau đớn: “Em có biết lúc đó anh đã muốn phát điên lên vì làm mất tính vật đính ước với em không hả?”.

“Chứ không phải anh phát điên lên vì Mộ Tuyết Vi chỉ một lòng thích Tô Vĩ thôi hả? Kế hoạch khiêu khích của anh thất bại rồi giờ lại tìm tôi báo thù à?”.

Đới Thiên Sơn liền đáp lại: “Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi Vân Tường à, em nghe anh giải thích một lần được không?”.

Vân Tường đưa tay lên ngăn cản Đới Thiên Sơn lại: “Đủ rồi tôi không muốn nghe nữa anh đừng làm tôi dao động nữa”.

Đới Thiên Sơn chần chừ rồi lên tiếng: “Vân Tường anh thật sự yêu em mà, em có thể cho anh thêm một cơ hội được không?”.

“Đừng yêu em nữa, vì tình yêu đó đã làm cho em vô cùng mệt mỏi rồi Đới Thiên Sơn à…chúng ta cứ là người dưng như bây giờ chẳngp hải tốt hơn sao?”.

Vân Tường nói rồi liền lấy trong túi xách ra một sâu chìa khóa để vào lòng bàn tay của Đới Thiên Sơn sau đó vội mở cửa xe bước ra ngoài.

Nước mắt vô thức lăn dài trên gương mặt đẹp kiêu sa của Vân Tường, cô sợ Đới Thiên Sơn sẽ nhìn thấy nên vội mở của nhà mình rồi đi vào trong không dám quay đầu lại nhìn dù chỉ là một lần.

Đới Thiên Sơn ngơ ngẩn đứng nhìn theo từng hành động của Vân Tường mà trái tim lặng lẽ rơi xuống tận cùng của vực thẳm tuyệt vọng, anh cũng không biết mình đã đứng đó trong bao lâu mới chịu mở cửa đi vào nhà của Đới Linh Lung.

Buổi tối, trời có sao nên Đới Thiên Sơn ra ngoài ban công đứng hóng gió thì vô tình nhìn thấy Vân Tường đứng ở ban công kế nhà cậu trên tay cô cầm một tách trà vừa uống vừa ngắm nhìn những vì sao trên trời.

Đới Thiên Sơn đứng sát lan can bằng kính rồi cất giọng hỏi: “Mấy năm nay em sống tốt chứ Vân Tường?”.

Vân Tường không thèm liếc nhìn Đới Thiên Sơn lấy một cái, tay cô cầm tách trà nóng đưa lên môi uống một ngụm rồi lười biếng đáp: “Đã bảo là không có anh tôi sống vô cùng tốt mà, không bị đau tim thì hiển nhiên là sống tốt rồi”.

Đới Thiên Sơn khẽ thở dài một cái: “Ừ ai giờ sống cũng tốt chỉ còn mỗi mình anh cứ ôm khư khư quá khứ trong lòng nên chẳng thể tiến về phía trước được nữa”.

Vân Tường quay người nhìn sang Đới Thiên Sơn rồi hỏi: “Anh nói vậy là có ý gì?”.

Đới Thiên Sơn khẽ cười rồi nói tiếp: “Tảng băng của chúng ta đã kết hôn rồi, Hứa Quang Anh cũng có gia đình rồi”.

Vân Tường đặt tách trà xuống bàn gỗ nhỏ bên cạnh mình rồi đi tới chỗ của Đới Thiên Sơn với vẻ mặt ngạc nhiên: “Tảng băng kết hôn với ai vậy? Phải nói ai mà xui xẻo đi kết hôn với một cục đá như thế chứ”.

“Là cô Kiều Hân của chúng ta đó”.

Vừa nghe cái tên Kiều Hân vang lên từ miệng của Đới Thiên Sơn Vân Tường liền há hốc mồm kêu lên: “Cái gì cơ??? Sao cô Kiều Hân lại có thể kết hôn với tảng bảng được chứ trước đây suốt ngày hai người đó cứ đấu đá nhau mà, Đới Hàn Phong còn suốt ngày trêu chọc cô Kiều Hân còn cô thì ghét anh ta nhất trường còn gì”.

“Cũng giống Hứa Quang Anh và Tiêu Dĩnh Nhiên thôi hai cái đứa đó hồi còn đi học cũng suốt ngày đấu khẩu đánh nhau như chó với mèo bây giờ cũng thành đôi rồi đó”.

Vân Tường bị sốc lần thứ hai, cô cũng khẽ cười: “Không thể tưởng tượng đó là hai người đó lại thành một đôi, về sống chung một nhà chắc suốt ngày đánh nhau ha”.

Đới Thiên Sơn nhún vai:”Ai mà biết được”.

Ở một căn hộ nào đó tại Hoa Đô tiếng của Tiêu Dĩnh Nhiên hét lên thất thanh: “Hứa Quang Anh kêu anh nấu có nồi cháo cho con cũng không xong, tối nay anh ra đường ngủ đi là vừa”.

Hứa Quang Anh mặt mày nhăn nhó: “Có cô vợ nào như em đâu từ đó giờ không thay đổi vẫn chanh chua như ngày nào”.

Tiêu Dĩnh Nhiên và Hứa Quang Anh lại lấy gối ném vào mặt nhau.

Dù cho Hứa Quang Anh và Tiêu Dĩnh Nhiên có cau có đánh nhau mỗi ngày nhưng họ vẫn là vợ chồng hợp pháp được pháp luật công nhận và bảo vệ, điều quan trọng là họ được ở bên cạnh nhau mỗi ngày cùng chia xớt tất cả buồn vui trong cuộc sống, không giống như Đới Thiên Sơn và Vân Tường mặc dù là đứng cách nhau có 5 cm thôi nhưng lại giống như là cách nhau cả một thế giới.

Đới Thiên Sơn rút cái điện thoại trong túi ra khoe khoang hình đám cưới của Đới Hàn Phong và Kiều Hân: “Bình thường anh Hàn Phong tuy có lạnh lùng thật nhưng ngày hôn lễ của anh ấy với cô Kiều Hân trông anh ấy vui vẻ rạng rỡ hẳn không giống Đới Hàn Phong mọi ngày, bữa đó trông cô cũng hạnh phúc hẳn ra”.

Vân Tường cũng tò mò nghiêng ngồi gần sát lại Đới Thiên Sơn để coi hình, trong lúc lướt mấy tầm hình để xem Vân Tường vô tình nhìn thấy phụ dâu và phụ rể lại chính là Đới Thiên Sơn và Mộ Tuyết Vi nên ánh mắt trở nên ảm đạm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK