Tuy rằng biểu tình của Cố Niệm Bắc lập tức liền khôi phục, nhưng Giang Nam Ảnh vẫn nhớ kĩ ánh mắt vừa rồi của Cố Niệm Bắc, ánh mắt kia lẽ ra không nên xuất hiện trong đôi mắt Cố Niệm Bắc hiện tại.
Nàng nghĩ một hồi, lần cuối cùng nàng nhìn thấy cái ánh mắt đó là khi Cố Niệm Bắc mới xuất đạo bị người đại diện vô đạo đức làm khổ sở.
Hai người lần đầu tiên trầm mặc không lên tiếng mà ăn xong một bữa cơm, Cố Niệm Bắc không nhắc tới chuyện vừa rồi, Giang Nam Ảnh cũng không hỏi.
Thông thường, chỉ cần có Giang Nam Ảnh, trong nhà khắp nơi đều là thanh âm quấn quýt lấy nàng của Cố Niệm Bắc, một hồi "Nam Ảnh" tới, một hồi "Nam Ảnh" đi, mà hôm nay Cố Niệm Bắc chủ động dọn dẹp chén đũa, rõ ràng mười phút là có thể rửa xong, nhưng nàng lại kéo đến nửa tiếng, rửa sạch sẽ chén đũa xong lại lấy ra thả lại, rửa tới rửa lui tận ba bốn lần.
"Chị đi đây." Chờ đến khi Cố Niệm Bắc ra khỏi phòng bếp, thì thấy Giang Nam Ảnh không biết từ khi nào đã đổi xong quần áo chuẩn bị ra ngoài.
"Không phải hôm nay không có công tác sao?" Cố Niệm Bắc hỏi.
"Ừm, không có." Giang Nam Ảnh trả lời xong cũng dừng bước chân, xoay người nhìn về phía Cố Niệm Bắc
Nghe Giang Nam Ảnh trả lời như vậy, Cố Niệm Bắc đại khái đoán được một ít, nàng nói vọng ra: "Chờ em một chút."
Lúc sau, Cố Niệm Bắc nhanh chóng mà đi vào phòng bếp, rửa tay sạch sẽ, lại bước nhanh đến trước mặt Giang Nam Ảnh.
Nàng thử thăm dò đưa tay hướng về phía mặt Giang Nam Ảnh, thấy Giang Nam Ảnh không trốn tránh, lại cẩn thận ôm mặt nàng hôn lên.
"Chị đừng tức giận được không..." Lấy về được toàn bộ kí ức, Cố Niệm Bắc tuy vẫn là Cố Niệm Bắc, nhưng ngây ngốc ngu đần trên người sớm được mài giũa qua năm tháng, biến thành một vẻ tràn ngập nhu tình.
"Chị không có tức giận." Giang Nam Ảnh nghiêm túc mà nói.
"Vậy chị còn muốn đi sao?" Cố Niệm Bắc chờ đợi Giang Nam Ảnh trả lời.
"Chị nghĩ em hiện tại cần một khoảng thời gian riêng tư." Giang Nam Ảnh chớp chớp mắt nhìn Cố Niệm Bắc, "Hơn nữa, rồi em cũng sẽ nói với chị." Ngay từ ban đầu Giang Nam Ảnh đã không tức giận.
"Em sẽ."
Giang Nam Ảnh ngốc trong nhà mình tới tận 7 giờ tối, từ lúc Cố Niệm Bắc cảm mạo nói mớ ở trên đảo nhỏ, Giang Nam Ảnh cũng đã mơ hồ suy đoán, cho nên hôm nay Cố Niệm Bắc thay đổi cũng không ngoài ý muốn của nàng.
Nàng chỉ là tò mò rốt cuộc nguồn cơn ngọn ngành hết thảy là cái gì, một bản thân ở thế giới khác và sự tình phát sinh trên người Cố Niệm Bắc đến tột cùng là có quan hệ với nhau hay không.
Khi mở cửa nhà Cố Niệm Bắc, Giang Nam Ảnh còn đang suy nghĩ có phải mình trở về quá sớm hay không, nhưng khi mở cửa ra, thấy cảnh tượng bên trong, nàng liền biết bản thân quả nhiên lại nghĩ quá nhiều rồi.
"Nam Ảnh, em lại không canh chỉnh được thời gian! Bánh quy nhỏ lại bị nướng khét rồi." Cố Niệm Bắc trên mặt còn dính bột mì, chỉ là nàng hoàn toàn không nhận thấy được.
Giang Nam Ảnh trước tiên giúp Cố Niệm Bắc lau đi bột mì trên mặt, lại hỏi: "Như thế nào lại đi làm bánh quy rồi?"
"Muốn cho chị một bất ngờ khi chị về."
Sau khi Giang Nam Ảnh rời đi được mười phút, Cố Niệm Bắc liền đi lấy dụng cụ ra.
Về những kí ức mà nàng lấy lại được, không còn đáng để nàng tiêu hao thời gian tự hỏi, so với quá khứ đã qua đi, càng quan trọng hơn chính là Giang Nam Ảnh đứng ở trước mặt nàng đây.
"Vậy bất ngờ đâu?"
Cố Niệm Bắc chần chờ một hồi, nhìn sắc mặt Giang Nam Ảnh nói: "Em đã học được cách quăng và bắt được bột mì rồi, này có được tính không?"
"Không tính." Nghe được bất ngờ nho nhỏ của Cố Niệm Bắc, Giang Nam Ảnh từ bỏ dự định truy vấn sự tình phía trước, thời điểm Cố Niệm Bắc muốn nói tự nhiên sẽ nói cho nàng biết, mà hiện tại chỉ cần Cố Niệm Bắc vẫn là đồ ngốc Niệm Bắc thích ngớ ngẩn kia là đủ rồi.
Thời gian Cố Niệm Bắc bị cưỡng chế nghỉ ngơi nháy mắt liền qua đi, mà Tân Nhạc rốt cuộc cũng cần phải trở lại.
Vào buổi tối mấy hôm trước khi Tân Nhạc trở về, Cố Niệm Bắc có chút bất an hỏi Giang Nam Ảnh: "Nam Ảnh, chị nói xem liệu Tân Nhạc trở về có phải lại muốn đánh em không..."
"Yên tâm đi, em lại không làm gì." Giang Nam Ảnh càng ngày càng quen hình thức ở chung của Cố Niệm Bắc và Tân Nhạc, đặc biệt là sau khi nàng biết Tân Nhạc thật ra là chị họ của Cố Niệm Bắc.
"Chính là vì cái gì cũng chưa làm nên chị ấy mới muốn đánh em." Mấy ngày nay, Cố Niệm Bắc đã không dám bước lên cân, sao lúc trước nàng lại không phát hiện ra mình béo lên nhiều như vậy chứ.
"Bộ dáng hiện tại này của em, lên ống kính sẽ biến thành mặt bánh nướng* thật lớn."
*mặt bánh nướng: [大饼脸] khuôn mặt to, ngũ quan dẹt (như bánh nướng), khác với mặt tròn, chỗ mình hay bị gọi là mặt như cái mâm (;༎ຶД༎ຶ).
"Vậy thì biến thành mặt bánh nướng lớn thật đi."
Cố Niệm Bắc không hiểu những lời này của Giang Nam Ảnh, nghi hoặc mà chờ Giang Nam Ảnh tiếp tục giải thích.
"Em đã quên sao? Tiết mục kế tiếp em cần phải thu hình là《 toàn lực đi tới 》, tổ tiết mục sẽ rất vui lòng cống hiến sức lực."
Theo ý kiến của Giang Nam Ảnh, Cố Niệm Bắc tự mình liên hệ với《 toàn lực đi tới 》, sau khi nghe đến yêu cầu của Cố Niệm Bắc, tổ tiết mục tỏ vẻ rất vui lòng phối hợp, nhất định sẽ làm một cái mặt bánh nướng chân thật lớn nhất.
Một ngày trước khi Tân Nhạc trở về, Cố Niệm Bắc nhận được mặt bánh nướng rất thật rất lớn mà tổ tiết mục hứa hẹn.
Cố Niệm Bắc cuối cùng cũng hiểu ra, đối với tổ tiết mục mà nói, "mặt bánh nướng chân thật lớn nhất" chẳng khác nào làm một cái bánh nướng thật sự rồi tròng lên đầu, này còn có thể tự tạo hiệu ứng rơi vãi vụn bánh và hạt mè.
Cái tổ tiết mục này đúng thật là trước sau như một mà có độc!
"Nghe Diệp Quý nói, vốn dĩ đạo cụ này có làm dự trữ thêm 10 cái, nhưng mà cả 10 cái đều bị ăn luôn rồi, cho nên chỉ còn mỗi cái này.
Nàng bảo chị nhấn mạnh rằng trước khi bắt đầu thu hình, ngàn vạn lần đừng ăn luôn." Giang Nam Ảnh nhắc nhỏ mà nhịn không được xoay người sang chỗ khác nở nụ cười.
Cố Niệm Bắc vẻ mặt bất đắc dĩ mà tiếp tục chuyển động tròng cái bánh nướng lớn lên, mặc cho Giang Nam Ảnh cười.
Chờ đến khi quay chụp xong, nàng sẽ đem cái bánh này nuốt luôn vào bụng.
Một ngày thực mau liền trôi qua, Cố Niệm Bắc cố ý đặt năm cái đồng hồ báo thức để rời giường đi đón Tân Nhạc.
Buổi sáng 6 giờ đúng, đồng hồ báo thức mới vừa vang lên, Cố Niệm Bắc buồn ngủ mông lung thay đổi quần áo, đôi mắt vẫn mụ mị đến tận khi xuống lầu một mới thanh tỉnh.
Nàng nhanh chóng rửa mặt xong, liền mở cửa chuẩn bị xuất phát, chỉ là tại sao nàng vừa mở cửa lại nhìn thấy..........!Cố Niệm Bắc đóng cửa lại, rồi lại mở ra, nhưng khi mở ra lần nữa, Tân Nhạc vẫn như cũ đứng ở ngay đó, gương mặt xấu đến không thể xấu hơn.
Cố Niệm Bắc một bên ở trong lòng mặc niệm "Mình vẫn đang nằm mơ", một bên lui một bước ra sau, mới mở miệng hỏi: "H-Hình như em lại ngủ muộn, em tính toán đến sân bay đón chị đó."
"Em không ngủ muộn, là chị sửa lại chuyến bay về sớm." Tân Nhạc đi vào phòng khách, nhìn thấy đồ vật của Giang Nam Ảnh trong phòng khách, sắc mặt càng thêm xấu.
"Mấy tháng nay hai người thường xuyên ở bên nhau?"
Nghe được lời này, Cố Niệm Bắc vội vàng bảo đảm nói: "Hai chúng em rất cẩn thận, tuyệt đối sẽ không bị chụp đến."
"Hai người đúng là không bị chụp đến." Tân Nhạc cười lạnh nói, "Nàng cùng người khác bị chụp đến trước rồi.".
truyện đam mỹ
Tân Nhạc là đêm qua biết được tin tức, cũng thấy được mấy tấm ảnh chụp đó.
Có điều nếu như không phát hành báo chính thức tức là vẫn có thể thương lượng đường sống, chỉ là Tân Nhạc không biết bên kia chào giá ít nhiều ra sao, Giang Nam Ảnh bên kia liệu có thể áp xuống được hay không.
Cho nên Tân Nhạc mới vội vàng sửa lại chuyến bay trở về, một là sợ Cố Niệm Bắc bị liên lụy vào, hai là phải về để an ủi Cố Niệm Bắc.
Sau lần bị thương ở Hoang Đảo, Tân Nhạc đã biết Cố Niệm Bắc có bao nhiêu nghiêm túc với Giang Nam Ảnh.
Thời gian Cố Niệm Bắc dưỡng thương, Cố Niệm Bắc còn cầu xin Tân Nhạc đi hỗ trợ nói bóng nói gió thăm dò mẹ nàng.
Tân Nhạc vốn dĩ tính toán giải quyết xong chuyện của Sầm Diệc Thư và Đàm Việt sẽ đi thăm dò, không ngờ tới liền xảy ra chuyện này.
.
Danh Sách Chương: