• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

...

"Buông, buông tay." Tống Thi đau đến nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, cô ta không ngờ Nhan Khê nhìn yếu đuối nhưng lực tay lại mạnh như vậy, cổ tay giống như kìm sắt kẹp chặt, đau thấu xương.

"Tống tiểu thư, xã hội phong kiến đã sớm diệt vong, cho dù cô có quyền có thế cũng không thể tùy tiện động thủ đánh người, ai mà không có mẹ ba sinh, Tống gia các người một lời không hợp liền có thói quen động tay động chân, chẳng lẽ do tổ tiên truyền sao?" Nhan Khê buông tay Tống Thi ra, chỉ chỉ vào camera cách đó không xa: "Tôi khuyên Tống tiểu thư nên kiềm chế xúc động của mình một chút, bằng không tôi phòng vệ chính đáng cũng không phạm pháp."

Tống Thi xoa xoa cổ tay lui về phía sau một bước, quay đầu lại nhìn mấy người bạn tốt phía sau, những người được gọi là bạn thân đều dậm chân tại chỗ, không dám đi tìm Nhan Khê gây khó dễ. Cô ta cười lạnh một tiếng, cô ta biết những người này đang cố kỵ cái gì, bọn họ là đang cố kỵ thế lực Nguyên gia. Anh em bạn tốt cái gì, bây giờ thấy cô ta mất đi quyền thừa kế Tống gia, nghĩa khí giống như sương buổi sáng, bốc hơi không dấu vết.


Hít sâu một hơi, Tống Thi hung hăng trừng mắt nhìn đám bạn hồ bằng cẩu hữu một cái, quay đầu nói với Nhan Khê: "Nhan Khê, anh trai tôi nói, lúc anh ấy gặp tai nạn, cảnh sát phát hiện trong xe có máy nghe lén mini không dây, có phải cô đã làm không?"

"Tống tiểu thư, hắn ta đột nhiên phái bảo tiêu bắt cóc tôi lên xe, tôi không phải thần tiên biết đoán tương lai, làm sao biết hắn sẽ đột nhiên làm ra loại chuyện này?" Nhan Khê cảm thấy tình cảm của Tống Từ và em họ Tống Thi khẳng định rất tốt, dù sao chỉ số thông minh cũng sẽ có tiếng nói chung.

"Vậy có liên quan gì đến máy nghe lén kia?"

"Tôi không biết hắn đột nhiên đến bắt cóc tôi, làm sao tôi có thể chuẩn bị sẵn máy nghe để mang theo xe?" Nhan Khê thở dài, "Tống tiểu thư, tôi không có chút hứng thú nào với chuyện Tống gia các người, xin cô đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi."


Tống Thi nhất thời nghèo từ, cô ta nghẹn nửa ngày mới nói: "Cô và Tống Triều dã chủng kia không rõ ràng, ai biết lén lút có cái gì mánh khóe gì."

"Tống tiểu thư!" Ngữ khí nhan khê trở nên nghiêm túc, "Thiên kim quý tộc danh môn thế gia chính là hàm dưỡng như vậy?"

"Nhan tiểu thư, thật ngại quá, em họ không hiểu chuyện, gây thêm phiền toái cho cô." Tống Triều mang theo một vị trợ lý đi tới, hắn nhẹ nhàng nhìn Tống Thi một cái, "Mẹ đẻ em họ mất sớm, giáo dưỡng cũng kém một chút, tôi thay em ấy xin lỗi cô."

"Tống triều, anh câm miệng cho tôi!" Tống Thi thanh âm sắc bén nói, "Anh là một tạp chủng, có tư cách gì nói giáo dưỡng với tôi?"

Tống Triều không giận mà cười, hắn sải bước tiến lên, lúc tới gần Tống Thi, Tống Thi sợ tới mức lui về phía sau vài bước.

"Anh muốn làm gì?"

"Nếu tôi là cô, sẽ học cách câm miệng." Tống Triều cười khẽ một tiếng, giọng nói dịu dàng như một người anh trai đôn hậu, "Việc Tống Từ bị tai nạn, tuy cảnh sát tạm kết luận là ngoài ý muốn, nhưng mà..." giọng hắn dừng lại, quay đầu nhìn Nhan Khê cách đó không xa, đem âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe được nói với cô ta: "Vạn nhất xuất hiện chứng cứ mới gì, cũng không phải là không có khả năng."


"Ý anh là gì?" Tống Thi kinh hãi nhìn Tống Triều, "Anh muốn vu khống tôi? Tống Từ sẽ không tin anh đâu!"

"Cô có thể thử xem." Tống Triều nhếch khóe môi mỉm cười, "Bất kỳ kết quả nào, chỉ có thử qua mới biết."

Tống Thi lui về phía sau một bước, rũ mắt tránh ánh mắt Tống Triều: "Anh, anh không thể làm như vậy."

Tống Triều thấy bộ dáng khiếp đảm của cô ta, cười nhạo ra tiếng, bỗng nhiên tươi cười thu liễm: "Cô cho rằng hiện tại vẫn là hai mươi năm trước, các người nói cái gì chính là cái đó sao? Sau này làm người nên thành thật một chút, Tống gia hiện tại, cũng không có ai có thể làm chỗ dựa cho các người."

"Anh, anh..." Sắc mặt Tống Thi biến đổi vài lần, nghĩ đến Tống Từ hiện tại còn đang nằm ở bệnh viện, mặt trắng bệch xoay người rời đi, ngay cả tâm tư khiêu khích Tống Triều cũng có hay không.
Híp mắt nhìn Tống Thi rời đi, Tống Triều xoay người đi tới trước mặt Nhan Khê, hai người liếc nhau một cái, Nhan Khê xoay người chuẩn bị rời đi, Tống Triều mở miệng gọi cô lại.

"Nhan Khê." Tống Triều cười, "Có thể đến quán cà phê bên cạnh ngồi một lát không?"

Nhan Khê không nói gì, bởi vì Tống Triều thỉnh thoảng có thói quen hãm hại người khác, hiện tại cô chỉ cần nhìn thấy hắn, sẽ bắt đầu phỏng đoán, vị này có phải lại nghĩ ra ý tưởng mới nào để hãm hại người hay không?

"Yên tâm, tôi cũng không có tâm tư khác." Tống Triều đặt hai tay ở phía sau, "Coi như là cựu sinh viên ôn chuyện, về sau..." Hắn thở ra một hơi, hơi thở làm vẻ mặt hắn trở nên mơ hồ, "Về sau cũng không biết còn có cơ hội gặp lại, lại nói thêm mấy câu."

Nhìn thấy người đàn ông này đột nhiên lột bỏ nụ cười giả dối cùng nhã nhặn trước mặt mình, Nhan Khê có chút hoài nghi là mắt mình xảy ra vấn đề: "Tôi cho rằng hai chúng ta, dường như không có gì để nói."
"Xem như nể tình bức thư lúc trước, tôi sống hai mươi bảy năm, chỉ có một lần viết thư như vậy." Tống Triều thế nhưng cũng không thay đổi sắc mặt, hắn chỉ chỉ quán cà phê bên cạnh, "Bên đó, không cần đi xa."

Nhan Khê nhìn quán cà phê cách đó mấy chục bước, nhìn thời gian: " Chỉ 20 phút."

"Được."

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wattp.ad @SupLoViBacHa)

Quán cà phê gần trung tâm mua sắm lớn, phong cách rất phổ biến, nhưng bởi vì nhiều người trẻ về quê vào đầu năm mới, vì vậy những nơi vốn kinh doanh bình thường rất tốt, hôm nay có vẻ đặc biệt vắng vẻ.

Cà phê cùng bánh ngọt lên bàn, Tống Triều uống một ngụm liền buông ly xuống, hương vị cà phê không đủ thơm. Sau đó hắn nhìn thấy Nhan Khê thêm vài viên đường vào tách cà phê, một tách cà phê nhỏ, thêm nhiều đường như vậy, cô không ngại ngấy sao?
Hai người ngồi mặt đối mặt hai ba phút, Tống Triều không nói lời nào, Nhan Khê cũng không mở miệng, cô đưa tóc bên má ra sau tai, nhẹ nhàng khuấy cà phê trong cốc.

"Năm đó tôi thật sự thích cô."

Nhan Khê dừng tay, không nói.

Thấy phản ứng này của cô, Tống Triều tháo kính xuống, lộ ra đôi mắt hẹp dài của mình. Hắn tháo kính xuống, thiếu đi vài phần nho nhã thêm vài phần âm ngoan, Nhan Khê bỗng nhiên hiểu được vì sao hắn lại đeo cặp kính này.

"Khi đó tôi còn quá trẻ, luôn ảo tưởng phụ nữ hẳn là thuần khiết đơn thuần như bạch liên hoa, tốt đẹp đến mức làm cho người ta không đành lòng thương tổn." Nói đến đây, Tống Triều nhịn không được nhìn Nhan Khê một cái, "Cô vừa vặn xuất hiện, hoàn mỹ hình tượng thiếu nữ trong tưởng tượng của tôi."

"Tống tiên sinh đại khái không biết, bạch liên hoa hiện giờ ở trong một số tình huống, đã trở thành từ để mắng người." Nhan Khê nhấp một ngụm cà phê, "Ngại quá, làm anh thất vọng."
"Đúng vậy, không nên đánh giá chỉ qua vẻ bề ngoài, ngoại trừ khuôn mặt này giống mẫu người lý tưởng trong lòng tôi thì chỗ khác một điểm cũng không giống nhau." Tống Triều rũ mí mắt xuống, ngón tay được cắt tỉa sạch sẽ gọn gàng vuốt ve lên mặt tách cà phê, một động tác cực kỳ đơn giản, hắn lại có thể làm cực kỳ ưu nhã, "Tôi không nghĩ tới cô lại cùng Nguyên Dịch ở bên nhau."

Nhan Khê lịch sự cười: "Cuộc sống luôn vô thường."

"Đúng vậy, cuộc sống luôn vô thường." Tống Triều bỗng nhiên cười nhạo, "Nếu năm đó tôi đứng ra chứng minh Nguyên Dịch không có bắt nạt cô, không biết duyên phận giữa hai người có thể phát sinh thay đổi hay không?"

Nhan Khê sửng sốt: "Năm đó anh cũng chứng kiến?"

Tống Triều cười cười, không phủ nhận suy đoán này của Nhan Khê.

"Vì sao anh không..." Nhan Khê dừng lại còn chưa nói hết, cô cảm thấy mình tựa hồ hỏi một câu vô nghĩa.
"Tại sao tôi phải giúp hắn ư?" Tống Triều cười ra tiếng, "Cô đại khái không biết, mẹ chồng tương lai của cô chính là một người phụ nữ thập phần thanh cao, bà ta từng trước mặt vô số người, làm cho mẹ tôi không xuống đài được. Bà ta chỉ cần cao ngạo nhìn mẹ tôi một cái, bốn phía sẽ có vô số phụ nữ xung phong đi lên châm chọc ám trào.

Đến nay hắn vẫn có thể nhớ rõ cảm giác đó, mẹ hắn dắt tay hắn, các nữ nhân bốn phía nói những lời nhìn như lễ phép khách khí kì thực đang kẹp gậy đánh người, mẹ hắn hận đến mức bóp tay hắn chảy ra máu, trên mặt còn cười đẹp hơn bất cứ ai.

Mà khi hắn nhận hết thảy ánh mắt bị người cười nhạo, Nguyên Dịch lại hưởng thụ đãi ngộ như vương tử, vô số người khen hắn đáng yêu, nhu thuận, rõ ràng bộ dạng của hắn so với Nguyên Dịch càng tốt hơn.
Tựa hồ từ khi đó trở đi, hắn bắt đầu chán ghét những người tự xưng là thanh cao, đối với Nguyên Dịch càng có loại ác ý khó tả.

Đôi khi ghét một người không cần nhiều lý do.

Tống Triều nhắc tới quá khứ, ngữ khí có loại bình tĩnh quỷ dị, Nhan Khê biết hắn cũng không cần mình nói cái gì, chỉ là hắn thắng lợi trong cuộc tranh chấp quyền thừa kế, muốn tìm một người lắng nghe những lời đã giấu trong lòng rất lâu, mà cô vừa vặn chỉ là thùng rác cảm xúc kia mà thôi.

Cũng không biết nên nói hắn đáng trách hay đáng thương, có thể từ trong tay một đống cô chú anh chị em đường đoạt được đại quyền gia tộc, lại không có một người bên cạnh nói chuyện, cuối cùng lại tìm cô, người không có bao nhiêu quan hệ.

"Không ai có thể lựa chọn nơi mình sinh ra, tôi cũng không." Tống Triều cười nói, "Ba tôi là một tên cặn bã, mẹ tôi là một người bị bệnh thần kinh, là con trai của hai người bọn họ, tôi bị cười nhạo là tạp chủng, con hoang, cô nói có phải rất thú vị hay không?"
Nhan Khê cơ hồ có thể đoán được hoàn cảnh sống khi còn bé của Tống Triều, cô nhìn người trước mắt lời nói và hành động tao nhã này, một lúc lâu sau mới nở nụ cười: "Anh đang bán thảm với tôi sao?"

"Không, tôi đang khoe thành công của mình với cô." Tống Triều mỉm cười, "Được sinh ra đôi khi cũng chả đại biểu được gì."

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)

Cà phê trong ly đã uống hết một nửa, Tống Triều cẩn thận nhìn kỹ người phụ nữ trang điểm tinh xảo trước mắt này, thời gian tựa hồ lại trở về 9 năm trước, cô mặc đồng phục học sinh, buộc tóc đuôi ngựa, đưa thẻ trường đến trước mặt hắn.

Chớp mắt, cô gái trong trí nhớ biến mất không thấy, hắn cười cười, cầm lấy kính đeo trở lại.

Đứng lên, đôi môi có chút mỏng của hắn hơi cong lên: "Cảm ơn Nhan tiểu thư đã nghe tôi nói nhảm, sau này có duyên sẽ gặp lại." Hắn dừng một chút, nụ cười càng trở nên rõ ràng hơn, "Có lẽ chờ cô và Nguyên Dịch kết hôn, sau này trong trường hợp khác, chúng ta cũng sẽ có cơ hội gặp mặt, nhưng xem ra chúng ta cũng không có bao nhiêu duyên phận."
Nhan Khê gật gật đầu: "Tôi cũng cho rằng như vậy."

"Nữ nhân trực tiếp như vậy, hình như không quá đáng yêu đâu." Tống Triều hơi nhướng mày, "Nguyên Dịch thích nữ nhân như cô, khẩu vị cũng quá độc đáo."

"Cho nên tôi cũng không cần đáng yêu, chỉ cần có người yêu tôi là được." Nhan Khê cầm lấy áo khoác bên cạnh, cũng không quan tâm Tống Triều đưa cho cô anh mắt đánh giá.

"Tuy rằng tôi biết lúc này nên chúc phúc cho cô cùng Nguyên Dịch, nhưng làm người vẫn phải thành thật một chút." Tống Triều đút tay vào túi quần, "Chúc cô may mắn đi."

"Cảm ơn." Nhan Khê hơi ngẩn đầu, "Vậy, tạm biệt?"

"Tạm biệt." Tống Triều nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt không có bao nhiêu cảm xúc.

Hắn nhìn Nhan Khê đi qua bên cạnh, sau đó từng bước đi xa, bỗng nhiên cô dừng bước.

"Tống Từ..."

"Suỵt." Tống Triều đặt ngón trỏ lên môi, "Phụ nữ thông minh, tốt nhất đừng bao giờ có lòng hiếu kỳ."
Nhan Khê hơi sững sờ, không nói thêm gì nữa, xoay người đi ra ngoài. Đẩy cửa kính trong suốt ra, cô mặc áo khoác trở về, quay đầu lại nhìn vào bên trong, Tống Triều vẫn đứng tại chỗ, tao nhã và cô độc.

Cô kéo áo khoác trên người, bước chân chạy vào trung tâm mua sắm bên cạnh.

Lấy đèn lồng và giấy cắt dán tường, Nhan Khê ăn cơm xong liền lái xe Jeep trong nhà ra ngoài. Đào Như đặt vé máy bay vào buổi chiều, chuẩn bị về quê ăn tết, cô lo lắng không tiện bắt taxi, hơn nữa có một số quà muốn Đào Như mang về, cho nên dứt khoát lái xe đón cô ấy đến sân bay.

Hai người tình như chị em, Đào Như cũng không khách khí với Nhan Khê, nhìn thấy Nhan Khê chuẩn bị đồ Tết cho ba mẹ mình, Đào Như vẻ mặt đau khổ nói: "Đại Hà, cậu chuẩn bị đồ cho ba mẹ tớ, so với tớ mua còn tốt hơn, chờ tớ trở về bọn họ lại muốn nói con gái như tớ nuôi không công."
"Vậy thì càng tốt." Nhan Khê cười nói, "Tớ thích bánh thịt dì làm, cậu nghỉ phép về nhà, nhớ mang cho tớ thêm nhiều một chút."

"Tớ còn chưa đi đâu, cậu đã nhớ thương bảo tớ mang theo quà." Đào Như cùng Nhan Khê nói đùa một hồi, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng hỏi, "Bên ngoài đều đang đồn, chuyện tốt của cậu với nhị đổng của công ty chúng tớ sắp tới, có phải là thật hay không?"

"Còn phải hỏi." Nhan Khê dừng xe chờ đèn giao thông: "Nếu thật sự định ra, cho dù tớ không nói cho người khác, cũng phải nói với cậu biết."

Đào Như cười hì hì nói: "Cậu có biết đồng nghiệp chúng tớ nói cậu như thế nào không?"

Nói cái gì?

"Kỵ long dũng sĩ."

"Vậy ai là rồng?" Nhan Khê nhìn đèn giao thông, còn lại hơn ba mươi giây, liền quay đầu nhìn Đào Như, "Không phải là Nguyên Dịch chứ?"

"Đúng vậy." Đào Như gật đầu, "Cậu có thể làm cho nhị đổng nhìn rất hung dữ đối với cậu một lòng một dạ như thế, không phải dũng sĩ thì là cái gì?"
Nhan Khê: "..."

Trong lòng nhân viên Trường Phong, Nguyên tiểu nhị rốt cuộc là hình tượng gì? Không có việc gì liền nổi nóng đánh người sao?

Tìm một chỗ đậu xe xong, Nhan Khê cùng Đào Như đến cửa soát vé, Đào Như bỗng nhiên xoay người ôm lấy Nhan Khê, ở bên tai cô nói: "Cố lên, đem cỏ gần hang nhà cậu ăn vào miệng."

Nhan khê sửng sốt một chút, cười trở tay ôm Đào Như: "Được."

Ác long - cỏ gần hang - Nguyên Dịch bận cả buổi sáng luyện tập nấu ăn, hiện tại ngửi thấy mùi khói dầu liền muốn nôn, không bao giờ muốn vào phòng bếp nữa.

Lúc Nguyên Bác vào cửa, ngửi thấy mùi dầu mỡ đầy phòng, thiếu chút nữa cho rằng dì Lý đốt phòng bếp. Ánh mắt anh quét qua bốn phía phòng, xác định không có xảy ra hỏa hoạn, mới ngồi xuống bên cạnh Nguyên Dịch: "Em ở nhà làm gì vậy?"

Nguyên Dịch mở mắt ra, lười biếng từ trên ghế sa lon ngồi dậy: "Anh hai, anh đến à?"
"Ngoại trừ anh, còn có ai có thể nghênh ngang tiến vào?" Nguyên Bác có thẻ cửa và chìa khóa của căn biệt thự này, anh vỗ vỗ Nguyên Dịch, "Mùi khói dầu đầy người, em vừa chui từ chảo dầu ra sao?"

"Chảo dầu gì, em đây là đang luyện trù nghệ lấy lòng ba vợ tương lai." Nguyên Dịch ngáp một cái, "Nhưng mà trù nghệ loại vật này, thật muốn xem thiên tài, em nhất định là không lấy lòng được ba vợ rồi."

Nguyên Bác: "...."

Rõ ràng là anh em ruột, đầu óc em trai hắn đến tột cùng là dài như thế nào, từ nhỏ chưa từng xuống phòng bếp, bây giờ lấy đâu ra tự tin, cảm thấy mình có thể trong một hai ngày ngắn ngủi luyện ra trình độ đầu bếp?

"Cũng không nhất định phải dựa vào nấu nướng, tuy rằng em không biết nấu, nhưng em có thể mời dì giúp việc đến nấu cơm, điều này cũng không tính là khuyết điểm gì." Nguyên Bác ho khan một tiếng, "Nghĩ thông chút đi."
"Nhưng nhà bên đó, Đại Hà là tự mình nấu cơm..." Nguyên Dịch còn chưa dứt lời, điện thoại di động vang lên, anh vừa mới bắt máy, thanh âm Từ Kiều Sinh liền vang lên: "Anh Dịch, mau đi xem tin tức giải trí, tên khốn kiếp Tống Triều kia lại tới cạy góc tường!"

----

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Triều: Tôi không có, thật sự không phải tôi……

Ngủ ngon ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK