Mục lục
Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Hành đem sự tình trải qua từ từ kể ra.

Sự tình là như này.

Lúc trước Khương Hành ở khách sạn nhìn thấy Lý Quân và một người đàn ông đẹp trai xa lạ ôm nhau, sau đó lại vào khách sạn một thời gian, khi Lý Quân đi ra cũng là vui vui vẻ vẻ, lúc ấy Khương Hành cũng không phải cố ý đi theo Lý Quân, hắn chỉ là trùng hợp mới gặp phải. Hắn cảm thấy Lý Quân có lẽ chỉ là gặp một người bạn mà thôi, cũng không hỏi nhiều, liền chờ Lý Quân sau này lại nói cho hắn chân tướng sự tình.

Ai mà nghĩ, sau đó lại có một bước ngoặt cẩu huyết, Khương Hành chưa chờ được Lý Quân chủ động nói cho hắn người đàn ông đó là ai, người đàn ông này đã trực tiếp xuất hiện ở đoàn phim, tìm gặp hắn, hẹn hắn ăn cơm, lời mời hắn nhắn lại cũng rất trắng trợn: "Tôi biết cậu là bạn trai hiện tại của Lý Quân, nhưng tôi là người bao dưỡng cậu ấy, ra ngoài tâm sự đi."

Từ ngữ nhắn lại từ giọng điệu cho đến thái độ đều khiến hắn chỉ hận không thể điên cuồng đánh hắn một trận, bao dưỡng là sao?

Khương Hành yêu Lý Quân sâu đậm, trong lòng hắn vừa khổ sở lại vừa rối rắm, nhưng cũng muốn hiểu rõ ràng chuyện gì xảy ra, hắn không tin chuyện Lý Quân bị bao dưỡng! Tiểu Quân nhà hắn không màng danh lợi, sao có thể có giao dịch mờ ám với người khác được, em ấy không phải loại người như vậy!

Nhưng tại sao đối phương lại biết quan hệ của hắn và Lý Quân?

Tiểu Quân nhà ăn ở cùng hắn lâu như vậy, vẫn luôn rất khiêm tốn, sao anh có thể chủ động nói cho người khác?

Chẳng lẽ "người bao dưỡng" là một tên biến thái cuồng  theo dõi, khi hai người bọn họ ra ngoài thì phát hiện hắn và Tiểu Quân ở bên nhau?

Khương Hành tự mình tới chỗ hẹn, tuy biết rõ đối phương đang có âm mưu, nhưng hắn vẫn đi.

Mới vừa ngồi xuống, còn chưa bắt đầu gọi đồ ăn, đối phương ngay cả tên cũng không giới thiệu, liền nói với Khương Hành: "Khương Hành, cậu hãy rời khỏi Lý Quân, hai người không hợp đâu."

Khương Hành cũng không để ý tới hắn, hỏi: "Anh và Lý Quân rốt cuộc là có quan hệ gì?"

Người đàn ông: "Tôi không phải đã nói rồi sao? Nếu Tiểu Quân không nói với cậu, vậy chứng tỏ cậu cũng không phải người quan trọng, hai người nhân lúc còn sớm tách ra đi."

Khương Hành không tin: "Anh dựa vào cái gì cảm thấy tôi và Lý Quân sẽ tách ra." Xem ra chuyện người bao dưỡng này không nhất định là thật.

Người đàn ông mặt đầy vẻ trào phúng: "Vì cậu cũng không quan trọng."

Khương Hành thiếu chút nữa bị người đàn ông làm cho tức cười: "Sao anh có thể chứng minh tôi đối với Lý Quân mà nói, cũng không quan trọng!"

Kỳ thực Khương Hành đã có chút tức giận, người tự xưng là bạn trai cũ của Lý Quân này quả thực quá đáng không chịu được.

Người đàn ông nói: "Thời gian tôi bao dưỡng cậu ấy rất lâu rồi, mà cậu cùng lắm chỉ ở bên cậu ấy được 2 năm, quan hệ của chúng tôi sẽ không đứt, có ở cùng với cậu thì có ý nghĩa gì chứ?"

Khương Hành tức giận đến đau ngực: "Tiểu Quân không phải loại người như vậy, cậu ấy không phải người quan tâm danh lợi."

Người đàn ông cho hắn xem mấy tấm ảnh chụp khi hắn và Lý Quân ở cùng nhau: "Những thứ này là bằng chứng chúng tôi ở cùng nhau, có phải cậu ấy không muốn chụp ảnh chung với cậu, có phải không muốn bị người phát hiện mối quan hệ của hai người hay không?"

Khương Hành nhìn ảnh chụp, lại nghe xong lời người đàn ông nói, trái tim giống như bị vạn mũi tên xuyên qua, người đàn ông nói đều đúng, đúng là Lý Quân không thích chụp ảnh, nhưng cũng không tỏ vẻ không thể cùng mình chụp ảnh chung.

Trái tim Khương Hành giống như bị đâm đến chảy đầy máu, càng ngày càng không tự tin: "Tôi tin em ấy."

Người đàn ông cười nhạo: "Khương Hành, cậu cũng là nhân vật của công chút, hà tất phải tranh người với tôi, hơn nữa cậu không tranh lại được tôi đâu, cuối cùng Tiểu Quân sẽ trở lại bên tôi thôi."

Khương Hành: "Tất cả đều phải xem Tiểu Quân lựa chọn, tôi không muốn nói nhiều lời với anh."

Đối phương đã thành công khiến hắn tức giận, Khương Hành không chỉ không ăn nổi cơm, ngay cả nước cũng không uống mà trực tiếp phất tay áo rời đi!

Kết quả là cũng không hỏi rõ ràng thân phận đối phương, công việc của Khương Hành tiến triển tương đối, hắn đã sắp được về nhà làm một việc quan trọng với Lý Quân, phút cuối cùng cư nhiên còn xảy ra chuyện này, trong lòng nghẹn đến hoảng, nhưng lại biết chuyện này liên quan tới Lý Quân, cần phải hỏi chân tướng từ chính anh mới được.

Khương Hành còn đang đau đầu nghĩ phải làm sao nói với Lý Quân chuyện này, vừa nghe thấy Lý Quân bị người bao dưỡng hắn liền khổ sở, trước khi hắn nghĩ ra làm thế nào để mở miệng không thể làm gì khác hơn là dùng công việc bận rộn khiến cho bản thân mệt mỏi đến mức không có sức lực đi nghĩ tới chuyện này.

Hắn tự nói với bản thân phải tin tưởng Lý Quân, không thể vì người khác nói mấy câu mà hủy diệt đi tình cảm hai năm của bọn họ, hắn đã hứa với Lý Quân sẽ luôn yêu thương anh, cho dù quá khứ của anh có bất kham thế nào, bản thân cũng sẽ tiếp thu, giới giải trí là một chảo nhuộm lớn, Tiểu Quân nhà hắn tuổi còn trẻ đi nhầm đường hắn cũng có thể lý giải!

Kết thúc công việc ở đoàn phim ngày Thứ hai, Khương Hành trở lại khách sạn, đang chuẩn bị mở tivi xem một chút tin tức thả lỏng tinh thần, vừa ngẩng đầu, phát hiện người đàn ông mấy ngày hôm trước cùng hắn gặp mặt thình lình xuất hiện ở trong tin tức, hắn, hắn cư nhiên là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Lý thị!

Khó trách hắn lại nói việc bao dưỡng đúng lý hợp tình đến như vậy, hắn thật sự có năng lực để bao dưỡng Tiểu Quân của hắn, trái tim Khương Hành đều lạnh đi một nửa. Nhưng mà, đối phương tìm tới mình là có ý tứ gì? Là muốn phá hủy quan hệ của bọn họ? Hay là muốn tiếp tục cùng Tiểu Quân dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng?

Khương Hành trái lo phải nghĩ hơn một ngày, lại thức đêm, không ngủ đủ giấc, vào ngày quay chụp cuối cùng, không chú ý một cái liền từ dây thép ngã xuống, bịch một tiếng, đầu bị va đập!

Sau đó, hắn liền không nhớ gì cả, khi nhớ ra thì đã là hiện tại lúc này.

Nếu như lúc này hắn tỉnh lại, người nhìn thấy không phải là Lý Quân, có lẽ hắn lại phải miên man suy nghĩ một thời gian nữa.

Sau khi nghe xong Lý Quân trực tiếp thở dài: "Anh cả em là người khá tốt, nhưng anh ấy luôn thích đùa dai. Lúc trước vẫn luôn không nói cho anh, em là định tết Trung Thu sẽ mang anh về gặp người nhà em, em có nói với anh ấy trước, có lẽ anh ấy cho người điều tra người ở cùng với em là ai, sau đó có thể là muốn thử thăm dò thái độ một chút."

Hiện tại Lý Quân cảm thấy, lúc trước thật đúng là không bằng trực tiếp nói cho anh hai, ít nhất anh hai anh còn rất thẳng thắn, không quanh co lòng vòng như anh cả anh, anh cả anh là một người dịu dàng, nhưng có đôi khi cũng sẽ khá cực đoan một chút.

Thôi, việc đã đến nước này, muốn trách thì cũng chỉ có tự trách bản thân anh, đều là do mình gây nên.

Lý Quân vuốt đầu Khương Hành, xin lỗi hắn: "Thực xin lỗi, nếu em sớm nói rõ ràng với anh về người nhà của em một chút, thì sẽ không xảy ra những việc này."

Khương Hành vừa mời hòa hoãn lại, hiện tại đầu cũng không còn đau, tay Lý Quân sờ trên trán hắn cực kỳ thoải mái.

Khương Hành căn bản không tức giận với Lý Quân: "Không sao, hiện tại anh cũng nhớ ra rồi."

Lý Quân chủ động ôm lấy hắn: "Lát nữa em sẽ giúp anh giáo huấn anh cả em một chút."

Khương Hành cảm thấy anh cả anh là có chút đáng giận, đã nói dối hắn thì thôi, lại còn khiến hắn hiểu lầm Lý Quân.

Nhưng mà, là người sắp gả đi, phi, không phải, vì cưới được Lý Quân về nhà, hắn quyết định tạm thời không so đo với đối phương, cũng là do hắn không quá hiểu biết Lý Quân gây nên, nếu ngày thường hắn ít bận rộn một chút, tâm sự nhiều với Lý Quân một chút, thì sẽ không xuất hiện loại vấn đề này, vô luận ai nói gì cũng không ảnh hưởng được tới cảm xúc của hắn, không ảnh hưởng được tới tỉnh cảm của hai người bọn họ.

Tạo thành kết quả hiện tại, đa phần chính là do hắn, muốn nói sai, hai người đều có sai.

Khương Hành: "Anh cũng có chỗ sai, cũng không riêng gì anh cả em đùa dai."

Lý Quân nâng khuôn mặt tái nhợt của hắn lên, cười nói: "Nhìn bộ dáng bị dọa này của anh xem, nếu em không kịp thời xuất hiện, anh thật sự sẽ cảm thấy anh ấy là người bao dưỡng em sao?" Nói "bạn trai cũ" đều là tô đẹp cho hai chữ "bao dưỡng".

Khương Hành: "Anh không tin anh ta, anh chỉ rối rắm không biết nên hỏi em như nào, sợ hỏi rồi lại khiến em tức giận, em sẽ rời khỏi anh đi kết hôn với người khác."

Lý Quân hôn lên khóe miệng hắn, nhân đề tài này dời đi lực chú ý của Khương Hành: "Anh còn nhớ chuyện kết hôn này cơ à, em đã sắp kết hôn với anh, vì sao không thể hỏi? Anh chính là luôn suy nghĩ quá nhiều, thẳng thắn thành khẩn một chút chúng ta sẽ không có nhiều chuyện như vậy."

Khương Hành cũng không nghĩ tới mình lại buột miệng nói ra hai chữ "kết hôn" này, tuy trong đầu còn chưa có đoạn ký ức này, nhưng bọn họ đã sắp kết hôn rồi sao?

Tất cả rối rắm vừa rồi đều là cái rắm, thì ra hắn và Lý Quân đều sắp kết hôn!

Khương Hành nói năng lộn xộn: "Anh, anh đã cầu hôn với em sao?"

Lý Quân cũng không muốn sớm nói với hắn chuyện này như vậy, nhưng lúc này nói ra hình như cũng vừa vặn, còn có thể sớm rời đi lực chú ý của hắn một chút, Khương Hành chỉ có điểm này là tốt, lực chú ý dễ dàng bị rời đi, chỉ cần dẫn đường cho hắn một chút là có thể tự mình chữa trị.

Anh gật gật đầu: "Đúng vậy, vì anh đã cầu hôn với em, cho nên em cần phải mang anh về nhà gặp người nhà một lần, nhận lời chúc phúc của bọn họ."

Khương Hành kích động ôm chặt lấy Lý Quân: "Thật, thật vậy sao?"

Lý Quân đặt cằm mình lên đầu vai Khương Hành: "Đương nhiên là thật, em lừa anh làm gì?"

Khương Hành kích động trong chốc lát, sau đó khóe miệng giơ lên mỉm cười không thể áp xuống được, vui vẻ không biết nên dùng biểu tình gì mới được!

Nhưng mà hắn cũng có chút ảo não: "Nhưng anh còn chưa nhớ ra anh đã cầu hôn em như thế nào."

Lý Quân xoa xoa vành tai của hắn, nhớ tới quá trình Khương Hành cầu hôn, mặt hơi nóng: "Anh không nhớ ra cũng không sao."

Khương Hành đấm đấm vào đầu mình: "Chuyện quan trọng như vậy sao lại có thể không nhớ ra!"

Lý Quân bắt lấy tay hắn: "Khó khăn lắm mới khôi phục được nhiều ký ức như vậy, anh lại đấm hỏng đầu, nói không chừng anh cả em thật có thể chia rẽ chúng ta đấy." Thật là càng ngày càng ngốc.

Khương Hành: "Được, anh sẽ yêu quý cái đầu quý giá của mình."

Lý Quân lùi ra phía sau một chút, nhìn hắn nói: "Kỳ thực cũng không phải quý giá lắm."

Khương Hành bị anh chọc cười: "Chỗ nào không quý giá."

Lý Quân:"Khi ngớ ngẩn."

Hai người hiện tại đã cởi bỏ hiểu lầm, cũng nên nhìn thẳng vào hoàn cảnh ngay lúc này của bọn họ.

Khương Hành trở nên nghiêm túc: "Bây giờ anh đi cùng em ra ngoài, cũng không có vấn đề gì."

Lý Quân: "Xác định không cần đi bệnh viên sao?"

Khương Hành: "Không cần."

Lý Quân: "Em thấy sắc mặt anh còn chưa tốt lắm, hay là anh lại nghỉ ngơi một lát, em đi nói cho Vương đạo diễn."

Khương Hành: "Thật sự không cần, khi khôi phục ký ức thì có chút đau đầu, hơn nữa hiện tại đã tốt hơn rất nhiều rồi."

Lý Quân cảm thấy lần này hắn bị ngất chủ yếu liên quan tới cảm xúc, lúc trước đều là trực tiếp tiếp nhận, sẽ không kháng cự, lúc này hắn thật sự kháng cự tiếp thu phần ký ức này.

Ai biết chuyện này lại trùng hợp xảy ra ở trên người anh và Khương Hành, nhưng nếu không trải qua những việc này, cũng sẽ không có nhiều hài kịch phát sinh như vậy, hiện tại ngẫm lại cũng rất thú vị, vốn dĩ cho rằng qua một cửa của anh hai, chỗ anh cả cũng dễ nói.

Nhưng Lý Quân không ngờ tới, người phản ứng kịch liệt nhất lại chính là anh cả anh. Cũng phải, quan hệ của anh và anh cả từ trước tới này là tốt nhất, hắn quan tâm anh cũng đúng, chỉ là phương thức quan tâm có chút quá khích.

Đây đại khái cũng coi như là một chuyện tốt, ít nhất anh biết người nhà yêu thương anh còn nhiều hơn những gì anh nghĩ.

Khương Hành xuống giường, đối diện gương sửa lại kiểu tóc, còn cho Lý Quân nhìn giúp hắn xem có chỗ nào cần sửa sang lại hay không.

Lý Quân thật thà nói: "Đẹp trai hơn anh cả em, đi thôi, bạn trai anh tuấn."

Khương Hành ưỡn ngực, khí thể ảnh đế lộ ra, phát hiện Lý Quân không đuổi kịp, lại xoay người vươn tay với anh: "Đi."

Lý Quân đành phải cười cười, hai người ở trong phòng trình diễn một hồi bước trên thảm đỏ, sau khi ra khỏi cửa phòng hai nắm tay tự nhiên tách ra, dù sao đây cũng là trong chương trình, không nên quá đáng là được.

Lý Quân và Khương Hành cùng xuất hiện ở phòng khách, Lý Quân quét mắt qua một lượt, mấy vị thanh niên tài tuấn cùng ba vị khách mời đang chơi bài, đại ca anh lại không ở đây.

Anh hỏi Lục Húc: "Anh Húc, anh cả em đâu?"

Lục Húc còn cầm bài trong tay, ngẩng đầu nói: "Mới vừa rồi còn ở đây mà?"

Lý Quân sắn sắn ống tay áo, trốn thật là nhanh, khó trách vừa rồi ngăn cản anh đi gặp Khương Hành, sợ mình là sự tình bại lộ.

Nhưng mà, camera của chương trình cũng không phải để không, Lý Quân muốn tìm Lý Tấn rất đơn giản. Chưa tới một phút, anh liền tìm thấy Lý Tấn ở sân sau đang lật bụng rùa đen vừa bò lên bờ nghỉ ngơi.

Lý Quân đứng ở bậc thang sân sau, khoanh tay trước ngực, cười tủm tỉm mà nhìn hắn: "Anh cả, chơi vui không?"

Ngón tay Lý Tấn còn chọc lên mai rùa, vừa ngẩng đầu đã bị một câu hỏi hai ý nghĩa của em trai khiến cho da đầu tê dại: "....." Nghĩ thầm, cái gì đến rồi sẽ đến.

Hiện tại hắn rất hối hận, chọc ai không chọc, lại đi chọc đúng người hay mang thù nhất trong nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK