Lý Quân nhanh hơn một bước tiến lên túm chặt hắn: "Anh cả, anh đi đâu đấy?"
Lý Tấn đảo mắt kiếm cớ nói: "Anh chuẩn bị đi xem xe của anh."
Lý Quân nói toẹt ra với hắn: "Em vừa đá nó một cái, không cần xem."
Lý Tấn: "......" Em thật hận!
Lý Quân tiếp tục nói: "Anh cả, không ngờ em sẽ đá xe của anh nhỉ, giống như em cũng không ngờ anh lại làm ra loại chuyện này vậy."
Lý Tấn nói thầm: "Khương Hành cái tên miệng rộng."
Lý Quân: "Anh ấy đều bị thương, anh còn nói anh ấy." Bạn trai mình vẫn nên để mình che chở.
Lý Tấn: "Anh cùng lắm chỉ đùa cậu ta một chút, ai biết đầu óc cậu ta trì độn, cũng không biết đi điều tra."
Lý Quân cho Lý Tấn một ánh mắt khinh bỉ: "Ai mà ngờ anh lại đùa cái trò này, thiếu chút nữa xảy ra án mạng, anh có biết không!"
Lý Tấn khiến Lý Quân tức giận, làm ra trạng thái đầu hàng: "Anh cả biết sai rồi, Tiểu Quân tha thứ cho anh được không?"
Lý Quân ngồi xổm trên mặt đất lật lại rùa đen bị Lý Tấn lật ngược bụng lên trời, thấy nó nện bước cực kỳ nhanh chóng về phía ao nhỏ, liền biết anh cả anh đã khiến người ghét bỏ cỡ nào.
Lúc này, Hạt Cát đã có thể hoạt động tự do trong khách sạn, chạy tới, vọt vào hồ nước, đi theo chơi với rùa đen, nghiễm nhiên giống vị đại ca số 2.
Lý Tấn thấy Lý Quân không mở miệng, ngồi xổm bên cạnh anh: "Anh cả sai rồi, em tha thứ cho anh được không."
Lý Quân quay đầu nói với hắn: "Em tha thứ cho anh thì có ích lợi gì, dù sao người anh phải xin lỗi là Khương Hành mới đúng."
Lý Tấn nghiêm túc thừa nhận sai lầm: "Anh biết đã gây ra phiền toái rất lớn cho các em, phá vỡ cuộc sống của em, anh không phải là tới đây sám hối sao."
Lý Tấn im bặt không nhắc tới chuyện xin lỗi Khương Hành, hắn đã cướp đi em trai của mình, việc gì mình phải xin lỗi.
Lý Quân mặt vô biểu tình nhìn hắn: "Anh cả, đừng nói lảng sang chuyện khác, em cũng không phải mới quen biết anh được một hai ngày."
Lý Tấn: "Được rồi, anh đồng ý với em."
Lý Quân: "Phải thành tâm thành ý xin lỗi, không được qua loa đại khái cho xong."
Lý Tấn: "Biết rồi, anh sẽ, sự việc kia anh cũng không phải cố ý hại cậu ta, đây không phải là ngoài ý muốn sao."
Lý Quân cất cao giọng nói, không ủng hộ cách nói của hắn: "Anh còn không phải cố ý?"
Lý Tấn: "Sao anh biết sẽ ảnh hưởng tới công việc của cậu ta chứ, hơn nữa cậu ta còn tự làm mình đụng đầu mất trí nhớ."
Lý Quân: "Vậy anh phải cảm thấy may mắn vì người ta không có việc gì, chứ không phải chỉ là mất trí nhớ mà thôi."
Lý Tấn: "Vậy nếu có việc, em...."
Lý Quân sâu kín mà nhìn hắn: "Không có nếu." Đã xảy ra chuyện rồi, đơn phương quên mất anh.
Lý Tấn: "Hiểu rồi, anh cả ở chỗ này hai ngày để bồi tội với em được không?"
Lý Quân: "Tùy anh, dù sao anh cũng tới rồi."
Lý Tấn: "Anh cần phải làm gì?"
Lý Quân nhìn về phía Vương đạo diễn: "Không biết, em cũng không phải đạo diễn."
Vương đạo diễn: "....." Tôi là đạo diễn, nhưng tôi cũng không dám viết kịch bản cho các cậu! Lão đại, các vị đừng làm khó cho dân đen nhỏ bé này!
Khi Lý Tấn đang định lôi kéo Vương đạo diễn tâm sự nên viết kịch bản cho hắn như thế nào, lại bị Lý Quân lôi đi.
Lý Quân: "Đi gặp Khương Hành, em còn chưa chính thức giới thiệu các anh với nhau."
Lý Tấn: "....." Đây là lôi kéo hắn đi xin lỗi à, em trai hắn hiện tại còn chưa kết hôn đâu, mà khuỷu tay đã hướng ra ngoài rồi, làm anh cả thật không dễ dàng.
Lý Tấn và Lý Quân ở sân sau đợi cũng không lâu, đầu Khương Hành cũng không còn đau, liền ngồi một bên nhìn bọn họ chơi bài.
Lục Húc còn là fan hâm mộ của Khương Hành, trò chuyện với hắn về mấy bộ phim kinh điển, hỏi cảm nghĩ của Khương Hành, hai người còn khá hợp, không khí cũng không tệ lắm.
Khi Lý Tấn tiến vào, biểu tình Khương Hành đã tốt lên rất nhiều, Lý Tấn đang do dự có nên tiến lên hay không, trực tiếp bị Lý Quân kéo qua, hoàn toàn không còn vẻ thần bí khí phách cùng với gương mặt trào phúng khiến người hận đến ngứa răng như trong ấn tượng của Khương Hành.
Khương Hành có thể hiểu được sự quan tâm của Lý Tấn với Lý Quân, nhưng không thể hiểu được vì sao phải dùng phương thức như vậy để thử mình, đổi sang cách khác không phải tốt hơn sao, khiến hắn thiếu chút nữa ngay cả đối tượng kết hôn cũng mất.
Lý Quân mặc kệ anh cả có cần mặt mũi hay không, nếu không phải do hắn, thì mình cũng không tới chương trình, trực tiếp kéo hắn tới trước mặt Khương Hành, giới thiệu nói: "Khương lão sư, đây là anh cả em Lý Tấn."
Khương Hành trình diễn qua màn ngất xỉu vì cảm xúc quá kích động, Lý Quân lại nói cho hắn về thân phận của Lý Tấn, hiện tại đối mặt với Lý Tấn cũng không còn phẫn uất và bất an như lúc đầu, ngược lại cảm thấy thực hài kịch hóa.
Lý Quân nói: "Gọi anh cả là được."
Khương Hành: "Anh cả."
Lý Tấn trả lời cũng không được, không trả lời cũng không được, tận đến khi Lý Quân cho hắn một ánh mắt, hắn mới gật đầu: "Ừ, việc lúc trước...."
Khương Hành rất cho hắn mặt mũi:"Em đều quên rồi."
LÝ Tấn biết nghe lời phải: "Rất tốt, quên rồi thì tốt." Hiểu chuyện!
Khương Hành làm như vậy cũng là vì không để Lý Quân khó xử, không thể bởi vì hắn mà khiến hai anh em nháo đến không thoải mái, tìm tòi căn nguyên, Lý Tấn làm như vậy, đều là do quan tâm em trai gây nên, Khương Hành vừa suy nghĩ một chút, mình cần phải có một trái tim bao dung mới được.
Lý Quân cảm thấy vô cùng vui mừng, một đám đều đã trưởng thành, bằng không anh sẽ mệt chết.
Sự việc cho qua, cơm trưa Lý Tấn cho người đặt cũng đã tới.
5 khách mời của khách sạn cộng thêm Lý Tấn và bốn người bạn của hắn, tổng cộng là 10 người, hình như mấy ngày rồi cũng chưa thấy náo nhiệt như vậy.
Khương Hành vừa mới khôi phục được phần lớn ký ức, lúc này phản ứng vẫn còn chậm, dưới sự giúp đỡ của Lý Quân sắp xếp cơm trưa, may mà việc cần làm cũng không nhiều, những việc linh tinh đều có người phụ trách giải quyết.
Trong lúc ăn cơm trưa, ba người Hà Uyển Tinh và mấy vị thanh niên tài tuấn chơi qua trò chơi, vẫn luôn nói về trò chơi, Lý Tấn bị em trai bắt xin lỗi, tuy không xin lỗi thành công, nhưng cảm xúc cũng không cao, hoàn toàn không giống với mục đích khi hắn tới chỗ này, hứng thú giảm đi.
Lý Quân hỏi Lý Tấn: "Anh cả, sao anh đột nhiên lại gọi đám anh Húc bọn họ tới."
Lý Tấn nói: "Đây không phải do Khương Hành đều không quen biết sao, mọi người đều đối tốt với em, cậu ta nhìn thấy nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ không dám làm gì không tốt với em."
Hóa ra là ngài gọi bạn tới để diễn trò, cũng không biết suy nghĩ kiểu gì, làm giống như đoàn đi xem mắt vậy.
Lý Quân: "Anh ấy không đối với em không tốt."
Khương Hành: "......" Mình còn đang ngồi ở đây đấy, anh cả anh ghét bỏ em như vậy thật sự được sao?
Lý Tấn: "Biết rồi, đúng rồi, buổi chiều chúng ta lái xe ra ngoài căng gió đi, dù sao cái khách sạn nhỏ rách nát này của các em cũng không có gì đáng để chơi."
Lý Quân: "Em không có ý kiến, anh để lại cho em một cái xe."
Lý Tấn: "Em không thể nghiệm kỹ thuật lái xe của anh một chút sao?"
Lý Quân: "Không, em tự mình lái."
Lý Tấn vẻ mặt mất mát, cảm thán nói: "Con lớn không thể giữ."
Lý Quân đá một cái vào chân hắn ở dưới gầm bàn, còn đang quay chương trình đấy, có thể kiềm chế một chút được không?
Lý Tấn ăn đau gào lên một tiếng, nhưng tâm tình lại không tệ, đây mới là em trai quen thuộc của hắn, rất hung dữ!
Khương Hành lại cảm thấy tình cảm của Lý Quân và Lý Tấn thật không tồi, tình anh em thật sự khiến người hâm mộ.
Lý Tấn và Lý Ngạn là hai kiểu người có tính cách khác nhau, Lý Tấn hiển nhiên càng biết cách biểu đạt tình cảm hơn, còn Lý Ngạn thì tương đối nội liễm, Lý Quân xen vào giữa hai người bọn họ, sẽ không quá mức nội liễm, cũng biết cách biểu đạt tình cảm của bản thân, có lẽ bởi vì trong quá trình anh trưởng thành chịu ảnh hưởng của hai người anh trai mới có thể hình thành nên tính cách như vậy nhỉ. Khương Hành còn nhớ Lý Quân có nói qua, ba mẹ muốn nuôi anh thành kiểu tính tình hoạt bát, nhưng anh lại không hoạt bát nổi, bọn họ đúng là một gia đình thú vị, lại càng khiến Khương Hành hiếu kỳ, nhưng đồng thời cũng có chút lo lắng mình không thể dung nhập được với bọn họ.
Sau khi kết thúc cơm trưa, tất cả mọi người chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, mấy vị thanh niên tài tuấn buổi sáng lái xe tới rất là phong cách, nhưng đường đi cũng có một khoảng cách, mấy con cú đêm sáng sớm bị lôi dậy gọi tới, lúc này thật sự mệt không chịu được, cần phải nghỉ ngơi.
Nhưng Lý Tấn lại có đãi ngộ khác, khi người khác đi nghỉ ngơi, Lý Quân kéo hắn lại: "Anh cả đem chìa khóa xe cho em."
Lý Tấn che túi quần của mình lại: "Đó là xe yêu của anh."
Lý Quân: "Cũng không phải vợ cả của anh, cùng lắm chỉ là một phấn hồng tri kỷ mà thôi."
Lý Tấn bị anh nhìn thấu, đành phải đem chìa quá giấu trong túi quần đưa cho anh, ngoài miệng còn nói thầm: "Mình không nên tới đây."
Lý Quân cười nói: "Không, may mà anh đã tới rồi."
Lý Tấn: "Vậy em còn cướp xe của anh."
Lý Quân: "Anh đưa xe tới vì sao em không thể dùng."
Lý Tấn: "Được rồi, đưa cho em."
Lý Quân: "Không cần, em muốn xe mới, là cái xe lần trước anh cho em xem ấy, tháng sau có phải sẽ tới không?"
Lý Tấn: ".....Anh đã đợi 1 năm!"
Lý Quân: "Anh có cho hay không?"
Lý Tấn đau lòng nói: "Được, cho em." Em trai cần gì cũng phải đồng ý, hơn nữa lúc này hắn còn đang chột dạ.
Tổ tiết mục: "...." Có thể hỏi cái xe mới còn chưa tới này bao nhiêu tiền không? Để xem tiền tiết kiệm của mình còn kém mấy số 0.
Sau khi có được chìa khóa, Lý Quân liền ném Lý Tấn sang một bên, xoay người đi tìm Khương Hành đã về phòng.
Lý Tấn: "...." Nếu hắn không gây ra chuyện ngu xuẩn, có phải em trai hắn sẽ không đối xử với hắn như vậy hay không, thật hối hận, lúc ấy nên lên kế hoạch kỹ lưỡng một chút, sao lại giả thành người bao dưỡng gì chứ, quá cấp thấp.
Kỳ thực trạng thái của Khương Hành còn chưa coi là tốt lắm, buổi tối ngày hôm trước còn chưa được nghỉ ngơi tốt, buổi sáng còn xảy ra chuyện như vậy, còn có rất nhiều ký ức hắn cần phải tiêu hóa.
Lý Quân mang theo chìa khóa xe lấy được từ chỗ Lý Tấn vào phòng Khương Hành.
Hiện tại trong phòng cũng bỏ hết camera, về sau bọn họ về phòng trên cơ bản sẽ không bị quay, micro cũng tùy thời có thể gỡ xuống.
Lý Quân đem chìa khóa đặt lên bàn sách, nhìn thấy Khương Hành đã nặng nề ngủ say, liền không quấy rầy hắn.
Làm nửa này, cư nhiên là việc do mình gây nên, Lý Quân cũng rất áy náy.
Ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm quầng thâm dưới vành mắt của Khương Hành một lúc lâu, không tiếng động cười cười, sau đó nằm nghiêng bên cạnh Khương Hành, anh cũng có chút mệt mỏi rã rời.
Khương Hành là bị mơ tỉnh, cụ thể mơ cái gì hắn vừa mở mắt liền quên hoàn toàn, nhìn thấy Lý Quân nằm nghiêng ở bên cạnh hắn, hắn nắm lấy tay Lý Quân, kinh hách khi nằm mơ bừng tỉnh cũng tan mất, trái tim cũng bình ổn trở lại.
Khi Lý Quân ngủ khóe miệng sẽ hơi nhếch lên, xem ra nghỉ ngơi đối với anh mà nói cũng là một việc vui vẻ.
Lý Quân không đẹp trai sao? Không, anh cũng rất đẹp trai, chẳng qua so sánh với hai người anh của anh có lẽ thiếu một chút khí thế hung hăng vênh váo, so với mình, cũng có nhiều điểm khác nhau, mà như vậy hắn càng muốn cho người có nhiều tiếp xúc với hắn.
Một người thật tốt, sao lại bị hắn đuổi tới tay chứ?
Hắn không chỉ theo đuổi thành công, hơn nữa hiện tại đã cầu hôn thành công, sắp tiến vào cung điện hôn nhân!
Khương Hành cũng không rời khỏi giường, chỉ phát ngốc nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Lý Quân, trong mắt trong tim đều tràn ngập hình ảnh Lý Quân.
Khi Lý Quân mở mắt, liền nhìn thấy vẻ mặt cười ngây ngô của Khương Hành, Lý Quân đem chăn ném lên đầu hắn: "Cười ngây ngô cái gì thế?"
Khương Hành nói: "Cười anh may mắn."
Lý Quân ngồi dậy, dùng tay xoa xoa mặt: "Rời giường đi, em mang anh đi căng gió, em đã lấy được chìa khóa xe của anh trai em."
Khương Hành bò dậy: "Thật sao?"
Lý Quân: "Thật, chỉ có hai chúng ta."
Khương Hành tươi cười rạng rỡ, Lý Quân cảm thấy hắn khá dễ dỗ dành, cũng không nghĩ thêm hai lần, đại khái chính là kịch bản dỗ người của mình tương đối cao siêu sao? Khương Hành hoàn toàn không nhìn ra, nhưng mà, hắn vui vẻ là được.
Vốn dĩ hai người định tránh né những người khác đơn độc đi ra ngoài, nhưng không ngờ Lý Tấn đúng là Lý Tấn, không hổ là anh cả của Lý Quân, trực tiếp đoán được ý tưởng của Lý Quân, kéo theo bằng hữu của hắn, ngăn lại Lý Quân và Khương Hành chuẩn bị ra ngoài, hơn nữa ngay cả ba người Hà Uyển Tinh cũng ở trong số đó.
Mang thù tuyệt đối là truyền thống của nhà họ Lý.
Xe thân yêu của Lý Tấn bị cướp, đương nhiên cũng không thể cho Lý Quân và Khương Hành đơn độc ở chung!